Ngàn Năm Say

Chương 74: Gian nan nguy khốn muôn trùng, giữa cơn bỉ cực tương phùng cố nhân




Gian nan nguy khốn muôn trùng, giữa cơn bỉ cực tương phùng cố nhân

Rửa sạch máu, một trời một vịnhChém thế thời, bình định non sôngMột là ta mất, ngài cònHai là nước mất, ta chôn nơi này.

Hơi thở tinh tế phả lên đầu ngón tay run rẩy của Bạch Vân, dường như nhuộm đẫm nó bằng hương lưu ly quen thuộc. Trịnh Khinh Ái nhướn mày, mắt hơi nheo lại, kiều diễm như hồ ly.

Bạch Vân chỉ bị nàng ta giữ mỗi bàn tay, lại có cảm giác như cả tim cũng bị bắt lấy.

Nàng hít một hơi sâu, vòng tay ôm lấy eo Trịnh Khinh Ái, sau đó ôm sát vào người mình. Vết thương bị động đến lại phát ra đau đớn, nhưng vào lúc này đây, Bạch Vân không muốn buông ra.

Thiên nữ ban đầu còn hơi cựa quậy một chút, nhưng rồi như sợ làm đau nàng, cuối cùng chỉ nằm yên, không động đậy nữa. Nàng ta tựa đầu lên vai Bạch Vân, hơi thở nhẹ nhàng, thoáng chốc khiến cho nàng lầm tưởng rằng Trịnh Khinh Ái chỉ là một bức tượng bằng sứ trắng.

"Không biết đám người kia có tìm được chúng ta không... Hay chúng ta phải đi tìm họ nữa" Bạch Vân đột nhiên lên tiếng, cố tách bạch mình khỏi dáng vẻ của Thiên nữ.

"Có thể chúng ta và họ sẽ gặp lại khi đang đi tìm nhau." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. Bạch Vân đồng tình, nơi đây có vẻ là một hang động kín, đám người Quỳnh An có thể sẽ tìm kiếm bên dưới mặt đất, hoặc các tầng trên, chứ không nghĩ đến việc hai người bị kẹt ở một nơi lưng chừng thế này.

"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân chợt gọi, hai mắt Trịnh Khinh Ái mở to, chờ đợi nhìn nàng.

"Hứa với tôi một điều."

Thiên nữ mím môi, chậm rãi đáp lại.

"Ta đang nghe đây, Bạch Vân."

"Đừng mạo hiểm vì tôi, đừng mất khống chế vì tôi nữa."

Trịnh Khinh Ái tách ra khỏi nàng, sắc xám bạc trong đôi mắt dần trở nên ủ rũ.

"Trong lòng Bạch Vân, ta là người không biết khống chế bản thân như thế sao?"

Bạch Vân nhớ được, Thiên nữ đã từng hỏi câu này rồi. Và bây giờ thì chính nàng cũng có câu trả lời.

Đúng vậy.

Trịnh Khinh Ái không hề biết khống chế chính mình.

Nàng ta nuông chiều bản thân, cũng dễ dàng ép bản thân làm chuyện mình không muốn. Như là chuyện về tám cái bánh đậu xanh. Hay chuyện hơn thua với Khổng Khuynh Thành chẳng hạn.

Người biết khống chế sẽ ăn tận tám cái sao?

Người biết khống chế sẽ hỏi Bạch Vân rằng nàng ta đẹp hơn người kia sao?

Đáp án là không.

Nhưng Bạch Vân nào dám nói ra đâu chứ.

"Không phải... Thiên nữ..."

"Gọi tên ta."

"Hả?"

Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, mi mắt cong cong.

"Ta muốn nghe Bạch Vân gọi tên ta."

Bạch Vân hơi mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng hắng giọng.

"Khinh Ái."

Trịnh Khinh Ái hài lòng nhướn lên mày đẹp, nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu. Ánh mắt Bạch Vân lướt dọc theo vùng cổ thanh mảnh của nàng ta, rồi bị giữ lại ở đôi gò bồng căng đầy kia.

Thiên nữ vẫn đang mặc một chiếc áo lót mỏng ở ngoài, bên trong có một chiếc yếm màu đỏ, có lẽ do động tác của hai người quá mức mờ ám, giờ đây dây cột trở nên lỏng lẻo, để lộ từng mảng trắng nõn bên trong.

Bạch Vân nuốt nước bọt, lại vô tình nghe được tiếng phì cười của người bên cạnh.

"Ta đoán... Bạch Vân cũng có vẻ rất thích nơi này."

Bạch Vân bị nói trúng, vội vàng quay đầu đi.

Giờ phút này Bạch Vân biểu hiện ra sự yếu ớt, ngược lại khiến cho Trịnh Khinh Ái càng thêm bạo dạng, nàng ta nhích tới trước, cầm lấy tay Bạch Vân, đặt lên ngực mình.

