Ngân Quang Lệ

Quyển 2 - Chương 16




Edit: Yunchan

Đêm hôm đó rất tối.

Không trăng cũng không sao.

Trời mới sụp tối thì gió đã nổi, mây vần vũ che mờ trăng sáng, cũng che lấp ánh sao nhấp nháy.

Cả tòa thành Dương Châu chìm trong tĩnh lặng đìu hiu.

Chẳng biết vì nguyên nhân gì mà ngay cả chim chóc và chó mèo cũng trốn đâu khuất dạng.

Mọi ngõ ngách phố phường đều im ắng, tối đến mức chẳng nhìn thấy được thứ gì, chỉ có đèn lồng treo bên ngoài cổng lớn của vài căn nhà là lắc lay theo gió làm người ta phải dựng tóc gáy.

Rồi bất chợt, ở đằng xa vẳng tới tiếng gõ mõ cầm canh, từ xa đến gần.

Cốc cốc cốc —- cheng —-

Cốc cốc cốc —- cheng —–

“Trời hanh vật khô —- cẩn thận củi lửa —-“

Phu canh tuần đêm kêu vang lời nhắc nhở, tuy bên cạnh có mấy nhai sử đi theo tiếp thêm can đảm, vậy mà lão vẫn thấy hơi hãi.

Cốc cốc cốc —- cheng.

Cốc cốc cốc —- cheng.

“Trời hanh vật khô —- cẩn thận củi lửa —-“

Lão đi men theo bờ tường, nhanh chân tuần qua một vòng rồi chuyển ngay qua con ngõ liền kề, nếu không phải do nhiệm vụ, bên cạnh còn có người đồng hành, thì lão thật tình muốn trốn về nhà cho mau.

Đêm tối mịt không trăng không sao kiểu này là rùng rợn nhất.

Mấy lần trước cũng xảy ra chuyện vào đêm khuya tối đen thế này.

Lão nắm chặt bùa bình an xin từ miếu sơn thần đeo trên người, miệng hô vang lời nhắc nhở, gõ ống trúc trong tay, chân bất giác bước nhanh hơn, may mà mấy nhai sử có vẻ cũng sợ như lão, dọc đường chẳng ai nói năng gì, chỉ nhanh chóng rời khỏi khu này.

Ngọn lửa hắt ra từ đèn lồng của phu canh rọi sáng đường phố dần đi xa.

Bóng tối lại ùa về.

Đột nhiên, một luồng khói đen hiện lên trong bóng tối, tụ lại thành hình người.

Bóng dáng đen đúa vô cùng cao lớn, gã trừng đoàn người tuần phố đã đi xa, miệng ngoác ra, có một thoáng gã rất muốn lao tới, chúng là thức ăn có sẵn ngay trước mắt, nhưng nỗi bực dọc lớn hơn khiến gã phải quay người lại, nhìn vào tòa lâu cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.

Mấy con tiểu yêu lũ lượt hiện ra sau lưng, nhìn theo tầm mắt gã, bước lên nói: “Ô gia, chủ nhân của Phượng Hoàng lâu hình như có chút đạo hạnh, nơi đó đã bị hạ cấm chế, bây giờ Xích Vĩ đại nhân không có ở đây, chúng ta có nên hoãn lại chờ đại nhân trở lại hẵng bàn không?”

Gã lập tức vung tay lên, đánh cho tên kia ngã vật ra đất.

“Rắm thối!” Hắn gầm gừ khó chịu: “Mẹ nó nếu không phải Xích Vĩ bảo ta đi dụ con hổ kia tới chỗ vu nữ, thì lý nào ta lại bị con hổ đó đánh bại?! Xích Vĩ đại nhân Xích Vĩ đại nhân, ta nghe lời hắn mà vật vã cả buổi trời, còn hắn có chia cho ta bát canh nào không hả?!”

Chúng tiểu yêu nghe vậy bèn lật đật câm miệng.

Ô Liệp quay lưng lại trợn to mắt nhìn bọn chúng đầy giận dữ, khi liếc thoáng qua cửa một căn nhà thì trông thấy lá bùa vẽ hổ gia đạp lên một con thú đen sì dán trên đó, gã tức tốc vung tay xé roẹt lá bùa xuống, lá bùa bỗng phát ra ánh sáng nhạt nhòa trong đêm ngay khi gã chạm vào, nhưng nó yếu tới nỗi còn chẳng làm tróc được da tay gã, chưa được bao lâu đã lụi tắt.

