Phù dung tướng cũng bèn ra trận
Quỷ - Bắc Loan ở tận phía Tây
Từ đâu gọi đến bão vây
Chưa công đã bại, xác đầy sông xanh.
___________________________________________
Giữa xuân, gió trời nhè nhẹ.
Xe ngựa đi hơn một ngày trời vẫn chưa thể ra khỏi Thiên Yêu vực. Thất Tinh giữ mãi trạng thái phân thân cũng mệt, thế nên mặt trời vừa bắt đầu khuất núi thì Trịnh Khinh Ái đã bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi.
Bạch Vân ngồi suốt cả ngày trời, rốt cuộc cũng được bò ra khỏi xe. Nàng ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đang dần chuyển đỏ, mặt trời lắc lư thân mình lặn khuất sau những dãy núi, nhuốm những rặng mây lơ đễnh trên không trung thành những dải màu hồng đậm nhạt đan xen.
Dần dần, Bạch Vân nhìn thấy ánh trăng, tròn đến không ngờ, nàng chớp chớp mắt, rồi bỗng đứng dậy, bước dần về trước, lá khô bị nàng dẫm dưới chân phát ra âm thanh giòn tan. Bạch Vân vươn tay, như muốn với thử bầu trời cao xa kia. Nhưng nhân loại vẫn là nhân loại, nhân loại không thể với được bầu trời cao xa đó, bởi vì nếu quá dễ dàng chạm tới, thì nơi đó làm sao được gọi là Cõi Trăng Cao nữa chứ?
"Vĩ đại nhỉ?" Giọng nói của Trịnh Khinh Ái kéo Bạch Vân trở về hiện thực. Nàng quay đầu nhìn người kia, trêu cợt.
"Nàng nói trời, trăng, hay... Tôi?"
Trịnh Khinh Ái cầm trên tay Bát diện vô sắc kiếm, nàng ta nghiêng đầu, sau đó cũng bước đến gần Bạch Vân.
"Ta không thấy được trời, cũng chẳng nhìn được trăng. Ta chỉ nghe được tiếng nói của Bạch Vân."
Bạch Vân im lặng đôi chút, lại quay đầu nhìn vầng trăng kia, một vài sắc xanh đã bắt đầu quay lại, cuốn lấy từng gợn mây. Rồi như muốn trốn khỏi những tầng nghĩa nhuốm đầy tình ý trong câu nói của Trịnh Khinh Ái, nàng lựa chọn đổi chủ đề.
"Trời xa quá. Thánh thần xa quá, liệu họ có bao giờ nghe được lời thỉnh cầu của chúng ta không?"
"Không. Trời không xa." Trịnh Khinh Ái nói. "Thánh thần cũng vậy."
Nàng ta dẫm lên một chiếc lá vàng, khiến âm thanh trong trẻo vang lên giữa núi rừng tịch mịch.
"Thuở xưa ngũ thần chia bờ cõi, trời, đất, rừng, núi, biển. Lâm tinh lấy lá cây làm trời, hàng đêm được vầng trăng soi chiếu, nên chẳng phải khi ta vươn tay là đã chạm đến được bầu trời của Chốn Trăng Soi hay sao?"
Bạch Vân bật cười, Trịnh Khinh Ái không nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp.
"Trời với đất, từ lâu cũng chỉ là cách gọi mà thôi. Biết đâu, bầu trời mà nhân loại cố gắng với tới, cũng chỉ là mặt đất mà thánh thần Cõi Trăng Cao bước đi, và biết đâu, mặt đất mà chúng ta khinh rẻ đạp lên, cũng là bầu trời của Miền Trăng Khuất?"
Trịnh Khinh Ái quay lưng, chậm rãi rời khỏi đó. Để lại một mình Bạch Vân hướng về phía mặt trăng treo trên đầu.