Bàn tay nàng bị Thiên nữ giữ lấy, Bạch Vân cắn chặt môi, cam chịu, không vùng vẫy.

Trịnh Khinh Ái ngược lại bật lên tiếng cười lảnh lót.

"Ta đã không hề giữ tay của Bạch Vân nữa rồi."

Bạch Vân hốt hoảng muốn rụt tay lại, nhưng người kia lại lần nữa nắm lấy tay nàng, ép chặt trên ngực mình. Thiên nữ ôm lấy vai Bạch Vân, cẩn thận ngồi lên đùi nàng.

"Nhưng nếu Bạch Vân thích, có thể thử sờ một chút."

Đấy, lại không biết khống chế rồi.

Bạch Vân khóc không ra nước mắt. Nàng nhìn vào vẻ kiều diễm của người trước mặt, Trịnh Khinh Ái quá đỗi xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra cảm giác lười biếng, quyến rũ. Nhất là đôi mắt xám bạc kia, hệt như biết nói vậy.

Cứ ngỡ nàng ta vẫn đang thì thầm với Bạch Vân từng câu yêu đương, dẫu cho khóe môi kia vẫn đang mím chặt.

Thiên nữ của ai đây? Vẻ không màng thế sự đâu mất rồi? Yêu nghiệt quá, nàng không quen được...

Thiên nữ nhìn nàng, đáy mắt đào hoa đong đầy tình ái, Bạch Vân mím môi, bàn tay bên dưới bắt đầu cử động.

Trịnh Khinh Ái hít vào một hơi sâu, gục đầu lên vai nàng.

Chợt, phía bên kia hang tối vang lên tiếng ùng ục như nước động, nàng cùng Thiên nữ đề phòng quay đầu lại, Trịnh Khinh Ái cầm lên Bát diện vô sắc kiếm, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Thế nhưng Thiên nữ bỗng nhiên che miệng ho khan. Từ khi vào động đến giờ, nàng ta ho không ít, mỗi lần ho lại chẳng tốt đẹp gì, dần hình thành trong đầu Bạch Vân một nỗi sợ không tên. Nàng vội vàng tiến tới gần, phát hiện Trịnh Khinh Ái lại lần nữa ho ra máu.

Thiên nữ dùng tay che miệng, máu đen chảy qua kẽ tay, làm làn da trắng nõn nhuốm lấy những sắc màu đầy kì dị.

Bạch Vân mở to mắt, vội vàng lấy ra khăn tay, ôm lấy nàng ta vào lòng.

Sinh mệnh của thần quân vốn là vô tận, bất diệt, nhưng nếu lạc vào trận pháp phong thần này thì chẳng khác nào một nén hương trước gió cả. Thần lực càng mạnh, sinh mệnh sẽ càng bị rút cạn.

"Khinh Ái, đừng dùng thần lực nữa." Bạch Vân giữ lấy vai Thiên nữ, hai vai cũng không khống chế được mà run lên. Nàng thừa biết Trịnh Khinh Ái lại cố tình dùng thần nhãn để dò xét khoảng không gian tối tăm còn lại của tầng ẩn này. Nhưng Bạch Vân không cần nàng ta phải làm như vậy.

"Chúng ta sẽ ra khỏi đây an toàn. Đừng lo lắng." Nàng ôm siết Trịnh Khinh Ái vào lòng, nhẹ nhàng trấn an.

Đôi mắt xám bạc của Thiên nữ hơi nâng lên, cuối cùng mệt mỏi nhắm lại.

"Ừm."

"Nàng ở yên đây nhé." Bạch Vân vừa nói vừa lấy lại Bát Diện Vô Sắc kiếm trên tay Trịnh Khinh Ái, không đợi Thiên nữ đáp lại, nàng đã quay đầu đi vào vùng bóng tối kia.

"Tôi sẽ trở về ngay."

Trịnh Khinh Ái nhìn theo bóng dáng Bạch Vân, xà yêu lại bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh nàng, ánh nhìn săm soi của ả đảo quanh khuôn mặt Thiên nữ, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, đâm vào đôi mắt xám bạc.

Trịnh Khinh Ái chớp mắt, không có một chút đau đớn nào hiện lên.

"Đã quá lâu rồi ta không nhìn thấy mắt của cô." Xà yêu tặc lưỡi. "À... Đây nào có phải là mắt của cô đâu chứ?"

"Đây là đôi mắt cô đổi được từ sinh mạng người mình yêu mà nhỉ?"

Trịnh Khinh Ái giống như nghe được lời ả, lại cũng giống như không nghe, nàng hoảng hốt vươn tay về trước, xuyên qua bóng dáng của xà yêu, hướng về khoảng không tối đen trước mặt.

