Edit: Yunchan
Ngay khi nàng nghĩ đã hết hy vọng, thì cánh cửa đang khép kín bên cạnh đột nhiên vỡ ra tan nát.
Một bàn tay lông lá với móng vuốt xọc qua khe nứt, vồ lấy đầu của yêu vật, chặn cái mồm ngoác rộng lại, nàng nhìn thấy cặp mắt của yêu vật lồi ra, mặt đầy sợ hãi, bàn tay đang bấu lấy tay nàng lập tức thả ra vì đau đớn.
Rầm một tiếng, con quái vật bị lôi tuột ra ngoài.
Trong cơn hoảng loạn, mặt nạ trên mặt nàng đã đứt dây, lăn qua một bên, nàng ngước mặt lên với vẻ hoang mang chưa bắt kịp tình hình, chỉ nhìn thấy bên ngoài cánh cửa bị phá vỡ là bầu trời đêm với trăng sáng treo cao, ngoài cửa cũng đã nổi lửa.
Yêu vật bị lôi đi phát ra tiếng rú thảm thiết, nhưng tiếng rú đó chẳng vang được bao lâu đã tắt ngấm một cách đột ngột, chỉ để lại dư âm.
Không có sức để chống người dậy, nàng đành ngã xụi ra sau, đâu đâu cũng là tơ lựa và vải sa cháy phừng phừng, ngọn lửa ngốn lấy vải vóc, liếm lên xà gỗ, nhưng bọn yêu quái vẫn đang tranh nhau cắn xé những người tháo chạy.
Nàng phải ra ngoài, phải chạy thoát —-
Tuy biết mình phải rời khỏi đây mau lên, nhưng nàng không có sức, chỉ có thể choáng váng dựa đầu lên tường, thở hào hển, nàng thấy một con yêu quái khác phát hiện ra mình, thấy nó lao về phía mình với vẻ thèm khát man rợ, nhưng nó còn chưa kịp trờ tới gần thì đã bị đánh bay.
Nàng muốn đứng thẳng lên nhưng đứng không vững, trời đất vẫn điên đảo quay cuồng, nhưng vào lúc này, có ai đó đỡ lấy nàng, trước khi bóng tối chụp xuống, một đôi mắt đã xuất hiện trước mắt nàng.
Đó là một đôi mắt rất sáng rất sáng, xinh đẹp và nóng bỏng, đôi mắt đó có màu hổ phách.
Sau đó, tất cả đều lụi tắt ngay lúc ấy.
Chỉ còn lại bóng tối.
Mười lăm, là ngày trăng tròn nhất trong tháng.
Đêm hôm đó, trời hanh vật khô, lửa cháy rất mạnh, rất mạnh.
Tàn lửa nóng thổi thốc lên trời, bay đi tứ tán, lan ra một cách nhanh chóng.
Thuyền phu trên sông chống chiếc thuyền con vội vàng rời bến, qua con mắt còn lại của mình hắn nhìn thấy thủ vệ và nhai sứ của phố Vũ Hậu chạy tới đầu tiên, nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Người dẫn đầu rất quen mặt, đó là con trai của Trần quản sự mới lên nhậm chức nhai sứ.
Chắc mẩm tên nhóc này đã nhận hối lộ của tiểu thư, nên mới dẫn người mai phục sẵn ở gần đây.
Ngọn lửa bắn ra những đốm sáng nhảy nhót reo vui, soi tỏ cả bầu trời đêm, nhưng hắn biết Tiểu Trần sẽ kiểm soát được thôi, trong thành Dương châu sông ngòi ngang dọc, ngọn lửa này chẳng cháy được lâu đâu.
Thuyền phu độc nhãn cúi đầu, chống cây sào và lặng lẽ đưa chiếc thuyền con mui đen trôi đi trên mặt sông, nhanh chóng rời xa tửu lâu và phiên phường đang bốc cháy.
Nhị thập tứ kiều, minh nguyệt dạ.
Huyên náo nhiễu nhương, đã trôi xa.
Dân cư ở vùng này là vậy, trước sân nhà không có đường mà chỉ có sông ngòi, mọi người đi lại đều dựa cả vào thuyền.