Theo như nàng ta nói, Cõi Trăng Cao lấy mây làm đất, Miền Trăng khuất lấy đất làm trời, Xứ Trăng Ngự xem núi cao là thành trì, Chốn Trăng Soi chọn rừng ngàn nương thân, Vùng Trăng Tan chọn biển sâu cư ngụ.
Thì chốn vô định nhất chẳng phải lại là nơi nhân loại náu thân hay sao? Khi mà ta giẫm lên mặt đất, đốn rừng làm nhà, bạt núi làm đô, cướp sinh mạng biển lớn rồi cứ cầu khẩn bầu trời.
Bạch Vân rời mắt khỏi mặt trăng. Bỏ ngỏ những suy tư vừa chớm nụ.
Thất Tinh đang bắt đầu nhóm lửa, hắn không dùng yêu thuật tạo lửa, mà cẩn thận dùng dao đánh lửa, nó có hình quạt, bên trong thường sẽ chứa một ít vải bông, rơm và đá lửa, chỉ cần dùng dao đánh vào đá lửa, để tia lửa bén vào vải bông, thì rất nhanh sẽ nhóm được lửa.
Bạch Vân và Thất Tinh không thường nói chuyện với nhau, nói đúng hơn, hai người thường lâm vào kiểu, hắn làm việc hắn, nàng làm việc nàng. Nếu có giao nhau, hẳn là chỉ vì Trịnh Khinh Ái mà thôi.
"Thất Tinh, mi nghĩ sao về nhân loại?" Bạch Vân chợt hỏi.
"Vô ơn." Thất Tinh đáp lại.
"Tại sao? Vẫn có chuyện xà tinh sát sư đấy thôi."
"Ta không biết." Hắn khẽ đáp. "Kể từ khi ta nhớ được, ta luôn cảm thấy nhân loại vô ơn."
Nghe bảo Thất Tinh thần mã đời trước chết cùng Trịnh Khinh Si, mà Trịnh Khinh Si dường như đã bị ma nữ của Địa Ngục giáo ám hại. Phải chăng...
"Đi bắt thỏ không? Ban nãy ta thấy có vài con chạy lạc sang đây." Bạch Vân đổi chủ đề.
"Không rảnh." Thần thú hậm hực đáp.
"Vậy mi định để cho Trịnh Khinh Ái ăn mấy thứ..." Ánh mắt nàng liếc xuống, nhìn vào mớ thịt khô mà Thất Tinh mang theo. "Hình như ở đây cũng không có quán trà nào nhỉ?"
"Đi!" Thất Tinh đứng bật dậy
Mặc khác, Trịnh Khinh Ái cũng không có dịp được nhìn hai người kia đang thi nhau bắt thỏ. Nàng ta ngẩng đầu lên, mắt nhìn trăng tròn trên bầu trời, bàn tay vô thức siết chặt Bát diện vô sắc kiếm bên cạnh, sau một hồi suy nghĩ, Thiên nữ để thanh kiếm lại bên trong xe rồi từng bước chậm rãi đi vào sâu trong rừng.
Từ xưa đến nay, mặt trăng vẫn được xem như biểu tượng của yêu giới. Ngày trăng lên chính là ngày yêu khí toả ra mạnh mẽ nhất, yêu thú trong rừng ngày này cũng càng trở nên mạnh mẽ và dễ dàng mất kiểm soát.
Vì thế Trịnh Khinh Ái cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu người này trở nên như vậy.
"Yêu vương đại nhân, nên dừng chân thôi. Chúng ta không cùng đường." Nàng ta vừa nói vừa vươn tay, bẻ gãy một nhánh cây khô.
Bạch Mặc Tử từng bước hiện hình từ trong bóng tối, đôi mắt hắn nhuốm màu vàng kim, yêu khí mạnh mẽ toả ra không hề có ý che giấu. Từ sau lưng, những chiếc đuôi hồ ly cũng xuất hiện, như thể đang nhe nanh múa vuốt.
"Cô biết ta đi theo khi nào? Do hôm nay trăng tròn à?"
