Đánh cho hết để vơi thù cũUống cho say ngả mũ dâng vinhChuyện xưa kể lại khó tinMột thân đào kiểm lãnh binh vô hình.
Trịnh Khinh Ái bất ngờ vung roi, tiếng ngựa hí vang, xông thẳng vào làn sương mù.
Bạch Vân cẩn thận quan sát xung quanh. Xe ngựa tiến vào làn sương mù mỗi lúc một sâu, bên tai nàng cũng dần vang vọng những tiếng lầm bầm kì lạ. Bạch Vân chau mày, lắng tai. Dường như là một bài đồng dao, Bạch Vân không rõ lắm, nàng chỉ biết đó là giọng của một thiếu nữ, nghe vô cùng thê lương.
Tô làn son đỏ tóc bới caoNgoài ngõ lễ hôn vội vội vàoTân lang vui mặt tay gõ cửaTân nương lại chết tại chiêm bao.
"Các con đường chúng ta chạy qua đều y như nhau." Bạch Vân nói khẽ.
Quỷ khí càng lúc càng dày, nàng dù không nhìn thấy nhưng vẫn nổi hết da gà lên. Bạch Vân cắn môi, cố tìm kiếm mắt xích để phá trận. Muốn phá trận phải tìm được mắt trận, kẻ lập trận này có vẻ đã giết không ít người lạc vào đây, mới tạo nên quỷ khí dày đặc như thế.
Xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh, mà đường đi mỗi lúc một tối, những ngôi mộ hai bên liên tục thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù, Trịnh Khinh Ái thúc ngựa, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái mặc váy cưới, đứng trước đầu xe, Bạch Vân hoảng hốt thét lên.
"Trịnh Khinh Ái! Có người!"
Nhưng Trịnh Khinh Ái dường như không nghe được, trực tiếp cho xe lao thẳng vào cô gái nọ, rồi xuyên qua nàng ta.
Lúc này nàng ta mới quay lại Bạch Vân, mỉm cười, như vô tội mà hỏi:
"Có người sao?"
Bạch Vân "..." Ai lại để nàng ta đánh xe vậy?
Bạch Vân làm sát thủ, gặp qua không ít trận pháp, có trận pháp sẽ đưa người dính trận vào một không gian khác, mà cũng có trận pháp khiến cho người đó gặp phải ảo giác. Người đó ngỡ là mình gặp phải yêu quái, g iết chết nó, nhưng thực chất cái mà bản thân giết lại chính là người, là nhân loại.
Bạch Vân đưa mắt nhìn sang những ngôi mộ xung quanh, nàng nheo mắt lại, một tia sáng lóe qua tiềm thức, chợt sáng tỏ.
"Trịnh Khinh Ái! Từ trái qua, có mười bốn ngôi mộ, nàng hiểu không?"
"Để đó cho ta." Trịnh Khinh Ái đáp lại, bàn tay nâng Càn Khôn phiến lên.
Một lần nữa, cô gái mặc hỉ phục kia lại xuất hiện trước đầu xe, nét mặt vô cùng thê lương, tiếng khóc của nàng ta vang vọng khắp con đường vắng, khiến da đầu của Bạch Vân cũng run lên, xe ngựa vẫn không hề dừng lại. Trong phút chốc, khuôn mặt đáng sợ của cô gái nọ phóng đại trước mặt nàng. Bạch Vân giật thót lên, vội vã thét lên.
"Khinh Ái! Cái thứ bảy!"
"Càn Khôn phiến, phá!" Lời của Trịnh Khinh Ái vừa dứt, đất trời vang lên tiếng sụp đổ, sương mù nhanh như chớp tản ra. Ánh trăng trên trời soi sáng cả một góc đường.
Bạch Vân ngồi bệt xuống, mồ hôi lạnh đã chảy ướt lưng áo, nàng đưa mắt nhìn một chiếc biển lớn đặt tại nơi xe ngựa dừng lại. Trên đó đề ba chữ "Nhân hoà thôn".
Bạch Vân vén rèm lên, ba người trong xe cũng nhìn chằm chằm vào nàng.
"Hai người từ nãy đến giờ ở ngoài đó làm gì vậy?" Bạch Mặc Tử hỏi.
"Dĩ nhiên là đánh xe để phá trận." Bạch Vân nghiêng đầu khó hiểu.
"Nhưng.." Quỳnh An lắp bắp. "Nhưng xe ngựa từ nãy giờ đứng yên mà."