Ban đêm yên tĩnh, chiếc thuyền con lầm lũi trôi xuôi theo dòng kênh, nước ở đây không sâu, hai bên bờ cũng lấy gạch để xây bậc, cứ cách mấy gian nhà là có một nơi đỗ lại, có thềm đá để tấp vào.
Sau khi xuyên qua mấy căn nhà, thuyền phu bèn đậu thuyền ở sát mé bờ, rồi cúi người xuống, thò đầu vào trong mui thuyền kiểm tra, mui thuyền chật hẹp song lại có tới ba người chen chúc.
Một nam nhân che đầu bằng vải đen, một người mặt nhỏ bị nam nhân che lại bằng bàn tay rộng, người duy nhất lộ mặt là nam tử tóc vàng, hắn chỉ mặc độc một cái quần, nằm cuộn tròn thoi thóp trên sàn thuyền, tấm thân để trần chằng chịt vết thương, chỉ có gương mặt là hoàn hảo, đẹp đến mức không giống con người, có vẻ những kẻ hành hạ hắn đã cố gắng không đánh lên mặt hắn.
Thú thật, sự tương phản mãnh liệt này tạo cho người ta cảm giác rất đáng sợ.
“Gia, đến nơi rồi.” Thuyền phu nhìn vào người che mặt còn tỉnh táo duy nhất ở đây, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta làm gì với hắn đây?’
“Đưa tới Tây Sương.” Nam nhân thận trọng bế vũ cơ đang hôn mê trong lòng, đứng dậy bước ra ngoài.
“Nhưng hắn là…” Thuyền phu nghiêng người cho hắn qua, buột miệng lầu bầu: “Ý tiểu nhân là, thiếu gia chắc biết người này là phiền phức —-“
“A Vạn.” Nam nhân dừng chân lại, nhìn hắn bằng đôi mắt dọa dẫm, rồi nói tiếp: “Hắn là khách của tiểu thư.”
Giọng của nam nhân trầm thấp và khàn đục hơn mọi khi, trên người còn ám mùi khói lửa, máu tanh còn đang nhỏ xuống từ cánh tay hắn.
“Nhưng nơi này là chỗ của thiếu gia.” Tuy có vẻ sợ hãi, nhưng A Vạn vẫn lẩm bẩm: “Thiếu gia không nên nuông chiều tiểu thư mãi.”
Khóe mắt nam nhân co giật, chỉ bỏ lại hai chữ.
“Tây Sương.”
Sau đó hắn không nán lại nữa, bế vũ cơ trong lòng bước xuống thuyền.
Ở cạnh lâu rồi, hắn cũng biết giới hạn của chủ tử nhà mình là ở đâu.
Thế là A Vạn ngậm miệng lại, bước tới khiêng cái người đang thoi thóp lên, nối gót theo chủ tử bước lên bờ, giẫm lên thềm đá, băng qua cửa, đi vào một căn nhà nhỏ, sau đó quay lưng khép cửa lại thật kín.
Một áng mây trôi tới, im lìm che khuất ánh trăng.
Đêm không trăng, chẳng có ánh sáng, bên trong phòng càng tối tăm u ám.
Lý ra hắn nên thắp đèn, nhưng hắn không muốn nhìn thấy bản thân.
Hắn có thể cảm giác được hàm răng nanh bén ngót vẫn đang ở ngay đó, cảm giác được lông lá và móng vuốt trên tay mình, cảm giác được xương cốt và cơ bắp đang manh nha thoát khỏi sự khống chế cuối cùng để tuân theo bản năng.
Hắn gạt phăng những cảm giác kia đi, kiểm soát mình, bế người trong lòng đến bên giường.
Tình trạng của nàng không ổn lắm, cứ đổ mồ hôi lạnh suốt đường đi, còn rên rỉ trong vô thức…haizz, hắn cần phải tìm người tới tắm rửa và chữa trị cho nàng, nhưng hắn phải để mình trở về hình dạng cũ trước đã.
Hắn đặt nàng lên đệm giường rồi lui ra, nhưng ngay lúc hắn định buông tay thì nàng bỗng duỗi tay bắt lấy hắn, nói mê.
