Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 30






"Ưm.."
Tô Lăng vật vã nằm trên giường, mô hôi vữa ra một tầng mỏng manh trên trán.

Mấy lọn tóc dính lại trên gương mặt có chút chật vật.

Trong mơ, nàng loà lỗ chạy thoát khỏi một nơi quỷ quái.

Ngay trong hôn lễ long trọng của nàng và một người đàn ông rất lạ mặt.

Nam nhân bị trọng thương ở bả vai, nàng một thân váy cưới trắng tinh cố gắng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của người kia.


Dường như, mọi thứ có chút hư cấu!! Người mặc đồ vest màu đen-chú rể, đẩy người Tô Lăng chạy đi.

Nàng chạy ra đến đại sảnh, quay đầu nhìn về phía bên trong, xác người rải rác khắp nơi, một cảnh tượng ghê rợn đến đáng sợ.

Tô Lăng quay đầu, xách lấy váy cưới bỏ đi một mạch, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Nàng vừa chạy, vừa tìm người để trợ giúp "Này anh ơi, giúp tôi với, có người muốn truy đuổi để giết tôi"
"Mau lên xe"
Tài xế taxi hớt hải nói, Tô Lăng ôm lấy váy mở cửa bước lên ghế lái phụ.

Hắn ta lái xe rời đi khỏi thành phố đáng sợ này.

Xe đi được một đoạn, sang tới thành phố ngay bên cạnh, Tô Lăng quay đầu nhìn ra phía sau đuổi xe, một thân ảnh đồ đen đuổi theo phía sau.

Hắn bịt mặt, chỉ để lộ hai bàn tay đang nắm lấy con dao.

Tô Lăng hét lên một tiếng "Áaaaaa"
"Mau lên, hắn ta sắp đuổi tới rồi"
"Đoàng"
ngay lập tức, một viên đạn trúng ngay phần đầu của tên tài xế.

Máu bản ra dính lên gương mặt của Tô Lăng, hẳn ta quay đầu trừng mắt nhìn nàng "Mau...chạy..."
"Áaaaa"

Tô Lăng hét lên một tiếng thất thanh, dương như bầu trời ngay lúc đó rung chuyển.

Nàng đưa chân giẫm phanh, sau đó mở cửa bước xuống xe, cố gắng chạy thật nhanh về phía trước.

Tô Lăng hơi quay đầu, phát hiện hắn ta đuổi ngay sau lưng nàng.

Hẳn tựa như cái bóng của Tô Lăng, cô đi tới đâu hắn theo tới đấy.

Nam nhân kia nhếch bước chân tiến đến người nàng.

Tô Lăng run rẩy cố gắng cầm chặt lấy khẩu súng trên tay, nàng hét lên "Đừng qua đây, tôi sẽ bắn anh"Hản dừng bước, gỡ bỏ chiếc mũ cùng khẩu trang xuống.

Nhân lúc Tô Lăng không để ý, hắn đưa con dao hướng phía người Tô Lăng lao tới.

"Đoàng"
một tiếng súng vang lên thất thanh, trúng ngay mi tâm của nam nhân kia.

"Đừng qua đây...làm ơn buông tha cho tôi đi...tôi không gây thù với anh....hà cớ gì anh phải đuổi theo để giết tôi!!"
Hai bàn tay của Tô Lăng bị trút hết sức lực vào cú bắn vừa rồi.

Nàng nắm không vững khẩu súng, nó rơi "bụp"
xuống dưới chân của nàng.


Tô Lăng quay lưng bỏ chạy, mặc cho hắn ta ôm lấy lông ngực mình đau đớn.

"Đoàng"
lại một tiếng súng nữa vang lên.

Tô Lăng chết lặng người tại chỗ.

Thân thể của nàng từ từ ngã nhào xuống dưới đất, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.

Nàng tựa như bị cơn đau dày vò, ôm lấy ngực mình khó khăn thở ra những hơi thở đứt quãng.

"Tôi....rốt cuộc là ai?"
Tô Lăng trước khi mất đi ý thức cố gắng quay đầu nhìn hẳn.

Hắn rất đẹp, cũng rất đáng sợi! Diêm La Thất Sát cố gắng trườn người đến trước mặt Tô Lăng.

Hẳn vươn tay mơn trớn gò má bị nước mắt làm cho ướt nhẹp của nàng..