"Bạch Vân... Chớ đi..."

Trịnh Khinh Ái cúi đầu, cơn ho lại tràn tới, nhuộm lấy khăn tay của Bạch Vân thành một màu đen sẫm. Nàng nhăn mày, nội tạng như quặn lên từng cơn, tiếng cười của xà yêu vang lên bên tai càng lúc càng lớn, Thiên nữ cắn môi, tựa vào tường, mệt mỏi nhắm chặt mắt lại.

Bạch Vân bước đi trong bóng tối, cẩn thận dò xét xung quanh, mũi kiếm kéo lê trên mặt đất phát ra từng âm vang chói tai.

Nàng bước tới trước một chút nữa, lúc này chạm đến một mảng ẩm ướt. Phía trước có vẻ là một hồ nước. Bạch Vân không hiểu tại sao lại có nước dẫn lên nơi này được, vì thế cũng hơi đề phòng mà lùi lại. Tiếng ùng ục kia lại một lần nữa phát ra, đôi mắt của nàng đã quen với bóng tối, vì vậy có thể lờ mờ thấy được một người đang bò lên từ hồ nước sâu kia.

Lý Liên Anh?

Bạch Vân bước tới trước, túm lấy gáy cô ta, kéo lên bờ. Lý Liên Anh cố lấy lại hơi thở, chỉ vào hồ nước kia.

"Có... Có người..."

Bạch Vân nghe xong liền quay người, nhanh chóng nhảy vào trong hồ nước. Mắt người dưới nước không thể trông thấy rõ ràng, thế nhưng trong hồ này này có những viên ngọc thạch phát sáng, Bạch Vân dựa vào đó để soi đường, cố mò xuống đáy hồ, nàng lần theo vách đá, khi lướt qua một tầng sâu, vô tình bị khung cảnh xung quanh dọa cho giật mình.

Vách đá xung quanh dường như được điêu khắc mà thành, giờ đây đang để lộ từng khuôn mặt quỷ trong làn nước, dưới màu sắc nhợt nhạt của ngọc thạch xung quanh, trông như một đám ác quỷ đang muốn kéo người khác xuống hồ, để rồi xâu xé họ ra thành trăm mảnh.

Bạch Vân lặn xuống một chút nữa, bỏ qua đám mặt quỷ đáng sợ, nàng tìm được một hang động nhỏ. Kích thước của nó không lớn, chỉ đủ cho một người chui qua. Ánh sáng từ ngọc thạch quá mức yếu ớt, không đủ để soi vào trong, lúc này trông như cửa âm đến Miền Trăng Khuất đang được mở ra, rút lấy linh hồn người sống.

Nàng không có thời gian xem xét kỹ hơn, Bạch Vân vội vàng lặn xuống sâu, lúc này tìm được một thiếu niên đang bị kẹt chân vào đá ngầm.

Bạch Vân bơi tới trước, cố gắng tách chân của hắn ra khỏi vách đá kia nhưng không được, hơi thở của nàng không thể trụ nổi lâu hơn. Chỉ có thể bơi lên mặt nước, lấy thêm không khí, sau đó lại lần nữa lặn xuống.

Lần này Bạch Vân không tốn quá nhiều thời gian để lần mò, trực tiếp bơi về phía thiếu niên kia, sau đó dùng Bát Diện Vô Sắc kiếm cắt vỡ lớp đá, kéo hắn lên bờ.

Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, Bạch Vân đỡ hắn lên, vội vàng ép tim, hô hấp nhân tạo, thế nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Nàng ảo não áp tai lên ngực thiếu niên, lại phát hiện tim hắn đã ngừng đập rồi.

Trông mặt mày thiếu niên non nớt, ắt hẳn chỉ mới 15, 16 tuổi mà thôi.

Bạch Vân nghiến răng, quay lại nhìn Lý Liên Anh, đáy mắt dường như tràn ra lửa giận.

"Tại sao cô ở đây?"

Lý Liên Anh run rẩy, cả người ướt như chuột lột, đáp cũng không dám đáp. Bạch Vân túm lấy cổ áo của cô ta, mạnh bạo kéo đi.

Trịnh Khinh Ái nghe thấy tiếng bước chân, mệt mỏi quay đầu sang, khuôn mặt chưa kịp rạng rỡ vì trông thấy Bạch Vân, nay đã vì sự xuất hiện của Lý Liên Anh mà tối sầm lại.

Lý Liên Anh trông thấy Trịnh Khinh Ái, vốn còn định đòi một ít lòng thương, nhưng khi trông thấy đôi mắt của nàng ta thì đã bị sự lạnh lẽo trong đó làm cho sững sờ.