Không gian nhất thời lâm vào trầm mặc.
"Chúng ta rơi vào một trận pháp lạ." Trịnh Khinh Ái đứng ra giải thích, nàng bước vào trong xe, kéo theo Bạch Vân.
"Lúc nãy rốt cuộc là trận pháp gì?" Bạch Mặc Tử nằm dài ra ghế, hắn ít khi gặp phải những ảo giác như thế này. Bản thân hắn là yêu vương, nếu đề phòng thì dù có là trận pháp mạnh mẽ nhất Đại Ngư lục địa cũng không thể gài bẫy hắn được. Chắc là do đi với Trịnh Khinh Ái nên cũng không có quá nhiều đề phòng.
"Thế phải nhờ Bạch Vân giải thích rồi." Trịnh Khinh Ái hướng sự chú ý sang Bạch Vân.
"Là thập tứ." Bạch Vân đáp.
Con đường lúc nãy xe ngựa dính vào, tuy chúng ta liên tục di chuyển, nhưng thực chất chỉ có cảnh vật xung quanh liên tục chuyển động xoay vòng. Có tổng cộng mười bốn ngôi mộ tất cả. Mà con số 1 nằm trong 14 lại không biểu thị cho sự bắt đầu. Nó nói lên sự đảm bảo, mà số 4, lại có thể phát âm là tử. Đây là trận pháp muốn dồn người dính phải vào chỗ chết, vì vậy số ngôi mộ xung quanh là 14, cũng mang nghĩa chắc chắn chết.
Mộ mà chúng ta đã "phá" là ngôi mộ thứ 7, tuy cũng là số đại hung, bởi 7 là thất, mang ý nghĩa mất đi. Bởi thế nó cũng là mắt trận, phá được nó sẽ làm biến mất trận pháp này.
Nhưng có thật sự là chúng ta đã phá được nó không?
Thất Tinh lúc nãy đã trở ra ngoài đánh xe, hắn cho xe ngựa tiến vào bên trong thôn, chắc là do đã khuya, trên đường không một bóng người. Bạch Vân ban đầu vốn còn vui mừng vì không phải ngủ trong xe ngựa, rốt cuộc cũng thất vọng vì Nhân Hoà thôn này không hề có một cái nhà trọ nào.
"Ta không thích những thôn xóm kỳ lạ tí nào." Bạch Mặc Tử lên tiếng nói, hắn đi qua nhiều nơi, biết được nhiều điều. Nhưng thôn xóm nằm tận sâu trong rừng thế này, bên ngoài còn có pháp trận. Hẳn chẳng tốt đẹp gì.
"Những thôn xóm kỳ lạ có rất nhiều hủ tục." Trịnh Khinh Ái ngắn gọn nói, nàng kéo lại rèm cửa sổ. Có lẽ phải ngủ ở đây một đêm rồi. Dù sao hôm qua cũng đã ngủ trong xe, thêm một ngày nữa cũng không sao.
"Mặc Tử, ông cùng Thất Tinh ngủ phía ngoài cửa, còn ta, Bạch Vân và Quỳnh An sẽ ngủ phía trong."
Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh vốn là đàn ông, ngủ phía ngoài cũng phải đạo, nếu có người xấu tiến vào thì hắn và Thất Tinh sẽ là người chặn lại.
Trịnh Khinh Ái ném cho Quỳnh An một cái chăn, vốn ban đầu chỉ có ba cái cho ả, Bạch Vân cùng Thất Tinh, nay lại thêm hai người, Thất Tinh đếm đếm, ngày mai hắn sẽ tranh thủ mua thêm vậy.
"Chăn này ta đắp!" Thất Tinh ôm khư khư chăn của mình, trừng mắt nhìn về phía Bạch Mặc Tử đang cười đầy xấu xa.
"Được được, bé Bảy, chẳng ai giành của ngươi cả." Bạch Mặc Tử cười cười, hắn tựa lưng vào tường, từ sau lưng xuất hiện ra những cái đuôi dài trắng muốt, chúng chậm rãi quấn lên người hắn, trông qua vô cùng ấm áp.
Quỳnh An ôm chăn được Trịnh Khinh Ái cho, nằm xuống một góc. Nói là ngủ, nàng cũng không thật sự buồn ngủ. Lúc nãy nàng chỉ vừa dậy, nhưng xe đi được một lát liền tối xuống, giờ bảo nàng ngủ, nàng chẳng biết ngủ thế nào nữa.
