Ngàn Năm Say

Chương 90: Căm hờn vĩnh biệt xuân thu, kiếm đao rửa mối hận thù này thôi




Trước cảnh tượng thương đau loạn lạcChốn sinh thành tan tác núi rừngLo âu vạn mối người dưngNgờ đâu huynh đệ quay lưng thành thù

Tà khí tụ lại ngày một nhiều, dần dần hình một một đám khói đen. Nó tựa như một con thú đói, liên tục hút tất cả mọi thứ về phía mình.

Người của Khiên Vũ môn nhanh chóng tránh thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Đọa Lạc Điêu Linh, Lý Liên Anh ban đầu vốn chạy theo bọn họ, nay cũng nhanh chóng trốn vào đám đông, cố kiếm tìm sự bảo vệ.

Vệ Mục Huyên ở gần đám tà khí đó, sinh lực cũng bị ăn mòn, cả người không đủ sức đứng dậy, con rắn mối nhỏ cố gắng kéo nàng đi, nhưng có cố cách mấy cũng vô dụng. Đúng lúc này, đám khói đen kia bắt đầu rục rịch, nó tách ra, giống như quái thú mở miệng, từ bên trong bay ra một luồng tà khí, như một mũi giáo đâm thẳng về phía Vệ Mục Huyên.

Con rắn mối thoáng động đậy, chợt hoá thành một má đào tóc vàng, ả ta vung tay áo, đánh văng luồng tà khí tấn công đến Vệ Mục Huyên.

"Tống Thiên Ý...? Sao cô..." Vệ Mục Huyên gần như không tin vào mắt mình, chợt hỏi.

"Ngoan. Không nói nữa." Tống Thiên Ý vừa nói vừa bế lấy nàng, chạy đến phía của Bạch Vân. Bạch Mặc Tử đột nhiên trông thấy Sơn Trà quỷ xuất hiện ở đây thì vô cùng bất ngờ, không khỏi trợn mắt lên.

"Sao cô ở đây?" Yêu vương hỏi.

"Ta không ở đây." Tống Thiên Ý vừa nói vừa dịu dàng đặt Vệ Mục Huyên xuống, trong phút chốc, cả cơ thể ả trở nên vô cùng mờ nhạt. "Nhưng ta sẽ đến đây nhanh nhất có thể."

Lời vừa dứt, Sơn Trà quỷ lập tức dùng yêu lực tạo nên lá chắn bảo vệ cho đám người phía sau. Sau đó ả mới ngẩng đầu lên, hình dáng của Tống Thiên Ý lúc hiện rõ, lúc lại mơ hồ như sương khói.

"Bách Vỹ hồ ly, ông phải bảo vệ phu nhân của ta cho thật tốt."

Bạch Mặc Tử đơ ra, nếu không phải đang tập trung truyền yêu lực cho Khổng Khuynh Thành thì chắc chắn hắn sẽ rống cổ lên cãi nhau với Tống Thiên Ý ngay, ả ta nghĩ mình là ai mà dám ra lệnh cho hắn chứ? Thế nhưng giờ phút này Bạch Mặc Tử chỉ có thể cắn răng nhìn ả Sơn Trà quỷ kia dịu dàng hôn lên trán phu nhân của ả rồi bước ra tham chiến.

Đám khói đen kia lại một lần nữa tách ra, liên tục phóng từng luồng tà khí về phía bọn họ, Tống Thiên Ý phất tay áo, đánh tan luồng tà khí kia.

"Tống Thiên Ý, ngươi đã phản bội yêu tộc một lần, giờ đây lại định làm thế một lần nữa sao?" Từ trong làn khói, một giọng đàn ông độc địa vang lên. Đối mặt với sự chất vấn đến từ nó, Tống Thiên Ý chỉ khẽ nhún vai.

"Nói chuyện nực cười. Yêu vương Bách Vỹ hồ ly đang ở đây, ngươi tấn công hắn trước mà giờ đây lại nói chuyện yêu tộc với ta?" Ả vừa nói vừa vén lên ống tay áo, móng tay của ả có màu đen, trông qua sâu hun hút, khớp ngón tay khẽ khàng cử động, mang ra một tia linh lực màu xanh.

"Vả lại, Đoạ Lân, ta chưa bao giờ xem mình ngang hàng với lũ yêu tộc tầm thường kia."

Lời của Sơn Trà quỷ vừa dứt, một đàn trùng độc đột nhiên lao đến, bao vây lấy làn khói đen kia, chúng nó hệt như một chỉnh thể được điều khiển bởi Tống Thiên Ý, dần dần tạo một cơn lốc nhỏ, muốn thổi bay đi Đọa Lạc Điêu Linh trong tình trạng chưa hoàn toàn thành hình.

