Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 170






Diêm La Thất Sát mếu máo "Em nỡ lòng đuổi tôi đi sao?"
"Cút"
Nàng liếc xéo hắn.

Không đúng lúc lại xuất hiện lù lù quấy phá nàng, hẳn không phải bị bệnh thì là gì? Hắn mặt lạnh, trêu chọc lại "Cút đây"
"ừ"
Nàng không thèm nhìn hắn một chút.

Đến khi bước chân của Diêm La Thất Sát xa dần về phía cửa, Tô Lăng lúc này mới quay đầu gọi hắn "Cút thật đấy à?"
Diêm La Thất Sát không quay đầu, nói vọng vào trong "Cút thật, không đùa với em nữa"
Nàng nhếch mép "Cút càng xa càng tốt"

Trong nháy mắt, cả người Tô Lăng bị hắn ấn xuống chiếc ghế dài.

Diêm La Thất Sát đè người nàng xuống, Tô Lăng hoảng hốt nhắm nghiền hai mắt lại.

Lúc nàng từ từ hé mở đôi mắt, Diêm La Thất Sát đột ngột cúi đầu hôn lên cánh môi của nàng.

Tô Lăng vô cùng kích động, nàng đưa tay đánh mạnh vào ngực hắn, nhưng lập tức tay nàng bị hắn giữ chặt lấy.

Diêm La Thất Sát cuồng nhiệt ngấu nghiến môi nàng, tựa như hắn muốn mê mẩn đôi môi ấy.

Cho đên khi rút cạn sinh lực trên đôi môi của nàng hắn mới luyến tiếc rời môi nàng.

Hắn nở một nụ cười lưu manh "Thích không?"
Tô Lăng đánh hắn một cái rõ đau ngay trước ngực, rồi nàng đẩy người hẳn xuống khỏi người mình.

Nàng chỉnh lại quần áo, lùi xa người hắn mấy bước.

Nàng mếu máo "Anh là cái đồ biến thái, tránh xa tôi ra"
Hẳn cười cười, tiến đến nắm lấy tay nàng, kết quả bị nàng lạnh nhạt hất tay ra.

"Được rồi, tôi xin lỗi vì đã làm em hoảng sợ"
Trôi qua một lúc, Tô Lăng khôi phục sự bình tĩnh.

Nàng liếc mắt nhìn hản, vội nhớ đến một điêu.


Cửa cổng bị khoá ngoài tại sao hắn lại vào được đây? Rõ ràng chìa khoá đã được hai ba con chú Thẩm mang đi rồi kia mà? "Tại sao anh có thể vào nhà?"
Nàng nhíu mày hỏi.

Diêm La Thất Sát nhìn nàng say đắm, ôn nhu trả lời "Đột nhập"
Nàng nhếch môi, đúng là hỏi thừa mà.

"Anh đưa tôi đi siêu thị một vòng đi, đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi"
"Ôi, chỉ trong nháy mắt anh đã ra được nhà, tôi nên quay lại khoảnh khắc đấy cho mọi người biết mới phải"
"Này, anh chỉ cho tôi đi"
Diêm La Thất Sát chợt dừng bước, hắn chĩa mặt mình về phía nàng, cười lưu manh "Hôn một cái rồi nói cho em biết"
"Hôn ở miệng sẽ tận tình chỉ cho em"
Tô Lăng đẩy cái bản mặt đang tự vấn của hẳn ra xa người mình, nàng liếc xéo hắn "Khỏi cần đi"
Hắn cười cười, khoác vai nàng, cả hai bước đi trông họ thật hạnh phúc.

Nàng theo hẳn tới một cửa hàng tiện lợi, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, vừa nhìn thấy Tô Lăng liền niềm nở chào.

"Hôm nay không đi cùng Tô Nhiên sao?"
Tô Nhiên là khách quen của cửa hàng, cho nên chủ quán rất quen mặt cô.

Ngày thường, cô chủ nhìn thấy hai chị em cùng đi hoặc Tô Nhiên đi một mình, hầu như không thấy nàng đi một mình nhưng hôm nay cô chủ không thấy Tô Nhiên nên hỏi.

Nàng ú ớ, chỉ tay vào không trung "Tô Nhiên...!
Tô Nhiên"

Nàng cũng không biết cô ở đâu nữa!! Diêm La Thất Sát nhanh miệng, vừa cười vừa trả lời "Hôm nay tôi thay Tô Nhiên dẫn cô ấy đi"
Cô chủ nhẹ gật đầu.

Hoá ra là bạn trai của nàng.

Tô Lăng lấy giỏ đựng, tiến vào bên trong kệ chọn đồ.

Diêm La Thất Sát gật đầu với cô chủ, chạy theo cäm giỏ cho nàng.

Cả hai lựa đồ mất cả tiếng đồng hồ, giỏ đồ đã để quá nhiều, không thể đựng thêm được nữa.

Tô Lăng cuối cùng cũng chịu tới quây thanh toán.

Bởi vì có dịch vụ chuyển đồ tới tận nhà, Tô Lăng không cần phải tự xách về mà nhờ người mang về.

Hắn tiếp theo dẫn nàng đi ăn, hắn đã lên kế hoạch vừa mới đây.

"Tô Lăng, đói bụng không?".