"Tại sao ngươi ở đây?" Thiên nữ lạnh nhạt hỏi, Lý Liên Anh lần đầu bị gọi là "ngươi" thì hơi hốt hoảng, cha của cô ta là thủ phủ thành Vãn Xuân, chức cao vọng trọng, trước nay chưa từng bị khinh rẻ như thế bao giờ.

Chưa đợi Lý Liên Anh trả lời, Bạch Vân đã ném cô ta xuống đất, lưỡi kiếm sắc bén từ lúc nào đã kề sát cổ, khiến cô ta ớn lạnh. Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân cho Lý Liên Anh cảm giác như con nhện quỷ mà lúc nãy cô ta đã gặp qua. Có thể bị giết bất cứ lúc nào.

"Ta... Ta nghe ân nhân cùng đám người kia nói về ngọn núi này... Nên có bỏ tiền thuê một vài người, theo ta đến đây..."

Răng của Bạch Vân nghiến mỗi lúc một chặt, nàng nheo mắt, nhấn chặt Lý Liên Anh xuống nền đất.

"Họ đâu rồi? Nói mau!"

Lý Liên Anh bị vẻ dữ tợn của nàng dọa sợ, bật khóc lên.

"Đều bị con nhện khổng lồ bên dưới giết cả rồi, chỉ có một người theo ta trốn được, nhưng cũng chết đuối."

Cô ta run rẩy gào khóc, nước mũi cũng theo đó chảy ra, dáng vẻ nhếch nhác, chẳng còn giống một tiểu thư nhà giàu nữa. Bạch Vân chán ghét buông tay. Ngay lúc mà Lý Liên Anh định ngồi dậy, thì nàng lại một lần nữa ghì chặt cô ta xuống đất.

"Ta nói cho cô biết, ở trong hang động này, cô chẳng là cái thá gì cả." Bạch Vân nheo mắt, mày ngài hơi nhướn lên, trông như kẻ bề trên đang nhìn xuống. "Nếu cô muốn sống thì phải nghe lời ta. Còn không thì tìm một xó nào đó mà chết đi."

Lý Liên Anh sợ hãi, vội vàng gật đầu.

Bạch Vân lúc này mới buông tha cho cô ta, quay lại với Trịnh Khinh Ái.

Trên mặt Thiên nữ vẫn còn vương vẻ mệt mỏi, lúc này mới nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

"Ướt hết cả rồi..." Mi mắt Trịnh Khinh Ái hơi rũ xuống. "Có muốn thay đồ không?"

Bạch Vân sợ nước trên người mình dính vào quần áo của người kia nên hơi tách ra, thế nhưng Trịnh Khinh Ái cũng không cho nàng làm vậy. Bàn tay người kia chậm rãi mò vào trong áo, dường như đang kiểm tra lại vết thương của nàng.

Thiên nữ phát hiện băng gạc đã bị nước làm ướt, nhẹ nhàng chau mày.

"Hay là... Ta lại dùng một ít thần..."

Bạch Vân cắt ngang: "Không. Trịnh Khinh Ái."

Đôi mắt đào hoa của người trước mặt mở to, nàng ta cắn lấy môi mình, vẻ mặt đầy uất ức. Bạch Vân bị dáng vẻ đó làm cho mềm lòng, vội vàng nói.

"Tôi phát hiện phía trước có một hồ nước, bên dưới dường như có hang động, có thể là dẫn lên phía trên. Nàng nghỉ thêm lát nữa rồi chúng ta đi kiểm tra nhé."

Lát nữa phải lặn nước, thay băng bây giờ cũng vô dụng.

Ý của Bạch Vân chính là vậy.

Trịnh Khinh Ái nhích người về trước, Bạch Vân thuận thế ôm lấy eo nàng ta, đặt lên đùi mình.

Thiên nữ không ngại nàng bị ướt, nhẹ nhàng tựa đầu vào hõm cổ của Bạch Vân.

"Vậy ta ngủ thêm một lát."

Trịnh Khinh Ái có vẻ rất mệt mỏi, Bạch Vân ôm lấy nàng ta vào lòng, lời chưa kịp đáp, Thiên nữ lại lần nữa nặng nề ngủ mất. Bạch Vân nhìn nàng ta, chợt nhớ ra dạo này trạng thái của Trịnh Khinh Ái không tốt lắm.

Giống như hay gặp ác mộng, thường xuyên mất ngủ.

Thiên nữ vùi đầu vào hõm cổ của Bạch Vân, chậm rãi thở ra từng hơi đều đều. Lý Liên Anh bên cạnh nhìn sang, cô ta không biết võ công, không có nội lực làm ấm người, lúc này đang run lên từng hồi.

Bạch Vân vòng tay ôm lấy eo Thiên nữ, mắt phượng nheo lại, nàng hé miệng, dùng khẩu hình cảnh cáo Lý Liên Anh.

"Nàng là của ta."

Người đối diện ngậm chặt miệng, không dám cãi lại.