Bạch Mặc Tử nhướng mày, hắn giữ một khoảng cách nhất định với người kia. Những lần giao chiến với Trịnh Khinh Ái trước đây nói cho hắn biết, không suy nghĩ mà trực tiếp lao vào người này này thì chỉ chuốc hại cho mình.
"Vào lúc miêu yêu mang bức thư nọ đến, ta đã biết là ông sẽ đi theo bọn ta rồi. Bạch Mặc Tử, ông nghĩ rằng mình khôn ngoan lắm, nhưng sai cả rồi."
Bạch Mặc Tử nghiến răng, yêu khí tỏa ra mỗi lúc một dày đặc, thậm chí còn mang theo sát khí, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Khinh Ái, hệt như chỉ trong vài giây nữa, sẽ trực tiếp lao đến xé xác nàng ra.
"Dù trước đây cũng đã nhiều lần ông mang thư đến cho ta, nhưng theo ta biết, bồ câu của Hắc Sát môn đều có linh tính, chúng sẽ không giao thư nhầm hay đi lạc, lá thư kia chắc chắn sẽ không được giao đến Bạch Trung gia viên. Nên ta có thể đoán được, có thể kẻ gửi thư cho Bạch Vân được sai ám sát con gái ông. Nên ông luôn cho một vài yêu thú quan sát hành động của người kia. Đến khi người đó gửi lá thư này thì ông đã lấy nó đi trước khi chim bồ câu kịp đến tay Hắc Sát môn rồi."
"Ông suy tính rất kĩ, ta công nhận là ông đã có cố gắng đấy. Ông cố tình bảo miêu yêu đưa cho ta lá thư đó, bởi vì ông nghĩ người trong cung đang cầu cứu Bạch Vân, nếu hôm sau học trò của ta rời đi, ông sẽ nhanh chóng đi theo, tìm cách xâm nhập vào cung. Còn nếu không phải thư cầu cứu thì cũng chẳng ai nghi ngờ ông cả."
"Nhưng đáng tiếc." Trịnh Khinh Ái mỉm cười, đôi mắt giấu sau mảnh vải trắng dường như đang hiện rõ dưới ánh trăng, tạo nên một sắc xám bạc.
"Ông đoán sai rồi. Đó chỉ là lá thư yêu-đương-tầm-thường-mà-thôi."
Bạch Mặc Tử "..."
Tại sao khi nhắc đến sự tầm thường của nó thì cô lại nghiến răng?
"Đường đường là yêu vương đại nhân, thần thú vang danh thiên hạ, lại không dám vào cung gặp mặt con gái của mình? Nực cười thật."
"Trịnh Khinh Ái!" Bạch Mặc Tử rống lên, cả cơ thể bỗng chốc hóa thành một con hồ ly to lớn. Hắn há miệng, trong nháy mắt một luồng sáng phóng đến chỗ của Trịnh Khinh Ái. Thiên nữ chậm rãi xoay ngoài, cành cây khô nhẹ nhàng quất xuống, đánh vào eo của yêu vương.
Cùng lúc, nàng ta phất quạt ngọc. Mặt đất tách ra, từ bên dưới mọc lên một bức tường bằng huyền thiết, che chắn nàng trước đòn tấn công của Bạch Mặc Tử.
"Ông lại tính sai rồi." Trịnh Khinh Ái mỉm cười, nội lực ngưng tụ trên bàn tay, huyền thiết bị chưởng bay đến Bạch Mặc Tử, nhưng lại bị hắn dùng móng vuốt chém đứt đôi.
Bạch Mặc Tử bị khiêu khích thì nổi giận, cứ vừa chém đứt những bức tường bằng huyền thuyết, vừa phóng yêu lực đến để tấn công nàng.
Những bức tường bằng huyền thiết khác liên tục mọc lên từ mặt đất, từng cái từng cái bị Trịnh Khinh Ái chưởng đến Bạch Mặc Tử.
