Tinh Khâm Sứ cố gắng trong nháy mắt định thần lại.
Lão rời khỏi điện, hướng phía đại điện đi tới.
Quan Phùng đang có mặt tại đây, Túy Linh cư nhiên cùng với Ngạn Phong ở chung một chỗ.
Lão già Tỉnh Khấm Sứ tiến vào bàn trà, vưa hay bọn người Ngạn Phong đang thưởng trà ngon của Đan Tộc dâng làm quà.
Nhìn thấy lão tới, hắn lên tiếng "Khâm Sứ đại nhân, cùng tới thưởng thức một chút trà"
Lão gật đầu, tiến đến ngồi xuống cạnh người Ngạn Phong và Quan Phùng.
Lão già Quan Phùng rót trà mời lão.
Tỉnh Khâm Sứ nhận lấy ly trà từ tay lão đưa lên nhấp một ngụm.
Quả là trà ngon, ngon thấu lòng người! Vị đẳng nhanh chóng lan tỏa đầu môi, Tinh Khâm Sứ thoáng chốc muốn nhăn mày lại.
Quả thực là đẳng chết mẹ lại bảo ngon? Ngạn Phong giương giương tự đắc, tay nâng ly trà nhấp một ngụm rồi quơ quơ chiếc ly phía trước mặt lão điềm tĩnh hỏi lão một câu "Khâm Sứ đại nhân, ngài cảm thấy trà này sao?"
Lão ta chẳng dám chê bai, càng không dám biểu lộ ra trà đắng.
Lão mỉm cười trả lời "Trà này....đúng là trà hiếm"
Hiếm thấy trà nào mà lại đẳng ngắt như trà này!! Ngạn Phong nở một nụ cười hài lòng, nói vào vấn đề chính "Số lượng trà rất nhiều, ta gọi ngài tới là muốn ngài đem phân phát một số cho các đại nhân cùng thưởng thức"
Cái vấn đề chết tiệt gì đây? Tinh Khâm Sứ có chết cũng không muốn thử lại một lần nữa cái loại trà đắng ngắt này.
Vậy mà, lão nhìn Túy Linh thưởng thức trà một cách ngon lành như kia.
Nét mặt nàng hết sức hưởng thụ, lão tặc lưỡi.
Không lẽ...bọ họ chơi khâm lão? Tinh Khâm Sứ cố gắng uống hết trà trong ly.
Vị đắng truyền đến cổ họng, thật muốn nôn ra ngay lập tức.
Lão nuốt đi xuống, sau cùng đặt ly rỗng xuống bàn.
"Đa tạ Ma Quân đã ban thưởng"
Lão đứng lên khỏi ghế, hai tay chắp lại phía trước hành lễ tạ ơn.
Tỉnh Khâm Sứ lập tức muốn rời đi nhưng bị Ngạn Phong gọi lại "Trà còn chưa mang đi, ngài đã vội vậy rồi sao?"
Lão già bị trà đẳng hành hạ dạ dày, lập tức chùn chân tại chỗ.
Hai chân cơ hồ run rẩy, lão quay đầu, cười gượng.
"Ma Quân thứ lỗi cho thần hôm nay không được tốt"
"Hẳn là ngài hao tâm tổn sức vì chuyện đại sự của Ma giới rồi, nhớ chú ý tới bản thân một chút"
Tinh Khâm Sứ sống đếm đời Ma Quân thứ mấy rồi mà bao giờ gặp kiểu người dám chơi khăm lão như Ngạn Phong.
Hai người ở lại một lúc rồi cũng rời đi tới chỗ Ngạn Thần.
Tô Nhiên tạm thời đã an toàn, sẽ không có ai dám động tới người của cô.
Có một điều không ai hay biết, rằng lúc Ngạn Phong và Túy Linh rời khỏi hang động được một lúc, ánh mắt của Tô Nhiên chợt sáng rực màu xanh lục.
Cô nhìn thẳng lên, thế nhưng cả người không thể cử động được bởi vì đã bị Ngạn Phong phong ấn lại.
Sau đó, Tô Nhiên lại chìm vào giấc ngủ vô định!! Đại điện của Ngạn Thần.
Ngạn Phong và Túy Linh tiến vào thư phòng.
Quan Phùng đang giúp hắn điều tiết khí tức, Ngạn Thần ngồi yên để lão trị thương.
Hai người kia ngồi đợi trên bàn trà, đến lúc Quan Phùng xong việc hắn mới tiến lại giường bắt mạch qua.
Ngạn Thần là do hao tổn nguyên khí trong người quá lớn, hẳn giống Túy Linh nhưng nàng sớm đã được Ngạn Phong chu đáo trị thương bằng thảo dược quý cho nên đã hồi phục được một phần.
Còn Ngạn Thần, hắn e là phải nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới có thể vận khí.
Ngạn Phong kéo chăn lên đắp cho hắn, dù sao cũng là con trai của hắn, hắn nên để ý một chút về Ngạn Thần.
Túy Linh đợi Ngạn Phong trở ra, nàng mặc dù đã nghe Quan Phùng điểm qua tình hình nhưng trong lòng vô cùng lo lắng liên hỏi "Ngạn Thần sao rồi?"
"Không cần lo lắng, nó nghỉ ngơi một thời gian sẽ tự hồi phục nguyên khí"
Nàng gật gật đầu, tính đi vào trong thì bị Ngạn Phong ngăn cản lại "Để nó nghỉ ngơi, đang ngủ sâu"
"Ừm"
Nàng bị Ngạn Phong kéo trở lại.
Đêm nay giao cho Quan Phùng ở cạnh chăm sóc hẳn.
Ngạn Phong sớm đưa nàng trở về điện nghỉ ngơi.
Bên phía Tô Nhiên, tạm thời không ai động được tới nàng nên khá yên tâm.
Tiêu Dao mấy ngày có ghé qua điện của Diêm La Thất Sát.
Diêm Vương không hề biết chuyện hắn bị trọng thương, người của Âm Phủ có lẽ ngoài Tiêu Dao thì không ai phát hiện ra hắn đã trở lại Âm Phủ..