Đoạ Lân giận dữ rít gào, hắn dùng sức hút cạn mọi tà khí bên trong lòng tháp về phía mình, nhằm phản kháng lại đòn tấn công của ả. Tống Thiên Ý nhướn mày, khoé môi đỏ mọng bật lên một nụ cười trào phúng khi nhìn thấy vẻ cố gắng cứu vớt của hắn.

"Từ xưa đến nay, Đọa Lạc Điêu Linh tượng trưng cho cái chết, Sơn Trà quỷ lại là dịch bệnh. Ta vẫn hay thắc mắc rằng ai trong chúng ta sẽ là người chiến thắng cuối cùng trong một cuộc giao tranh công bằng."

Sơn Trà quỷ vừa nói, ngón tay vừa nhẹ nhàng cử động, đám trùng độc lại càng trở nên hung hãn, chúng như không biết sợ lao vào quấn lấy đám khói độc, khiến cho làn khói kia mỗi lúc một mỏng manh.

"Nhưng có lẽ thắc mắc của ta sắp được giải đáp rồi."

Đoạ Lân nghe ả nói, bỗng nhiên bật cười lớn.

"Tống Thiên Ý, ngươi nghĩ ngươi giết ta rồi, tình nhân của ngươi sẽ toàn mạng sao?"

Nghe lời hắn nói, Sơn Trà quỷ bất chợt phân tâm, nhưng rất nhanh liền tập trung đối phó hắn, không để dính bẫy.

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin kẻ như ngươi sao?"

"Vệ Mục Huyên giờ đây đang có một nửa sinh mệnh là Đọa Lạc Điêu Linh, ta chết thì cô ta cũng khó mà sống được. Nếu ngươi không tin, hãy nhìn mà xem."

Tống Thiên Ý vội vàng quay đầu, quả thật Vệ Mục Huyên đang co rút người ở phía bên kia, Quỳnh An muốn dùng linh lực chữa trị giúp nàng ta, nhưng hai người thuộc trường phái tu luyện khác biệt, khí lực cũng khác, vì thế chỉ có thể bối rối đứng bên cạnh, chẳng biết phải giúp đỡ điều gì.

Vệ Mục Huyên cả người không ngừng đổ mồ hôi, Tống Thiên Ý đứng từ xa lo lắng nhìn nàng, nàng lại cực lực nghiến răng.

"Tống Thiên Ý, mặc kệ ta, mau giết hắn!"

Sơn Trà Quỷ nghe nàng nói, lúc này mới vội vàng quay đầu lại, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, Đọa Lạc Điêu Linh đã áp sát lấy ả.

Trong phút chốc, linh thức của Tống Thiên Ý cũng bị làn khói đen nuốt mất.

Đọa Lạc Điêu Linh được đà lấn tới, nuốt mất Sơn Trà quỷ khiến hắn trở nên to lớn hơn, hắn tăng nhanh tốc độ, muốn lập tức lao đến Bạch Mặc Tử.

Chỉ thấy một tia sáng vọt đến, làn khói đen của Đọa Lạc Điêu Linh lập tức bị cắt làm đôi khiến hắn hoảng sợ, lập tức lùi về sau.

Càn Khôn phiến bay một vòng trên không trung, cuối cùng quay trở lại phía Trịnh Khinh Ái. Thiên nữ bắt lấy quạt ngọc bay trở về với mình, lúc này nặng nề thở dốc.

"Mặc Tử, phiền ông dùng yêu lực tạo ra một lá chắn khác, Khổng Khuynh Thành hãy để cho ta."

Bạch Vân dường như biết nàng chuẩn bị làm gì, lập tức giữ nàng lại.

"Khinh Ái, không!"

Trịnh Khinh Ái nhìn Bạch Vân, bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng.

"Bạch Vân, tin ta."

Quỳnh An lấy ra phi kiếm, cùng với Lam, Bạch Mặc Tử và Thất Tinh hợp tác tấn công Đọa Lạc Điêu Linh từ xa, đây là điều duy nhất mà họ có thể làm trong lúc này. Tà khí kia mỗi lúc một lớn, nó phá tan cả đỉnh tháp, để lộ từng vầng sáng vằng vặc của trăng cao.

Đọa Lạc Điêu Linh cất lên tiếng cười.

"Cuối cùng thì ta cũng đã trở lại."

Từ trong đám khói đen, một đôi mắt đỏ ngầu hiện ra.