Gã vò nát nó với vẻ bực tức, nhe ra răng nanh nhọn hoắc, rít lên căm giận: “Tên chủ Phượng Hoàng lâu khốn kiếp, chẳng qua chỉ là loài người nhãi nhép, gọi mỗi con hổ tới mà cũng muốn giẫm đạp ta sao? Cơn giận này nếu lão tử không phát ra, thì mẹ kiếp bọn người ngu dốt đó sẽ nghĩ là Ô Liệp ta sợ hắn! Hắn nói ta cướp khuê nữ nhà hắn, được thôi, vậy thì ta sẽ tới ăn thịt ả, để xem con hổ mốc đó hay là Ô Liệp ta bất hạnh!”

Hắn vừa dứt câu, hàng loạt luồng khói đen lại nối tiếp nhau xuất hiện trên đường, tất cả đều là những đại yêu ngàn năm cùng nhau trốn thoát năm xưa.

“Ô Liệp nói đúng, một năm qua Xích Vĩ nói nghe rất hay, nào là đợi tìm được vu nữ rồi sẽ chia cho chúng ta hưởng chung, nhưng mấy hôm nay hắn lại biến mất tăm cùng với vu nữ, thay vì ở đây chờ đợi uổng công, ta thấy chúng ta nên ăn thịt hết người trong thành này còn hơn.”

“Đúng thế, mấy năm qua chúng ta im hơi lặng tiếng, kiềm nén đến phát mệt, nếu không vì Dạ Ảnh thì sao chúng ta lại bị tên chủ Phượng Hoàng lâu hạn chế đủ điều, mà hắn còn tưởng là chúng ta sợ hắn chứ.”

“Bây giờ Dạ Ảnh cũng đi mất rồi, chúng ta còn nhẫn nhịn cái quái gì nữa?”

“Mấy lá bùa cỏn con này mà muốn cản chúng ta á? Còn thỉnh lão hổ gia gì đó, ta thấy mà tức sôi máu!”

Ô Liệp nói xong thì ngồi xổm xuống đất, trên người mọc lông và vảy, trong tích tắc đã hóa thân thành một con yêu thú đen đúa, toét miệng nói to: “Bọn nhân loại tưởng là chỉ dựa vào con hổ chưa dứt sữa là có thể chống lại chúng ta, vậy thì chúng ta hãy cho chúng nhìn thử để biết đó chỉ là câu chuyện cười, ta ra lệnh chúng ta sẽ bắt đầu từ những tên xin bùa thỉnh thần, ăn thịt bọn chúng, để cho bọn chúng mở mang tầm mắt, biết thần của chúng là cái quái gì —-“

“Thành Đông là của ta!”

“Thành Tây thuộc về ta!”

“Ta bao trọn Nam thành!”

“Ta muốn lấy Bắc thành —-“

Vừa dứt câu, mấy tên đại yêu ngàn năm đã rít gào vượt lên, tỏa đi bốn phía để săn mồi.

Bọn tiểu yêu theo sau vừa nghe có thể ăn thịt người thoải mái thì cũng rối rít hò hét ăn mừng, phấn khích phóng vào bức tường gần nhất.

Ô Liệp cười lạnh, nó thè chiếc lưỡi dài đỏ lòm liếm nước dãi trên mép một cách thèm thuồng, rồi quay ngoắc lại, phóng về hướng Phượng Hoàng lâu.

Ai ngờ, vừa quay lưng lại thì chẳng thấy lầu đâu, đằng trước bỗng dưng xuất hiện một bức tường từ lúc nào chẳng hay.

Còn bọn tiểu yêu phóng tới cánh cửa bị xé bùa, gần như cùng lúc đó bị kim quang trên cửa đẩy bật ra.

Nó ngoái đầu lại, thấy trên cánh cửa đó có lưu lại phù ấn hổ, ngay lúc nó còn đang hoang mang chưa hiểu gì, thì bỗng dưng một tiếng hổ gầm rung trời vang lên, tiểu yêu vừa tấn công một nhà khác cũng gào khóc thất thanh, tích tắc sau, một con hổ bất thần chui ra từ sau cửa, miệng còn cắn con tiểu yêu nọ.

Ô Liệp sững sờ, lập tức giận dữ nhào lên, há miệng táp tới.

Nào ngờ miệng vừa cắn trúng thì chỉ nghe ầm một tiếng, con hổ nọ đã biến mất, tiểu yêu rơi phịch xuống đất, trong miệng Ô Liệp không có lông mà chỉ có mảnh vỡ gốm, phun ra mới biết đó chính là con hổ dám đạp lên nó.

