Sâu trong vực thẳm của ý thức, Tô Nhiên dường như cảm nhận được một luồng sức mạnh chợt dâng trào nơi đây lòng đấy cô bay lên thật cao.
Tựa như, người trước mặt mà cô không thể gặp được là chốn tiên cảnh, thật ấm áo mơ mộng.
Đáng tiên rằng, cảnh vật tuy đẹp đến tráng lệ nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy trống rỗng.
Một cô linh khí vô hình đẩy người cô, Tô Nhiên cảm giác được mọi thứ, không còn là mơ hồ nữa.
Bàn tay nam nhân thật lạnh, tại sao lại lạnh giống như một tảng băng? Giường như, có một vật gì đó rất nặng đè đôi mắt của cô trĩu nặng xuống.
Cô không thể mở đôi mắt mình ra, cô muốn nhìn xem thế giới này một chút quá, nhưng tại sao sứ lực lại chẳng còn? Tô Nhiên cố gắng cử động bàn tay để cảm nhận được hơi lạnh lẽo từ bàn tay của nam nhân, cô mới có thể tự trấn tĩnh bản thân mình.
Gô bắt đầu phát giác được cảm giác, thanh âm và hơi thở rất quen thuộc trước đây đối với mình.
Ý thức được đánh thức trở lại, giường như trong bóng tối u ám đã dấy lên một loại ánh sáng đến chói mắt.
Tô Nhiên động đậy hai hàng mi đã khép hờ rất nhiều ngày, quả thực rất nặng, cô phải làm sao bây giờ? "Tô Nhiên, có phải vừa rồi em muốn mở đôi mắt mình ra không?"
Là thanh âm của Ngạn Thần, rõ ràng hắn đàn gọi cô, cô nghe thấy rất rõ nhưng không còn cách nào để trả lời được hắn.
Sinh khí của cô, tại sao lại yếu ớt như thế này? Ngạn Thần, anh chính là Ngạn Thần! Rốt cuộc thì Tô Nhiên vẫn chưa thể tỉnh lại.
Mi mắt khẽ dao động, chỉ là vào những giây phút Ngạn Thần không để ý.
Hắn cứ ngỡ mình hoa mắt, cuối cùng thu lại sự hy vọng của chính mình.
Tô Nhiên vẫn đấu tranh ý thức cho tới khi mắt cô có thể phát giác được.
Cô có thể cảm nhận được, ánh sáng đang chiếu vào mắt mình và cô muốn nhìn thấy nó.
Gô cố gắng từng chút một, cuối cùng một tia sáng mỏng manh cũng lọt vào khe mắt của mình.
Thể nhưng, cô muốn hơn thế nữa, bởi vì chủ một tia này chói quá, chưa thể nhìn thấy được một thứ gì.
Rồi, hình bóng mơ hồ của người đàn ông xuất hiện.
Thứ ánh sáng mà cô lâu ngày không được tiếp xúc thật khiến cô nhớ nhung nhưng cũng thật chói làm cô chưa thể tiếp xúc một cách dễ dàng.
Tô Nhiên chớp động đôi mắt, thân ảnh phía trước mặt dao động, lúc ẩn lúc hiện.
Trôi qua một lúc, cô có thể nhìn rõ được nam nhân.
Hắn đang cúi đầu, áp sắt mặt mình lên mu bàn tay xinh đẹp của cô.
Gô nhẹ nhàng cử động, nhấc đôi bàn tay của mình lên sờ vào đầu hắn.
Vừa hay, nữ nhân cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt Tuý Linh có chút rung động, xao xuyến nhìn Tô Nhiên.
Nàng bước vào, tiến tới cạnh người cô, vui đến mức nói không nên lời "Con...!
Tô Nhiên..."
"Cô...!
Tô Nhiên tính gọi nàng một tiếng cô cô nhưng chợt nhận ra điều gì đó nên thay đổi cách gọi "Phu nhân"
"Con vừa gọi ta là gì?"
"Phu nhân"
"Câu trước?"
Có phải nàng nghe lâm không? Tuý Linh mơ hồ nghe được một chữ "cô"
liền đoán ra lời mà Tô Nhiên muốn nói.
Nàng bắt đầu có chút hoài nghi, thế nhưng cố gắng không biểu lộ trên nét mặt.
Tuý Linh ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay của Tô Nhiên.
"Thật may mẫn, con đã tỉnh lại"
Tô Nhiên nhẹ gật đầu.
Cô liếc mắt nhìn Ngạn Thần, sau đó nhẹ nhàng cất giọng "Đã xảy ra chuyện gì với con sao?"
Ngạn Thần gật gật đầu, giọng hắn trầm ấm "Trước đó, em và chị gái của mình đã gặp tai nạn"
Chị gái? Tô Nhiên của hiện tại không nhớ rằng mình có chị gái? Mà....chị gái là gì? Nét mặt cô trở nên ngơ ngác, giống như chưa thể tiêu hoá kịp lời nói của hắn..