"Tất cả các ngươi rồi sẽ chôn thân ở nơi này!"

Vệ Mục Huyên lúc này đã khôi phục lại một ít sức lực, nàng ta cố gắng đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra ba lá bùa đỏ.

"Mơ tưởng, ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần hai. Chẳng có Đọa thú tháp nào có thể cứu được ngươi nữa đâu."

Tà khí kia ngưng tụ lại, hoá thành một nam nhân cao lớn với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ. Hắn ta giận dữ cắn chặt răng, ánh nhìn căm thù hướng về phía Vệ Mục Huyên.

"Vậy hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"

Lời vừa dứt, cả Đọa Lạc Điêu Linh lẫn Vệ Mục Huyên đều xông lên trước, tất cả mọi người xung quanh kể cả Khiên Vũ môn cũng hiểu ý tiến lên hỗ trợ nàng. Bọn họ đều hiểu rằng chỉ cần tiêu diệt được Đọa Lạc Điêu Linh lúc này thì sẽ có thể thoát ra khỏi đây.

Bạch Vân cầm Yên Hà cốt địch lên, lúc này nó đã trở thành một thanh kiếm ngắn, nàng quay đầu nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, nhưng không quá lâu, nàng lập tức lao về phía Đọa Lạc Điêu Linh, hoà mình vào trận chiến.

Trịnh Khinh Ái cầm trên tay Bát Diện Vô Sắc kiếm, lúc này đặt nó lên cổ tay mình.

"Giữ cho nàng hé miệng. Ta sẽ giúp các..."

"Đừng." Sinh Nhiên cất lời, trước ánh nhìn của Tử Nhiên, ả nói thêm. "Đừng cứu sống nàng."

Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn ả, một vài cơn gió lạ vút qua, khiến cho mảnh vải voan bị thổi bay lên, để lộ môi đôi môi đỏ tựa mẫu đơn.

"Cô có biết mình đang nói gì không?"

Sinh Nhiên cầm lấy bàn tay run rẩy đang đặt trên ngực trái Khổng Khuynh Thành của Tử Nhiên, nhẹ nhàng đáp lại.

"Nàng đã khao khát cái chết quá lâu rồi. Tử Ngọc." Lời này rõ ràng là Sinh Nhiên nói cùng Tử Nhiên, nhưng cũng giống như đang nói cùng Trịnh Khinh Ái.

"Ta biết cô rất tài giỏi, cô có thần huyết, nó có thể chữa lành mọi tổn thương. Nhưng ta cũng biết đây là đâu và cô đang như thế nào." Dừng một chút, Sinh Nhiên nói tiếp.

"Ta không muốn vì cứu người ta yêu mà người yêu của kẻ khác phải chết."

"Thế nên đừng quan tâm nữa."

"Để cho nàng được toại ý đi."

Tử Nhiên lúc này yếu ớt bật khóc, ôm chặt lấy thân thể đang lạnh dần của Khổng Khuynh Thành. Sinh Nhiên dịu dàng xoa lấy vai cô, an ủi cô nín khóc.

"Ta sẽ mở đường, các người nhanh chóng chọn thời điểm thích hợp mang nàng ra ngoài." Trịnh Khinh Ái cầm lấy quạt ngọc, mạnh mẽ phóng về phía Đọa Lạc Điêu Linh, hắn giờ phút này sử dụng nhân dạng nên dễ dàng bị quạt ngọc đánh trúng, khiến gò má sướt qua một vệt đỏ.

Thiên nữ bắt lại Càn Khôn phiến bay trở về phía mình, lúc này cũng bắt đầu tham chiến.

Đọa Lạc Điêu Linh vừa tái sinh, sức mạnh không ai bì được, kể cả có Khiên Vũ môn hợp lực tấn công vẫn bị hắn dễ dàng đánh lui, chỉ trong phút chốc, những nhân loại không đủ sức chiến đấu đều bị đánh gục trên sàn.

Quỳnh An đứng trên phi kiếm, không ngừng thở dốc, sử dụng quá nhiều linh lực trong thời gian ngắn khiến cô cũng có chút không trụ nổi. Quỳnh An nhìn ngang nhìn dọc, phút chốc bỗng thấy Lam đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía mình.

Cô nổi da gà, hoảng loạn nhìn sang chỗ khác.

Tất cả gần như đã sức cùng lực kiệt, riêng Đọa Lạc Điêu Linh vẫn mạnh mẽ hung hãn như cũ, hắn liên tục phóng ra từng luồng tà khí để tấn công khiến cho bọn họ càng đánh càng lùi.