Giờ giấc ở chỗ này có thể nào bình thường một tí được không vậy?
Bạch Vân ôm chăn của Trịnh Khinh Ái, còn định bảo muốn cùng nàng đắp chung thì đã thấy Trịnh Khinh Ái im lặng tựa vào tường. Ngủ nhanh vậy sao? Nàng nghĩ thầm, sau đó cũng tựa lưng vào tường, khẽ khàng khoác chăn lên người Trịnh Khinh Ái.
Sao lại có thể ngủ được chứ...
Sao lại...
"A!" Tiếng hét của Thất Tinh vang lên làm Quỳnh An giật mình, chỉ thấy một bóng người vụt qua, lao thẳng ra ngoài xe. Để lại Bạch Mặc Tử đang dụi mắt cùng Thất Tinh ôm chặt bụng.
"Chủ nhân... đạp như thế sẽ chết người đấy..."
Trịnh Khinh Ái trăm lần ngàn lần không ngờ mình sẽ ngủ quên mất, đã bao lâu rồi nàng mới thiếu cảnh giác như thế chứ? Bạch Vân đâu? Nếu Bạch Vân rời khỏi xe thì không thể nào mà Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh không biết được.
Bạch Vân biến mất, Bát diện vô sắc kiếm cũng vậy.
Trịnh Khinh Ái đạp nhẹ chân xuống mặt đất, sau đó mượn lực bật lên không trung, nàng đạp lên cành cây, một lần nữa nhờ sức bật của nó mà nhảy lên nóc của một ngôi nhà. Động tác cực nhanh, lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát, Trịnh Khinh Ái đã đứng trên toà nhà cao nhất thôn.
Nàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng mọi thứ đều vô dụng, không hề tìm thấy Bạch Vân, mặt trời chỉ mới vừa ló dạng, Nhân Hoà thôn như cũ không có một bóng người nào. Trong đầu Trịnh Khinh Ái bất ngờ bật ra một ý nghĩa.
Nghĩa trang. Con đường lúc mà bọn họ vào đây.
Nàng quay gót, chân đạp mạnh, cả cơ thể lập tức lao về trước hệt như một mũi tên, Trịnh Khinh Ái đạp lên nóc xe ngựa, khiến cho Quỳnh An giật mình lần nữa.
"Khinh Ái, cô đi đâu vậy?" Bạch Mặc Tử lớn giọng hỏi.
"Tìm nàng."
Trịnh Khinh Ái ngắn gọn đáp, sau đó chạy về phía nghĩa trang ở cổng vào thôn.
Bạch Vân có một giấc mơ, nàng đuổi theo một cô gái mặc hỉ phục đang thê lương khóc trong một nơi không hề có chút màu sắc nào, nhưng càng đuổi càng xa. Bất ngờ, có một đứa trẻ nắm lấy tay áo nàng, tiếng khóc của nó vang vọng khắp cả không gian này.
"Đừng đi..."
Bạch Vân mặc kệ lời của nó, liên tục đi về phía trước, nhưng trọng lượng của đứa trẻ này càng lúc càng nặng, khiến nàng không thể nào tiếp tục được.
"Đừng mà..."
Đứa trẻ đó đột nhiên nắm lấy tay nàng, một cảm giác đau rát truyền đến khiến Bạch Vân hốt hoảng quay đầu, từng giọt từng giọt đỏ thẫm tràn ra khỏi vết cắt, máu chảy qua kẽ tay của đứa trẻ đó, rơi xuống đất, phút chốc khiến cho cả không gian xung quanh trở nên đỏ tươi.
"... xin lỗi... xin lỗi..."
Cô gái mặc hỉ phục kia không tiếp tục chạy nữa, mà bắt đầu cười, tiếng cười của cô ta trở nên vô cùng vặn vẹo, nghe như nam nữ trộn lẫn vào nhau, rồi cứ như vậy từng bước, từng bước đến gần Bạch Vân.
Đứa trẻ đó hét lên kinh hãi, nó muốn kéo Bạch Vân quay trở lại, nhưng mỗi nơi nó chạm đến trên cánh tay nàng, đều xuất hiện một đường cắt lớn.
"Chạy đi! Chạy đi!"