“Không…”
Nghe tiếng gọi tưởng đâu nàng đã tỉnh, hắn giật bắn mình hoảng hốt, hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nanh vuốt của hắn còn ở đây. Chớp mắt đó hắn quýnh quáng muốn lui lại, nhưng nàng không chịu thả tay ra, nếu hắn cứ cố lui ra sau thì nàng sẽ té xuống giường, khả năng này khiến hắn tần ngần không dám bước, song cũng ngay lúc đó, hắn mới nhận ra tuy mắt nàng mở hé nhưng vô cùng mờ mịt.
Nàng không tỉnh, thần trí vẫn còn lơ mơ, chỉ có bàn tay nhỏ là níu lấy miếng vải đen bịt kín đầu và thân hắn.
Hắn nắm tay nàng, kéo ra thật nhẹ, động tác này lại đổi lấy tiếng kêu la nho nhỏ.
“Không muốn đâu… A Tĩnh… đừng đi…”
Trong phút chốc, hơi thở nghẹn lại.
Đó là cách mà nàng gọi hắn rất lâu về trước.
Không phải thiếu gia, không phải Tĩnh ca.
Mà là A Tĩnh.
“Đừng đi….”
Nặn ra câu nói mớ này xong thì nàng lại bị mất hết sức, ngã dúi về giường, nhân tiện còn lột theo miếng vải đen trên mặt hắn, và hầu như cùng lúc đó, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài xuống, bên môi vẫn thì thào.
“Đừng đi…”
Tim, đột nhiên đau thắt.
Hắn biết nàng muốn hắn ở lại, biết nàng cần hắn ở lại, nhưng nàng chưa bao giờ thốt ra lời.
Hắn luôn chờ nàng nói, chờ nàng yêu cầu, đến lúc đó hắn có thể dùng tới những câu cự tuyện mà mình chuẫn bị sẵn từ rất lâu, nhưng tới tận giờ này nàng chưa từng lên tiếng, tới tận giờ này.
“Không được đi…”
Toàn thân run lên.
Giọng nói mê êm ái như dây leo bò lên người, trói chặt lấy hắn.
Hắn không nên dung túng nàng mãi như vậy, hắn không nên ở lại chỗ này.
Hắn biết.
Thật lòng biết.
Nhưng mà, nếu quãng thời gian có thể dung túng nàng chỉ còn lại rất ít, hắn tranh thủ giây lát thì có sao đâu?
Nàng hít phải mê hương nên mới nói ra lời, trước đó nàng đã đồng ý để hắn đi rồi.
Nhưng, nàng là… Ngân Quang của hắn mà…
Ngân quang bé con, nho nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau lưng hắn, ngủ vùi trong ngực hắn, nằm bò trên lưng hắn nói cười rạng rỡ, cứ luôn la hét đòi lớn lên sẽ gả cho hắn.
Từ bao giờ, nàng đã không còn la hét như vậy nữa, vì la hét cũng vô ích thôi, nàng biết điều đó.
Nhưng hắn biết nàng cũng không quên.
Nàng ngoan cố tới mức cứng đầu, bao giờ cũng làm hắn phải để tâm, nàng luôn biết cách giành lấy sự chú ý của hắn. Nàng bao giờ cũng vừa đánh vừa xoa, một mặt thì đi gây rối khắp nơi, mặt khác thì len lén lấy lòng, để hắn không làm sao thật sự nổi giận với nàng được. Cho dù ở ngoài ngàn dặm xa xôi, nàng cũng có thể nghĩ ra đủ mọi cách để chắc ăn rằng hắn vẫn nghe được tin của nàng, khiến hắn không thể nào quên được nàng dù chỉ một khoảnh khắc.
Không cầm lòng được, hắn đưa tay ra, lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Hắn có thể nghe được nhịp đập trong lồng ngực nàng, cảm giác được độ ấm của làn da nàng…
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng như cánh hoa, mặt đỏ bừng, hơi thở như lan…
Nàng thật thơm, không phải là mùi phấn son thoa trên mặt nàng, mà là mùi hương chỉ riêng nàng mới có, nó giống như hoa và mật, như hương rượu ấm áp…
Thật ngọt, thật thơm, như đã ở ngay trên đầu lưỡi…
Mùi hương đó vào mỗi lần nàng hít thở, mỗi lần nàng thở dốc, càng ngào ngạt hơn…
Hắn bất giác hít vào một hơi, rồi lại một hơi, đến gần hơn, đến gần hơn nữa… đưa mùi của nàng nhét vào tim phổi…
Bỗng dưng, ngoài cửa sổ, áng mây che khuất mặt trăng trôi đi, ánh trăng chiếu xuyên hàng dương liễu, lọt qua chấn song chạm trổ hoa văn, lặng lẽ đáp xuống phòng, hắt lên tường cạnh chiếc giường nhỏ một chiếc bóng tròn.