"Muốn diệt ta? Dựa vào các ngươi? Nực cười!"

"Bạch Vân." Trịnh Khinh Ái cất tiếng gọi. "Còn bao nhiêu nội lực?"

"Nàng cần bao nhiêu?" Bạch Vân hỏi lại.

"Đủ để tác chiến."

Bạch Vân mỉm cười nhìn Thiên nữ.

"Được."

"Vậy... bắt đầu!"

Lời Trịnh Khinh Ái vừa dứt, Bạch Vân đã biến mất không thấy dấu vết, Đọa Lạc Điêu Linh hốt hoảng quay đầu, chợt phát hiện Bạch Vân đã xuất hiện phía sau mình, bàn tay nàng ta nâng lên cốt kiếm, chuẩn bị chém xuống.

Hắn lập tức lùi về sau, thế nhưng chỉ trong chốc lát, Bạch Vân liền không thấy tăm hơi.

Sát khí một lần nữa nổi lên, Đọa Lạc Điêu Linh lắc người, muốn đem bản thân bao bọc trong làn khói đen kịt, thế nhưng còn chưa kịp thực hiện, làn khói xung quanh người hắn đã bị quạt ngọc cắt đứt. Càn Khôn phiến xoay một vòng xung quanh người hắn, đánh tan tà khí quẩn quanh, rồi lập tức quay trở về trong tay Trịnh Khinh Ái.

Hắn vươn tay về trước, muốn dùng tà khí tấn công nàng, thế nhưng bàn tay lập tức bị một lá bùa phóng trúng. Từ một mảnh giấy cũ kỹ, lá bùa trở thành một sợi chỉ vàng, quấn siết lấy tay hắn. Vệ Mục Huyên kéo sợi chỉ về sau, khiến hắn không thể hành động theo ý mình.

Từ đằng xa, Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh cầm vũ khí lao đến, hai người một cầm trường thương, một cầm đại kiếm, Đọa Lạc Điêu Linh muốn lùi lại để né tránh đòn đánh, thế nhưng tay lại bị giữ chặt, khiến hắn không thể nào tự do hành động được.

Vì thế hắn lắc mình, lập tức muốn biến trở về một làn khói.

Thế nhưng chưa kịp hành động, Bạch Vân lại đột ngột xuất hiện ở bên cạnh, Yên Hà cốt kiếm trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng hắn. Cứ tưởng như vậy đã hết, ai ngờ khoé môi Đọa Lạc Điêu Linh lại khẽ nhếch, làn khói đen bao bọc quanh người hắn bắt đầu vươn về trước, muốn nuốt trọn Bạch Vân.

Ý đồ chưa kịp thực hiện, Đọa Lạc Điêu Linh lại cảm nhận được sát khí, hắn vội vàng hoá thành làn khói đen, lùi về sau khiến cho Trịnh Khinh Ái bổ kiếm xuống từ không trung thất bại.

Thiên nữ ánh mắt mang sắc bạc, sát khí không hề che giấu mà tỏa ra bên ngoài.

Ánh trăng trên bầu trời chiếu xuống từ đỉnh tháp, khiến cho lưỡi kiếm lại như sáng hơn nữa.

"Trịnh Khinh Ái! Chớ để mình phát điên ở đây." Giọng Lam vang lên phía sau, hai tay hắn bắt ấn, sau đó niệm chú, hàng loạt những con chữ màu vàng kim đột ngột xuất hiện trong không khí, sau đó nhập vào từng người của Khiên Vũ môn, bao quanh cơ thể họ bằng một vầng hào quang huyền ảo.

Trịnh Khinh Ái không nhìn hắn, nhưng bàn tay cầm kiếm lại vô thức thả lỏng.

"Ngài đang tự nói mình à?"

Lam không đáp, một lần nữa niệm chú, hàng loạt lưỡi kiếm xuất hiện giữa không trung, lao về phía Đọa Lạc Điêu Linh.

"Lên!" Theo lời nói của Trịnh Khinh Ái, tất cả mọi người đồng loạt tiến lên trước, Bạch Vân cũng đồng loạt xông đến.

Tất cả mọi người đồng loạt dồn Đọa Lạc Điêu Linh vào sâu bên trong thành tháp, muốn cô lập hắn lại, từ phía sau, Sinh Nhiên cùng Tử Nhiên ôm lấy Khổng Khuynh Thành, chân nhẹ nhàng đạp lên không trung, trốn thoát.

"Cảm tạ."

Hai người trước khi đi nhìn về phía trong, nhẹ nhàng cúi đầu, rồi biến mất giữa màn đêm.