"Cô trở nên ngu ngốc từ khi nào vậy? Muốn làm tổn thương ta bằng những thứ này sao? Đúng là tưởng bở!"
Cứ mỗi bức tường huyền thiết bay đến, Bạch Mặc Tử đều dùng móng vuốt chém xuống. Bỗng nhiên, một bức tường khác bay đến với tốc độ vô cùng nhanh, nhưng vẫn bị hắn chém đứt một cách dễ dàng. Nhưng thứ làm Bạch Mặc Tử kinh hãi chính là ngay sau bức tường kia là Trịnh Khinh Ái. Trên tay nàng ta cầm một nhánh cây khô. Hắn hoảng hốt nhận ra mình bị lừa rồi. Rõ ràng những màn tấn công bằng huyền thiết chỉ là che mắt, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Bạch Mặc Tử có ám ảnh quá lớn đối với dáng vẻ này, hắn trong nháy mắt trở về dạng người để né đường kiếm chém tới, đồng thời nhảy lùi về sau mấy bước.
Trịnh Khinh Ái đáp xuống đất, nhưng trong nháy mắt lại vọt đến chỗ Bạch Mặc Tử, dùng nhánh cây khô nọ quét một đường, lại quất về trước. Thiên nữ không thật sự muốn đánh nhau, nhưng với một số người thì dọa nạt có ích hơn nói miệng nhiều.
Nhánh cây trong nháy mắt đâm tới khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Mặc Tử, hắn lấy ra một cây thương từ nhẫn không gian, hoảng hốt đỡ lấy đòn đánh của Trịnh Khinh Ái.
"Ta chợt nhớ ra một vài điều... ta quên rất nhiều, nhưng..." Bạch Mặc Tử đột nhiên nói, đôi mắt vàng kim như phát sáng trong đêm. Hắn hé miệng, từng chữ từng chữ phát ra thật chậm rãi.
"Trịnh Khinh Si là ai?"
Trịnh Khinh Ái khựng lại, rồi rất nhanh, những đòn tấn công của ả mỗi lúc một nhanh. Bạch Mặc Tử trước những đòn tấn công của nàng chỉ có thể cắn răng mà phòng thủ.
"Cô là Trịnh Khinh Si?"
"Đúng không? Trịnh Khinh Ái!"
Choang!
Trịnh Khinh Ái dùng quạt ngọc hất ngọn thương của Bạch Mặc Tử bay lên không trung, rồi rơi xuống mặt đất, sau một hồi giao chiến, nhánh cây khô nó cũng đã gãy ngang.
"Ta luôn cảm giác mình quá nhân từ với ông, yêu vương đại nhân. Nhưng giờ thì..."
Bạch Mặc Tử nhắm mắt lại, hắn dường như phó mặt cho số phận của mình.
Bỗng dưng, một cú đánh đau thấu trời xanh giáng xuống trán hắn, Bạch Mặc Tử ôm trán, mở mắt ra, Trịnh Khinh Ái cầm trên tay Càn Khôn phiến, đôi môi cong lên, nhìn chẳng rõ vui buồn.
"Trực tiếp chém chết là được mà... cần gì phải hành hạ thể xác ta chứ. Cô thích ngược đãi trai đẹp hả?"
Bạch Mặc Tử tuy sợ Trịnh Khinh Ái muốn chết. Nhưng với cái chết thì hắn vẫn rất dửng dưng. Bạch Mặc Tử là Bách Vĩ Hồ Ly, tốc độ tu luyện rất nhanh, cứ một đuôi mọc ra thì lại có thêm một sinh mạng, hắn bây giờ cũng hơn trăm mạng rồi, nên mấy việc chết chóc với Bạch Mặc Tử cũng chẳng nghĩa lý gì, quên một tí kí ức thôi mà.
Bất chợt, Trịnh Khinh Ái quay đầu về hướng rừng cây.
"Ta đếm đến ba, nếu không bước ra thì đừng trách."
"Một."
"Hai."