Mẹ kiếp, là đồ giả!

Nó ngửa mặt lên trời gầm lên phẫn nộ, muốn lao vào nhà ăn thịt người, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì căn nhà đó đã mất tăm, trước mắt lại là một bức tường, trong khi chung quanh lại vang vọng tiếng hổ gầm rung trời động đất.

Bọn tiểu yêu muốn ăn thịt người rên xiết liên hồi, mà nó dù chuyển tới đâu thì trước mắt vẫn là bức tường đó, nó tức đến nỗi không đảo vòng loạn xạ nữa mà tung người nhảy qua, vượt qua rồi thì đằng sau nó lại là một bức tường nữa, nó thẳng tay đánh bể bức tường đó, bức tường cao một trượng ầm một tiếng sụp đổ.

Nó lộn qua, rốt cuộc đã tới được đường cái.

Song, gần như là cùng một lúc, tất cả cánh cửa có dán hổ phù trên đường đều đồng loạt phát sáng, con hổ trên lá bùa đột nhiên lóe lên tia sáng trắng, trượt xuống từ lá bùa rồi hóa thành một con hổ sống sờ sờ.

Ngay cả những cánh cửa không dán hổ phù cũng có hổ phóng xuyên qua cửa, chúng lắc đầu, run người, sau đó bắt đầu ăn, cắn và đuổi theo tiểu yêu.

Nó tức giận không sao dằn được, há miệng gầm lên thành tiếng, luồng khí đen thoáng chốc phụt ra, mấy con ở khá gần chạm phải khí đen thì lập tức ngã lăn ra đất, tan thành giấy vẽ hoặc gốm sứ, nhưng vẫn còn nhiều con bất chấp chạy về hướng nó, có ý định hợp sức với nhau tấn công nó.

Mặc dù những con hổ này không chịu nổi một đòn của nó, nhưng số lượng rất đông và cũng rất phiền, nó gặm cắn hết con này tới con nọ, còn chưa kịp quét sạch thì lại ập tới thêm một hai con, có mấy con còn há mồm cắn nó bị thương, nó ráng hất bọn chúng ra, trong cơn hỗn loạn lại bị đâm vào tường.

Nó còn chưa kịp lấy lại hơi thì bỗng trông thấy một người đàn ông độc nhãn đứng trước một cửa tiệm, hắn đang nhìn nó mỉm cười.

Chớp mắt sau đó, người đàn ông gỡ cái chụp mắt ra, nâng một cánh tay lên, hô lớn một câu chú ngữ, trong cửa tiệm sau lưng hắn chợt lóe lên ánh xanh, cột sáng to lớn phóng thẳng lên tận mây cao.

Cột sáng xanh đó tỏa ra năng lượng vô cùng đáng sợ, rồi tức tốc lan ra chung quanh như cơn sóng, gần như bao phủ lấy nó, nó bắt đầu thấy không ổn, nhanh chóng bay lùi ra sau, toan biến thành khói nhưng không được, bây giờ mới phát hiện mình không thể biến hình, nó biết không tài nào đối địch lại, bèn quyết định quay lưng bỏ trốn.

Nhưng sau lưng là hàng loạt tường cao, dường như chúng có thể thay hình đổi vị, cản trở đường đi và che mất tầm mắt, khiến nó mất phương hướng, gian nan lắm mới phá ra được một con đường, thì lại nhìn thấy một cột sáng đỏ ngút trời.

Trong cột sáng có một thiếu phụ, nàng ta ôm vò rượu bằng một tay, tay còn lại cầm muôi múc rượu, rượu vừa vẩy ra, một con hỏa long bỗng vồ tới, quần thảo với những đại yêu tới đây trước nó, thiêu đốt tới nỗi bọn yêu chạy lăn lộn khắp cả con đường, đau đớn khóc la xin tha mạng.

Người toát mồ hôi đầm đìa, nhân lúc thiếu phụ nọ chưa trông thấy, nó nhanh chóng quay lưng lại chạy trốn.

Nó đánh nát mấy bức tường, nhìn thấy rất nhiều yêu chen nhau chạy tới, tên nào cũng khóc la thảm thiết, ở đây lại có một luồng sáng trắng, sáng đến nỗi đâm nhói mắt, một con kim sư đang lù lù ngay trước mắt, con kim sư ở trong luồng sáng trắng mà như được thần trợ giúp, mồm ngoạm đầu của một đại yêu ngàn năm, đúng lúc này đôi mắt xanh của con kim sư bất ngờ phóng bề hướng này như đã phát hiện ra nó.