Cô gái mặc hỉ phục kia tiến đến mỗi lúc một gần, đó là một khuôn mặt trắng bệch, từng đường nét đều trương phình lên, có lẽ là do bị ngâm nước quá lâu. Làn da bên ngoài nhăn nheo hệt như một mảnh giấy bị nhàu nát, cô ta cười, nhưng lại như đang khóc, cô ta khóc, mà lại khiến người khác tưởng là mình đang cười.
Vừa thê lương, lại vừa đáng sợ.
Cô ta nắm lấy tay trái của Bạch Vân, sự ướt át tồn tại trên đó trong phút chốc làm nàng nổi da gà, vì nó quá thật, nó lạnh ngắt, không tồn tại chút hơi ấm nào, từng ngón chạm đến cổ tay nàng như bị lõm vào trong, mềm nhũn.
"Cô dâu... cô dâu..."
Cô ta nói, nụ cười vang lên mãi không ngừng, không gian xung quanh Bạch Vân bỗng chốc tối sầm lại.
"Chủ nhân, đã có chuyện gì xảy ra? Quần áo của người sao lại dính nhiều máu như vậy?" Thất Tinh nhìn Trịnh Khinh Ái bế Bạch Vân, trên tay còn cầm Bát diện vô sắc kiếm, váy đỏ trên người bị máu nhuốm thành từng mảng màu nâu sậm liền hốt hoảng mà hỏi liên tục. Bởi vì nếu Trịnh Khinh Ái bị thương hắn phải cảm nhận được, vậy là người này không hề bị gì, mà người nguy hiểm, có thể là Bạch Vân.
"Không ai được vào trong." Trịnh Khinh Ái nói, nàng ta bế Bạch Vân vào bên trong xe, kéo chặt rèm lại.
Bạch Mặc Tử nhìn Thất Tinh lo lắng nên muốn trêu đùa một chút, chủ yếu vẫn là làm giảm đi sự căng thẳng, nên liền giả vờ như mình muốn nhìn lén. Dĩ nhiên Thất Tinh rất nhanh cản lại, hắn không muốn chủ nhân mình bị thiệt thòi.
"Ai cho ông nhìn chủ nhân!"
"Được rồi, bé Bảy."
"Đừng có gọi ta là bé Bảy!"
Quỳnh Anh xen vào giữa cuộc trò chuyện, cười nói: "Bé Bảy hay mà, hồi ở nhà tôi còn được gọi là bé Út đó."
Thất Tinh "..."
Trịnh Khinh Ái đặt Bát Diện Vô Sắc kiếm sang một bên, từng chút một cởi xuống quần áo của Bạch Vân, hết áo ngoài, rồi lớp áo bên trong. Đến khi chỉ độc mỗi một cái yếm mới dừng lại.
Thiên nữ lấy ra ít nước cùng khăn từ nhẫn không gian, tỉ mỉ lau sạch từng vết máu lưu lại trên cơ thể của Bạch Vân, từ cổ kéo đến vai, cuối cùng là cánh tay lành lặn nhưng lại dính đầy máu.
Trịnh Khinh Ái cau mày, nhìn sang thanh kiếm của mình.
"Em không ngoan."
Bát diện vô sắc kiếm dường như nghe hiểu được, chậm rãi phát ra từng đợt ánh sáng yếu ớt.
Cổ tay Bạch Vân thon nhỏ lại xinh đẹp, nhìn qua không ai nghĩ đến nàng lại là một người luyện võ. Trịnh Khinh Ái nhìn bàn tay của Bạch Vân một hồi mà xuất thần, nàng hơi cúi đầu, miết nhẹ nó.
"Ta nên giết họ hay không nên?"
Trịnh Khinh Ái hít sâu một hơi, sau đó mới chú ý đến cổ tay trái của Bạch Vân ẩn sau tay áo, trên đó có đeo một chiếc vòng được làm bằng chỉ đỏ, màu sắc cũng không phải đỏ tươi, ngược lại tựa như bị nhuộm máu.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xì xầm của dân làng.
"Khách sao?"
"Mấy năm rồi Nhân Hòa thôn chúng ta đâu có khách đâu chứ?"
"Hay như trưởng thôn đã bảo đó?"
"Xe dâu?"
"Vậy công tử tìm được tân nương rồi?"
"Chắc chắn."
Trịnh Khinh Ái liếc mắt nhìn chiếc vòng trên tay của Bạch Vân, rồi lại nghe tiếng dân làng xì xào bên ngoài, nhịn không được mà bật cười.