Trong chiếc bóng đó có một con yêu.
Móng dài, răng bén, tai nhọn, cơ bắp gồ lên, lông lá mọc rậm, nó há miệng, rũ mắt, vùi vào bên cổ nữ nhân trên giường, thở hào hển, thèm thuồng —-
Khoảnh khắc đó, khi hắn nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy cái bóng, nhìn thấy Ngân Quang đã gần ngay trước mắt mình từ lúc nào chẳng hay, thì hắn mới sực nhận ra mình đã lên giường, nằm trên người nàng.
Cơn xúc động đáng sợ và cơn thèm khát phẫn nộ đang gào thét muốn được giải phóng, nhưng chúng chẳng là gì đối với sự kinh hoàng vì nhận ra mình đã mất đi khống chế.
Hít ngược khí lạnh, hắn lui giật ra như phải bỏng, rời khỏi ánh trăng sáng ngời, quay lại vào bóng tối.
Hắn dùng hết sức lực để kiềm chế mình, hắn run rẩy hít hơi, hít vào, rồi hít vào thật sâu, sau đó mới có thể nhìn thấy mình ở trong bóng tối, bộ lông dài nhuộm máu, tay chân dữ dằn đáng sợ đang dần dần về lại nguyên trạng, mảng da lông loang lổ lặn xuống, móng vuốt cứng cũng thu vào trong cơ bắp.
Hắn ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, dặn mình phải tỉnh táo lại, để cho răng nanh chìa ra trước môi rút về.
Có một tích tắc, con dã thú rúc trong cơ thể không chịu nghe theo sự chi phối, toan thoát ra ngoài.
Hắn cố sức khống chế, nó rất khó, gần đây đã ngày một khó hơn. Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn siết quả đấm, cắn chặt hàm răng, dằn tất cả tức giận, khẩn trương, dã tính đang náo loạn trong cơ thể và dòng máu đang sôi sục quá độ xuống.
Khi hắn giơ hai tay lên trước mắt lần nữa, dưới ánh trăng chiếu rọi chúng đã trở về với làn da trơn láng và móng tay bình thường, lông lá rậm rạp cũng biến mất chẳng còn vết tích, chân hắn cũng vậy, tất cả đều giống với người bình thường.
Tay của người, chân của người, mắt của người, lông của người.
Mồ hôi nhỏ thành giọt.
Hắn thở hổn hển, run tay chùi đi mồ hôi lút mặt.
Người trên giường khóe mắt vẫn đang ngấn lệ, nhưng hắn không dám thử tới gần nữa.
Không thể và cũng không dám.
Hắn là người.
Nhìn thì là vậy.
Nhưng hắn không phải, chưa bao giờ.
Hắn không giống nàng, ngay từ khi ra đời hắn đã không phải là người rồi.
A Tĩnh… đừng đi…
Dưới ánh trăng, giọng của nàng dường như vẫn vọng về bên tai.
Hắn hít vào thật sâu, hơi run rẩy, sau đó ép mình lùi lại.
Đừng đi…
Hắn cố làm ngơ lời cầu khẩn của nàng, quay lưng sải bước ra ngoài.
Hắn không muốn đi, chưa bao giờ muốn, thật lòng không muốn, nhưng hắn không thể nào ở lại.
Con dã thú trong cơ thể hắn thèm muốn nàng, còn hắn thì sợ mình không tài nào khống chế được nó, hắn sắp không dằn nén được nữa rồi, hắn biết.
Khi ngày đó tới, hắn không muốn nàng ở bên cạnh, không muốn nàng ở gần bên mình, hắn không muốn nàng nhìn thấy hình dáng điên dại mất kiểm soát của hắn, hắn không muốn —-
Tổn thương nàng.
Bởi vì, nếu chuyện đó xảy ra, tới khi hắn tỉnh táo lại nó sẽ khiến hắn rơi vào cơn điên dại thật sự.
~ Hết chương 9 ~