Đạo hạnh của đại yêu kia còn cao hơn nó, nó biết mình không qua nổi, bèn tất tả chạy như điên theo bọn tiểu yêu trong thành.

Lần này, rốt cuộc thì nó cũng đã dần tìm lại phương hướng, lao thật nhanh tới tường Đông, muốn nhảy vào trong dòng sông rồi bơi ra khỏi thành.

Tiếc là, chân còn chưa kịp chạm vào nước thì trên mặt sông đã phóng lên một luồng hắc quang, bắn thẳng lên tận trời.

Luồng hắc quang đó phát ra từ một chiếc thuyền đen, bọn tiểu yêu không thấy được, tới cả đại yêu dẫn đầu cũng không thấy, nhưng nó có thể, nó nhìn thấy một nam nhân áo đen, chiếc cung đen và mũi tên đen trên tay người đó.

Người đó giương cung lên, kéo căng dây.

Mũi tên lao vụt tới, bắn trúng đại yêu trong nước, đại yêu đau tới nỗi ré lên khản giọng, bay phụt ra khỏi nước, người đàn ông trên thuyền lại kéo thêm một ngọn tên, mũi tên này trúng tiếp vào tên yêu ngàn năm, đóng phập đại yêu lên cột thuyền.

Trên mũi tên đó có phù, cũng như vũ khí trong tay những người khác vậy, chúng đều được hạ chú, do đó mới có thần lực dũng mãnh như vậy.

Ô Liệp hãi hùng ra mặt, kinh hồn bạt vía, không dám mon men tới gần nước nữa, đành phải quay lại đường cái, nhưng người đàn ông đó vẫn đang đuổi rát sau lưng nó.

Nó chạy trốn loạn xạ, bọn tiểu yêu chạy dồn theo nó tạo thành mục tiêu lớn.

Đâu đâu trong thành cũng có hổ, chúng đuổi theo tiểu yêu chạy lồng lên khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng nó đã chẳng còn sức đâu để lo nhiều thế nữa, bây giờ nó chỉ muốn giữ mạng mình, chỉ muốn chạy thoát khỏi đây thôi.

Rồi bất thình lình, đằng trước lại xuất hiện một bức tường cao, nó nhảy phốc qua, ai ngờ đâu, sau bức tường này không có tường mà là một khoảng sân rộng thênh thang.

Đầu kia khoảng sân là một tòa lầu cao chọc trời, không phải đâu khác mà là nơi mà nó muốn tới lúc đầu —-

Phượng Hoàng lâu.

Ô Liệp giật thót, lòng kêu không ổn.

Nó muốn lùi lại, nhưng chùm sáng màu vàng kim đã hiện lên trong Phượng Hoàng lâu, năm chùm sáng xanh đỏ vàng trắng đen loan ra rồi giao thoa trong thành Dương Châu, lồng phủ lên cả tòa thành.

Trong phút chốc, một đợt khí vô hình nào đó đè lên người, ép tới nỗi nó thụp người xuống, thở không ra hơi.

Nó biết đây chính là nguyên nhân chính khiến những đại yêu tới trước nó tháo chạy tán loạn.

Đây là pháp trận thượng cổ.

Tuy cách sử dụng có hơi khác với những vu nhân áp chế chúng năm xưa, nhưng về cơ bản là tương tự.

Nó cứ tưởng loại pháp trận có thể khắc chế mình đã thất truyền từ lâu rồi, tất cả bọn chúng đều nghĩ thế.

Vậy mà lại không.

Lòng nó hoảng sợ không thôi, biết hôm nay mình đã hết đường lẩn trốn.

Đúng lúc này, con hổ kia chậm rãi bước ra từ bóng tối.

Ô Liệp nhận ra con hổ này là thật ngay lập tức, nó lớn hơn những con trước, trên mình tỏa ra mùi máu, nó có thể nghe thấy tiếng tim đập của con hổ trước mắt này.

Ô Liệp mồ hôi lạnh nhễ nhại, ngoác mồm gầm gừ với nó đầy nanh ác.

Con mãnh hổ cũng há miệng để lộ răng nanh, đồng tử ánh kim nhìn Ô Liệp trừng trừng.

~ Hết chương 35 ~