Sơ Sênh ngồi lặng lẽ trên xe, tựa đầu vào thành kính.
Ngạn Bách Ngôn đưa mắt liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, lạnh nhạt hỏi:
- Động lòng với cậu ta?
Nghe anh nói, Sơ Sênh không đáp, chỉ cúi đầu vuốt ve hai lòng bàn tay.
Ngạn Bách Ngôn chưa từng nghe cô dù chỉ một lần.
Ngay cả sự việc ngày hôm nay, mặc dù ngoài miệng anh cho phép cô được ra ngoài vui vẻ với bạn bè, thế nhưng trong lòng anh lại chưa từng đồng ý.
- Tại sao?
Trầm ngâm một lúc, Sơ Sênh mãi cũng chịu lên tiếng.
Hai bàn tay cô túm chặt gấu váy, hít thật sâu một hơi.
Dù cho cô đã cố gắng kìm chế cảm xúc uất ức đến thế nào đi chăng nữa, tới lúc này, lý trí Sơ Sênh đã hoàn toàn chịu thua.
Nhìn cô gái bé nhỏ đang gồng mình để nói chuyện với anh, khóe môi Ngạn Bách Ngôn chợt cong nhẹ.
Vì sao ư?
- Cha nuôi dưỡng con mười năm tròn, đâu phải để cho một thằng con trai xa lạ dễ dàng cướp mất?
Câu nói tưởng chừng như đang đùa của Ngạn Bách Ngôn khiến Sơ Sênh có chút giật mình.
Cô không hiểu ý tứ đằng sau những lời này của anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh không muốn cô kết hôn, bắt cô phải sống độc thân cả đời ở trong tòa biệt thự này?
Một lát sau, xe chậm rãi lăn bánh vào khuôn viên biệt thự.
Ngay khi Ngạn Bách Ngôn tắt máy, Sơ Sênh đã vội vàng mở cửa, gấp gáp chạy một mạch lên trên lầu.
Ngạn Bách Ngôn nhìn theo bóng cô đến khi khuất hẳn, sau đó mới từ từ bước ra bên ngoài.
Ring...!ring...
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Sơ Sênh vang lên inh ỏi, khiến Ngạn Bách Ngôn giật nảy mình, quay đầu nhìn ra phía ghế sau.
Khi nãy, do vội vàng nên Sơ Sênh đã để quên điện thoại trên xe.
Ngạn Bách Ngôn thở dài, với tay lấy điện thoại.
Số máy gọi tới là của Lã Hinh.
Anh vừa tỉnh lại liền lập tức gọi điện thoại cho cô.
- Sơ Sênh, em có ổn không? Ngạn Bách Ngôn đã đe dọa em điều gì?
Giọng nói của Lã Hinh đã trở nên gấp gáp.
Anh cố gắng nặn ra từng chữ, cảm tưởng hô hấp trong lồng ngực như đang bị bóp nghẹt.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Tâm trạng của Lã Hinh lại càng thếm sốt sắng hơn.
- Sơ Sênh, em sao vậy? Hay là ông ta đã làm gì em?
Haaa...
Một tiếng cười lớn lập tức vang lên.
Gương mặt tuấn mỹ của Ngạn Bách Ngôn đanh lại.
Anh dựa lưng vào ghế, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên trên vô lăng, nở nụ cười đầy châm chọc:
- Tôi đã nuôi con bé mười năm, cậu là cái thá gì mà dám đòi cướp Sơ Sênh khỏi tay tôi?
Lã Hinh lặng người hồi lâu.
Anh biết, người cha nuôi này của Sơ Sênh vô cùng tàn độc.
Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, tính mạng nhỏ của Lã Hinh chắc chắn sẽ không còn nữa.
Tuy nhiên, vì an toàn của Sơ Sênh, Lã Hinh vẫn hít thật sâu một hơi, lấy hết toàn bộ can đảm mà nói:
- Ông Ngạn, cầu xin ông đừng làm hại Sơ Sênh.
Tôi...!tôi...
- Cút!
Chưa để Lã Hinh nói hết câu, Ngạn Bách Ngôn đã trực tiếp cúp máy.
Cộc...!cộc...
Nghe tiếng gõ cửa, Sơ Sênh dè dặt bước ra.
Ngạn Bách Ngôn chìa điện thoại lên trước mặt cô, lạnh lùng không nói bất kì một câu nào cả.
- Cảm...!cảm ơn cha!
Sơ Sênh đón lấy điện thoại từ tay anh, thở phào một tiếng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Ngạn Bách Ngôn dần dần khuất hẳn, đến lúc này cô mới cảm thấy tâm trạng có chút thảnh thơi.
Sơ Sênh uống cạn ly nước cam theo thói quen trước lúc ngủ, sau đó kéo chăn, dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Kim đồng hồ vừa điểm một giờ đêm.
Cửa phòng Sơ Sênh nhẹ nhàng được đẩy ra.
Ngạn Bách Ngôn lách người bước vào, đứng lặng ở đầu giường Sơ Sênh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt ôn nhu mà trầm ổn nhìn cô gái nhỏ trước mắt không rời.
Sau đó, anh từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn....