Một hồi kích động đi qua...!
Tô Nhiên đỡ người Tô Lăng ngôi xuống sopha, trực tiếp rót một ly nước mời nàng uống giúp nàng trấn tĩnh lại bản thân.
Cô nhặt túi đồ bị Tô Lăng đánh rơi lên và đem đặt nó lên bàn ăn.
Lúc cô quay lại phòng khách đã bị Tô Lăng nhìn chằm chằm.
Nàng bây giờ không còn khóc nữa mà cười thật tươi nhìn Tô Nhiên đang lù lù xuất hiện trước mắt mình.
Bao nhiêu ngày không có lấy đến một tin tức của Tô Nhiên, bỗng một ngày cô trở lại nhà mà không hề báo trước cho nàng một tiếng.
Tô Lăng hẳn là sẽ vì sự xuất hiện của cô mà khóc nấc lên bởi nàng đã quá lo lắng cho Tô Nhiên.
Nhìn thấy Tô Nhiên vẫn khoẻ mạnh như thế nàng đã rất cảm kích ông trời.
May mản, không lấy đi Tô Nhiên của nàng là được.
Tô Nhiên còn rất trẻ, chỉ vừa mới 21 tuổi thôi, cho nên quãng đời sau này của cô còn rất dài.
Cô phải sống thật tốt chứ, đến cả Tô Nhiên cũng từng hứa với bản thân như vậy.
Những người khiến cô đau khổ, cô nhất định phải trả giá.
Nhiên nở một nụ cười, chủ động nắm lấy bàn tay Tô Lăng.
Nàng nhìn xuống bàn tay của Tô Nhiên và mình cười nói "Mau nói cho chị nghe, thời gian qua em đã ở đâu?"
"Emở..."
Nếu như nói rằng Ngạn Thần đưa minh tới Ma giới chữa trị có khi nàng lại không tin trên thế gian này còn tôn tại một thế giới lạ lãm này.
Tô Nhiên cười như không cười, nét mặt trở nên khó nói.
Tô Lăng dán chặt mắt mình lên nét mặt của cô, ánh mắt hiện lên tia hiếu kì "Chị đã tìm em rất vất vả"
"Tô Lăng, không phải em đã trở về rồi sao?"
"Người thì đã an toàn nhưng dù sao cũng phải cảm ơn người ta một tiếng"
Ý của Tô Lăng chính là cảm ơn người đã chăm sóc cho Tô Nhiên suốt thời gian mất tích.
Những chuyện khác, nàng tạm thời bỏ qua bởi vì Tô Nhiên đã an toàn trở lại nhà, nàng không còn vấn đề gì để lo lắng cho cô nữa.
Nàng nhìn thấy Tô Nhiên mở túi đồ ăn ra, ánh mắt cô có vẻ chăm chú đưa từng món đồ trong túi nilon soạn lên bàn ăn.
"Chị, đây là cái gì thế?"
Tô Nhiên cầm trên tay một hộp đồ ăn, bên trong đựng một gói viên hình tròn có màu cam pha lẫn màu trắng.
Thứ đồ này là lần đầu cô nhìn thấy cho nên khá tò mò về nó.
"Viên thả lẩu đấy"
Tô Lăng cảm thấy Tô Nhiên lần này tỉnh lại rất lạ.
Rõ ràng cô rất thích ăn mấy loại viên này mà sao lại không biết nó là cái đồ gì? Trong đầu của Tô Nhiên bắt đầu xuất hiện một mớ câu hỏi, mọi thứ ở hạ giới giường như trở nên rất xa lạ với cô.
Tô Nhiên không biết tủ lạnh để làm cái gì, chỉ biết rằng nó đựng đồ ăn và có nhiệt độ lạnh hơn bên ngoài.
Cô cũng không biết máy giặt dùng như thế nào, cái màn ảnh rộng phía trước phòng khách rốt cuộc là tên gọi là gì và để làm gì? Ngay trong phòng ngủ của cô, những chai lọ đựng tinh dầu mục đích là để làm gì cô cũng chả biết nữa là huống hồ mấy thứ khác.
"Chị, nấm này là để nấu canh hay sao?"
"Nấm này dùng để thả lấu mà?"
Tô Lăng quả thực có cái nhìn rất khác về con người của Tô Nhiên hiện tại.
Cô bị đụng đến ngốc nghếch rồi hay là giả vờ ngốc vậy? Nàng tiến lên trước mấy bước, nhặt đồ dùng để thả lẩu ra riêng và đồ tối nay dùng nhặt riêng ra một đống trên bàn.
"Ngày mai chúng ta sẽ ăn lẩu, em thấy thể nào?"
"Được ạ"
Mặc dù Tô Nhiên không hiểu từ lẩu có nghĩa là gì và "ăn lẩu"
là ăn kiểu như thế nào nhưng cô vẫn vui vẻ gật đầu một tiếng với Tô Lăng..