Ngạn Thần cố gắng nhấc từng bước chân nặng trịch hướng phía người Tô Nhiên tiến đến.
Vừa vịn được tay lên tảng đá lạnh ngắt cả người hẳn liền bổ nhào xuống.
Bàn tay lúc này được hắn đưa lên lau khoé miệng vô tình chạm trúng mặt đá, máu bị nó hút cạn.
Ngạn Thần không hề để ý tới điều này.
Hản gồng người lên, hai chân quỳ gối xuống trước thân thể của cô.
Ngạn Thần đưa tay mơn trớn gò má của Tô Nhiên, hắn nở một nụ cười lạnh ngắt.
"Em còn chưa chịu tỉnh lại nữa sao?"
Linh khí vẫn đang bao quanh người cô, lấn át cả ma pháp.
Ngạn Thần gục đầu xuống, bàn tay trượt xuống ôm lấy người Tô Nhiên.
Hắn bất lực, lần này hắn thật sự đã thất bại rồi.
Tinh Khâm Sứ tinh tường ngửi thấy mùi máu tươi ở gần đây, lão đang đi tới gần hang động.
Lão đánh mùi rất thính, rất nhanh tìm ra chỗ Tô Nhiên đang ở tại.
Lão nấp sau khe hở, liếc ánh mắt cáo già nhìn vào bên trong.
Sau khi không phát hiện ra bóng người, lão lén lút tiến vào bên trong, hướng phía người Tô Nhiên tiến đến.
Ngạn Thần đã rời đi từ lúc nào, Ngạn Phong hiện đang trị thương giúp Tuý Linh càng không ở đây trông coi được.
Diêm La Thất Sát cũng trọng thương nặng, đang ở hạ giới không rõ tình hình.
Tình Khâm Sứ đưa đôi mắt đề phòng nhìn về phía Tô Nhiên, lão thoáng chốc giật mình mà lùi về sau mấy bước "Hứa Tĩnh Nhiên?"
Không thể nào, Hứa Tĩnh Nhiên tại sao lại xuất hiện ở Ma giới? Rõ ràng nàng ta đã hồn phi phách tán từ một ngàn năm về trước rồi cơ mà? Lão trấn tĩnh lại bản thân mình, nhấc bước chân tiến về phía trước nhìn kỹ gương mặt của người kia một lần nữa.
Càng nhìn kĩ, càng không giống Hứa Tĩnh Nhiên cho lắm.
Nếu như là lần đầu nhìn thoáng qua, quả thực Tô Nhiên có nét giống với Hứa Tĩnh Nhiên.
Đến cả Ngạn Phong cũng bị nhầm lẫn.
Tinh Khâm Sứ thở phào một hơi, hoá ra nàng ta không phải Hứa Tĩnh Nhiên.
Vậy, nàng ta là ai? Lão híp híp đôi mắt lại, bất kể nàng ta là ai thì đều không giúp ích được cho lão.
Diêm La Thất Sát nằm ẹp xuống giường.Thân ảnh nhanh chóng biến mất vào hư không.
Hắn trở lại thư phòng của mình, đóng kín cánh cửa phòng và nhanh chóng tiến lại giường.
Lúc này đây, Tiêu Dao vừa nhìn thấy hắn trở lại liền muốn gặp hắn.
Con bé đã đi theo hắn suốt cả quãng đường từ quỷ môn quan trở lại đây.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diêm La Thất Sát liếc mắt ra phía ngoài cửa lạnh lùng lên tiếng "Ai?"
"Tiêu Dao muốn gặp anh Thất Sát"
Hoá ra là con bé.
Diêm La Thất Sát tạm thời rất mệt, hắn muốn nghỉ ngơi để hồi phục nguyên khí đã bị hao tốn.
"Tiêu Dao, anh Thất Sát đang mệt, lần sau gặp nhé"
Từ lúc con bé theo hắn trở lại đây đã cảm thấy hắn có vấn đề.
Con bé chỉ muốn hỏi han một chút tình hình, nhưng có lẽ hắn quả thực rất yếu.
Gon bé gật đầu, ngoan ngoãn rời đi "Tiêu Dao biết rồi"
Diêm La Thất Sát thở ra một hơi dài, hắn sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Ma lực bao phủ lấy người hản, từ chiếc giường phát ra một cỗ ma lực, chủ động khôi phục sự hao tổn của Diêm La Thất Sát.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng chấm dứt! Tô Nhiên, hy vọng cô có thể tỉnh lại.
Ngạn Thần, Tô Lăng và rất nhiều người vẫn đang đợi cô.
Tô Lăng, xin lỗi em, lần này tôi sợ rất lâu sẽ được gặp lại em.
Tôi sẽ rất nhớ em!! Tinh Khâm Sứ trở lại Tinh điện, lão tự nhốt mình trong thư phòng, ngồi trên ghế vận khí tức..