Ánh mắt của Ngạn Thần có chút khó chịu.
Hắn nhìn nương của mình “Nương, con muốn ăn cơm nương làm” “Không được” Ngạn Phong lập tức phản bác lại bằng giọng điệu băng lãnh.
“Nương của con, con muốn thì liên quan gì tới ba?” Hắn đặt bát canh của mình xuống bàn, ôn nhu nói với Tuý Linh “Nương, con muốn một bát nữa” “Không được” “Ba lại làm sao thế?” “Canh này không phải của con” “Cũng không phải của ba” Ngạn Thần cứng họng cãi lại.
Tuý Linh bị kẹp ở giữa, vô cùng nhức đầu quát “Hai người có thôi đi không?” “Ba không cho nương làm đồ ăn cho con” “Nương của con đang trọng thương, không làm cái quái gì hết” “Hai người có thôi đi không?” Tuý Linh chợt hét lên.
“Nương không thấy ba lúc nào cũng quá đáng với con sao?” Ngạn Thần vô cùng không vui, ngược lại là bức bối trước sự cự tuyệt của Y nhưng chưa được Tuỷ Linh cho phép.
Ngạn Phong một tay đặt trên bàn, một tay đặt trên hai đùi.
Bàn tay đặt dưới đùi nắm chặt lại, một đại khí lực toả ra.
Nếu không phải nàng ngồi ở giữa thì hắn đã một cước đánh bay người Ngạn Thần rồi.
Nếu không phải trước mắt Tuý Linh, Ngạn Phong đã không chấp nhặt mấy loại chuyện trẻ con này.
Tuý Linh bỏ đi, nàng để lại cho hai người kia một câu “Hai người thôi cái tính trẻ con của mình đi” Ngạn Phong cùng Ngạn Thần nhìn theo bóng lưng Tuý Linh, ánh mắt nhìn nhau ma sát giường như xẹt qua một tia sét.
Ngạn Thần rời đi, trong lòng vô cùng tức tối.
Con mẹ nó, con mẹ nó! Ngạn Phong trở lại chính điện.
Tuý Linh ngồi trong phòng, nàng đang chăm sóc cây hoa của mình.
Hắn tiến đến, ôm lấy người nàng, đặt chiếc cằm xinh đẹp lên vai Tuý Linh, giọng nhẹ nhàng “Nàng giận bổn tôn?” Nàng lắc đầu, gỡ tay hắn ra khỏi người mình.
Tuý Linh ôm chậu cây đặt bên cạnh cửa sổ.
Nàng vẫn luôn đặt chậu cây ở vị trí cạnh cửa sổ phòng để cây tiện hút linh khí từ bên ngoài.
Ngạn Phong theo phía sau người nàng, lúc Tuý Linh quay đầu không may đụng trúng người hắn.
Nàng chỉ liếc Ngạn Phong, sau đó lách người lướt qua người hẳn.
Lão không hỏi nhiều, chỉ đưa ra cho hắn một loại rễ cây “Củ sen trong hô của Diêm Vương, tuổi thọ của nó lên đến mấy vạn năm” “Diêm Vương cho ông sao?” “Quà của ngài ấy biếu ta” “Ta biết rồi, cảm ơn” Đối với Quan Phùng, Ngạn Thần có thể tùy tiện sử dụng ngôn ngữ của hạ giới mà không sợ lão không hiểu.
Ngạn Thần nhốt mình tu luyện, đồng thời luyện đan chữa độc cho Tuý Linh.
Buổi tối, hắn sẽ âm thầm ở cạnh Tô Nhiên.
Còn ban ngày, lúc Tô Nhiên tới tiệm hoa hắn sẽ ở điện luyện đan.
Ngày thứ mười luyện dược...!
Trong mười ngày trôi qua, rất nhiều vị quan đại thân cống nạp thảo dược và linh đan quý hiếm.
Tuý Linh bị Ngạn Phong mỗi ngày bồi một loại đến chán ghét.
Nàng cùng hắn tu luyện tại Thiên Trảo Nha, nhờ có thảo dược quý, công lực tăng lên rất nhanh.
“Ngạn Phong” Tuý Linh nằm trong lòng hẳn, ngón tay chọc chọc vào người Ngạn Phong nũng nĩu.
Hắn nắm lấy tay nàng, không để nàng quấy rối “Hửm?” “Ngày mai ta không tu luyện nữa” “Thuốc quý còn rất nhiều” “Để sau này sẽ cần dùng đến, có thể mang qua cho Ngạn Thần” “Ừ"
Tuý Linh lúc nào cũng Ngạn Thần Ngạn Thần, ngay cả lúc năm trong lồng ngực hắn cũng Ngạn Thần luôn miệng.
Ngạn Phong lần này chỉ ừ nhẹ, không phản đối cũng không cự tuyệt nàng.
Tuý Linh trở người, kết quả bị hắn kéo lại ôm sát “Dám cách xa bổn tôn? Muốn phạt?” “Không phải” “Sao?” “Ôm chặt quá, ngài muốn ta nghẹt thở đấy à?” “Thể ta thả lỏng ra, nhanh ngủ đi” “Ờm” Trời đã khuya, Tuý Linh cùng Ngạn Phong đã đi vào giấc ngủ..