Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ

Chương 112






Hắn ôn nhu nói "Được rồi, không khóc nữa, ngoan nào"
Tiếng khóc của Tô Lăng vẫn rất lớn, nàng không ngừng khóc.

Cả ngày hôm nay đối với nàng mà nói là một ngày tồi tệ.

Diêm La Thất Sát lúc sáng hắn có xuất hiện, nhưng tại sao hắn không ở lại với nàng mà lại rời đi? Hẳn có biết nàng tìm hắn suốt ngày hôm nay không? Tô Lăng khóc lóc một hồi đi qua rồi cũng chịu nín đi.

Nàng buông người hắn ra, hai tay chùi lấy nước trên khoé mắt.

Nàng mếu máo "Anh đã....đi đâu hả?"
"Hôm nay tôi rất bận, không có thời gian dành cho em, tôi xin lỗi đã để em một mình"

Tô Lăng không nói thêm gì nữa, nàng vừa lau nước mắt vừa sụt sịt.

Diêm La Thất Sát nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, hẳn cười nói "Ngoan, dạo này tôi khá bận không thể gặp em thường xuyên được"
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đã đỏ hoe "Thế...thế anh đưa...tôi tới...nhà anh đi"
"Em không ngại mẹ của tôi sao?"
Hắn đùa cợt một câu.

Tô Lăng suy nghĩ lại rồi lắc lắc đầu.

Hắn bật cười thành tiếng, hỏi lại "Thật?"
Nàng gật gật đầu theo bản năng.

Hản cười cười nằm lấy tay Tô Lăng dẫn đi, nàng lúc này mới kịp định thần hỏi "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà tôi"
Tô Lăng lúc này liên tục lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Nàng trụ người lại, không để hắn kéo đi.

Diêm La Thất Sát nhận thầy Tô Lăng không chịu bước đi, hắn dừng bước, quay đầu cười hỏi.

"Chẳng phải lúc nấy em đòi đi hay sao? Giờ lại không muốn đi nữa là thế nào?"
Tô Lăng mếu máo lắc lắc đầu "Bây giờ tôi thay đổi ý định rồi"
"Lại có loại vấn đề này đấy à?"

Nàng gật gật đầu.

Ngay lập tức cả người bị bàn tay của Diêm La Thất Sát kéo một phát, trong nháy mắt cả người Tô Lăng bổ nhào về phía hẳn.

Diêm La Thất Sát một lần nữa khoác tay lên eo cô, nhanh chóng hôn nhẹ lên trán nàng.

Nàng ngẩng đầu liếc hắn "Ai cho anh hôn tôi?"
"Tôi tự hôn đấy thì làm sao?"
"Thất Sát"
Diêm La Thất Sát lúc này mới nới lỏng, hẳn không hề buông, nói "Em không hứng thú sao?"
"Có chứ"
"Tại sao chỉ ừ một tiếng"
"Kiệm lời"
Diêm La Thất Sát ".......!
"
Được rồi, lại phải nhịn em, coi như đội vợ lên đầu trường sinh bất tử.

Tô Lăng vẫn tiếp tục bước đi, lần này nàng đi thật chậm lại.

"Thất Sát"
"Ừ tôi ở đây"
"Tô Nhiên đã ở đâu, tại sao tôi tới bệnh viện hỏi bọn họ lại bảo con bé đã mất tích không dấu vết"

Diêm La Thất Sát chợt nhíu mày, vấn đề này hắn biết trả lời làm sao để Tô Lăng yên tâm được đây? Nếu bây giờ trả lời rằng Ngạn Thần đã đưa cô tới Ma Giới để chữa trị lại phải cộng thêm việc giải thích Ma giới ở đâu? Là gì? Cho Tô Lăng hiểu.

Chỉ một câu trả lời mà làm mọi chuyện rối tung lên, như vậy càng không ổn.

Hắn im lặng, chưa biết phải trả lời thế nào thì Tô Lăng đã bắt đầu thăm dò.

Nàng híp híp đôi mắt lại, nhìn hẳn.

"Tôi biết chỉ có anh và Ngạn Thần biết"
Diêm La Thất Sát lắc đầu, một cái lắc đầu không chắc chắn.

Nàng nhíu chặt mày lại "Anh đừng gạt tôi"
"Tôi không gạt em, tôi thật lòng không biết"
Tô Lăng nhíu mày nhìn hắn một lúc, cuối cùng đau mắt quá không nhìn nữa.

Cái tên Diêm La Thất Sát chết tiệt, tại sao lại đẹp trai một cách quyến rũ đến như vậy.

Nàng cúi đầu, thanh âm phát ra rất nhỏ "Tô Nhiên bị mất tích rồi".