“Chị hãy để tình cảm của mình lớn hơn một chút, đến lúc đó đồng ý hẳn là chưa muộn đâu” Tô Nhiên xoáy sâu vào đôi mắt nàng, dường như, Tô Lăng có rất nhiều sự rung động đối với Diêm La Thất Sát.
Chỉ là, nàng luôn phủ nhận điều đó.
Ánh mắt Tô Lăng có chút run rẩy, nàng tựa như rơi vào trầm mặc.
Nàng có quyền được yêu, được thích nhưng tại sao nàng luôn khước từ cái quyền đây của mình? “Chị....chị....” “Tô Lăng!"
Tô Lăng chợt ngẩng đầu, nàng nhíu chặt đôi mày lại nhìn Tô Nhiên, ánh mắt trở nên phức tạp và vô cùng khó lường.
Nàng đã quên mất một chuyện rất quan trọng, có lẽ rất ít khi Tô Lăng có thời gian để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt từ Tô Nhiên.
Tô Nhiên vừa mới gọi tên nàng, nàng không nghe lâm.
Cô gọi một cách rất rõ ràng.
Trước đó, Tô Lăng cũng đã từng nghỉ ngờ về thế lực của cô, muốn thăm dò một chút nhưng chuyện Diêm La Thất Sát đột nhiên xuất hiện lại khiến nàng quên mất.
“Tô Nhiên, em có kí ức” Cô gật đầu phủ nhận.
Kể từ lúc gặp Ngạn Thần, Tô Nhiên đã có thể nhớ ra được những điều mà cô đã từng làm.
Tuy Nhiên, kí ức của quá khứ, Tô Nhiên không thể nào nhớ ra được.
Kí ức của Tô Nhiên, chỉ tôn tại trong phạm vi từ khi gặp Ngạn Thần cho tới thời điểm hiện tại.
Và cô, cũng nhận thức được một số chuyện, một số việc.
Cô cười cười “Mặc rất thoải mái, trong phòng em cũng bật chế độ sưởi rôi mà” “Ra khỏi phòng lạnh chết” “Em cũng chỉ mặc ở nhà thôi” “Ừm” “Chị dạo này bận việc ở phòng dịch lắm hả?” Nàng gật gật đầu “Khá bận” “Em thấy chị tiều tuỵ đi hẳn, làm việc cũng làm ít thôi chứ, dành một ít thời gian nghỉ ngơi” Thực ra, đêm qua Tô Lăng đã khóc rất nhiều, chẳng qua nàng không muốn để Tô Nhiên biết.
Bây giờ, cổ chân vẫn còn rất đau nhói, đi giày cao gót căn bản nhấc chân đi không nổi.
Nàng nhẹ giọng trả lời “Dạo này chị làm đồ án nên bận, thường ngày công việc cũng khá rảnh” “Hôm nào chị dẫn em đi ăn nhé” “Được, hôm nào chị mời” Nàng nhéo nhéo má Tô Nhiên, mỉm môi cười nhạt.
“Cũng không sớm nữa, chị về phòng ngủ đây” Nàng dứt câu, lập tức đứng dậy nhấc chân bước đi về phía cửa phòng.
Chợt, Tô Nhiên gọi lại hỏi “À Tô Lăng” Nàng dừng bước, quay đầu “Hả?” Cô muốn hỏi chuyện gì đó nhưng lại thôi, Tô Nhiên gãi đầu cười hỏi “Em tính hỏi mai chị có ăn sáng ở nhà không để em dậy chuẩn bị” “Không cần đâu, chị sẽ ăn ở ngoài” “Dạ” “Chị có xe rồi, chắc đợt này sẽ dậy muộn một chút” “Em biết rồi” Tô Nhiên gật gật đầu.
Trước khi quay lưng bỏ về phòng, Tô Lăng dặn dò “Ngủ sớm đi nhé” “Dạ” Cô nhìn theo bóng lưng của nàng cho tới khi nàng đóng cửa phòng lại.
Tô Nhiên quay đầu, nhìn mình trong gương, cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ thì đúng hơn.
Cô nắm lấy mặt dây chuyền lên, cười cười “Cái tên Ngạn Thần này mắt thẩm mĩ cũng cao đấy chứ” “Điều đó là đương nhiên” Bỗng, một giọng nói trầm trầm ấm áp vang lên bên tai.
Tô Nhiên không quay đầu, hỏi “Anh vẫn ở đây từ nãy giờ sao?” Cô nghĩ là hắn đã nghe được cuộc hội thoại giữa mình và Tô Lăng.
Cô không sợ hắn nghe thấy nhưng là cảm giác bị người khác nghe lén cuộc trò chuyện riêng tư của mình không vui chút nào.
Hắn vắt chéo hai chân lên nhau, tựa lưng vào sopha, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu “Không” “Anh tới từ lúc nào” “Lúc chị cô nhắc nhở cô ngủ sớm” “Thế đi đâu từ nãy giờ?” “Đi đâu không phải là chuyện cô nên hỏi” Hẳn nhắm nghiền hai mắt lại, lạnh lùng trả lời..