Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 130






Ánh sáng đã bắt đầu xuất hiện những tia ấm áp...!
Khí trời ở Thuỷ Tộc thay đổi theo mùa, không lạnh lẽo giống như Ma giới.

Tuý Linh tỉnh lại từ rất sớm, nàng có thói quen vươn vai hít thở khí trời một chút.

Nàng ưỡn người, đưa hai tay lên cao, ánh mắt nhìn thẳng cho đến khi cảm thấy chói mắt mới dám nhìn xuống.

Nàng mỉm cười, liếc nhìn tiên cảnh nơi đây.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng nàng được hít thở không khí trong lành ở Thủy Tộc, nàng thật tham lam, hít thở một hơi thật dài và thật sâu.


"Sau này không biết có thể trở về không nữa"
Nàng quay trở lại thư phòng, cái tên Ngạn Phong còn chưa muốn tỉnh lại.

Đêm qua hắn uống rất nhiều, muốn tỉnh cũng mất nửa ngày trời.

Nữ nhân tiến đến bàn trang điểm, cầm cây lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc.

Nàng nhìn thật kỹ gương mặt của mình trong gương, làm da bóng bẩy mềm mại không một chút tạp chất lẫn vào.

Chỉ có điều, làn da của nàng bị khô, cần cấp thêm độ ẩm.

Tiết trời ở ma giới rất lạnh, cho nên Tuý Linh luôn luôn phải điều tiết làn da của mình bằng cách vận khí, làm ấm cơ thể.

Ngạn Phong bị ánh sáng quá mạnh từ khe cửa sổ chiếu vào mặt.

Hản bất chợt tỉnh lại, hai mắt từ từ mở ra.

Cơn đau đầu ập đến, tựa như búa bổ lên đầu.

Hắn ưỡn mình ngồi dậy trên giường, vận khí tức cho xoa dịu cơn đau đầu.

Tuý Linh cảm nhận được ma khí trong phòng, nàng hoảng hốt quay đầu nhìn Ngạn Phong.

"Ngạn Phong, lập tức thu lại ma khí"

Nàng nhanh chân tiến đến đóng cánh cửa sổ, dùng linh khí bao phủ lấy căn phòng.

Ngạn Phong thu lại khí tức trên người, một cỗ đau đầu bất cập ập đến khiến hắn ngã khụy xuống.

Hản đưa hai tay ôm lấy đầu, đau đớn la lên thành tiếng "Áaaaa"
Nồng độ rượu của Thuỷ Tộc thật mạnh, đêm qua không biết hắn đã uống qua bao nhiêu là rượu.

Tuý Linh đã chuẩn bị sẵn cho hắn một bát canh giải rượu được nấu từ thảo dược.

Nàng bưng bát canh tiến đến giường đưa cho Ngạn Phong uống.

"Canh giải rượu, mau uống cho đỡ đau đầu"
Cái gì mà tình cũ, cái gì mà giao nộp phu quân của nàng? Nàng còn lo lắng cho hắn chưa hết phần hắn lại dám nói ra những lời như thế? "Ngài, tốt nhất yên phận một chút"
"Bổn tôn không cần nàng nhắc nhở"
"Ta chỉ thuận miệng cảnh cáo, ngài tự mình định đoạt đi"
"Đã rõ thưa Ma Hậu đại nhân"
Ngạn Phong nở một nụ cười lưu manh, Tuý Linh nhếch mép, lườm hẳn một ánh mắt.

Suốt ngày chỉ biết trêu chọc nàng.

Ngạn Phong theo nàng ra trước đại sảnh hít thở khí trời...!
Quả nhiên, không khí ở Thuỷ Tộc vô cùng trong lành và dễ chịu.

Nàng một lần nữa vươn vai ưỡn mình, mái tóc xõa xuống ngang vai.


Bất ngờ, nàng bị ai đó ôm lấy nửa người, bay lên không trung.

Tuý Linh quay đầu, hoá ra là Ngạn Phong.

Hắn đáp người xuống trên cành cây.

Ngạn Phong để nàng ngồi xuống, khí trời trên cao dễ chịu hơn nhiều, lại vô cùng mát mẻ.

Tuý Linh đưa đôi mắt nhìn xuống cảnh vật bên dưới, trên này rõ thật cao, nàng có thể nhìn thấy bên kia cung điện của Thủy Hậu và Thuỷ Quân.

Nàng cao hứng, chỉ chỉ tay về phía trước "Ngạn Phong, mau nhìn xem bên kia thật đẹp"
Trên mái đình của Thuỷ Cung Điện, ánh sáng chiếu vào tạo thành một mảng lấp lánh mờ ảo.

Ngạn Phong đặt người nàng trong lòng, hắn để Tuý Linh tựa vào ngực mình dễ dàng ngắm cảnh từ trên cao nhìn xuống.

Cảnh vật tuy đẹp nhưng làm sao đẹp bằng nữ nhân trong lòng? "Nếu như có thể ngắm vào lúc ánh trăng chiếu xuống, ta sẽ không cảm thấy hối tiếc"
"Bôn tôn sẽ cùng nàng đợi tới lúc trắng lên"
"Ừm".