Ngàn Năm Say

Chương 18: Bạn lâu năm




Thần thánh cũng tỏ tường hết thảy

Đêm cuối xuân rơi mấy vệt sao

Tướng quân, tài tử, anh hào

Ngày sau ngẫm lại, cúi chào Khinh Si.

_____________________________________________


Tiết tiểu thử vừa sang, Bạch trung gia viên có khách ghé đến.

Đó là một lão già râu tóc bạc phơ, lưng còng, chống theo một cây gậy lớn được chạm khắc tinh tế hình chim hạc. Khi Bạch Vân vừa mở cửa, ông ta ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng hỏi.

"Chẳng biết Thiên nữ có đang ở đây không?"

"À... Vâng. Nàng đang ngủ, chẳng biết ngài là ai?"

"Tôi là Dạ. Bạn lâu năm của nàng." Ông ta chống gậy gỗ, gõ một hai nhịp xuống đất, vẻ mặt ôn hòa. "Dạo này nàng có khỏe không?"

Ngay lúc Bạch Vân vẫn chưa biết nên đáp lại thế nào thì một mùi hương lưu ly quen thuộc chợt tràn vào cánh mũi, tiếp theo đó, giọng nói dịu dàng như chuông ngân vang lên bên tai.

"Ông có thể hỏi thẳng ta mà?"

Dạ ngẩng đầu lên, ông ta nheo mắt lại, sau đó mới cúi đầu với nàng ta.

"Thiên nữ, đã lâu không gặp."

Trịnh Khinh Ái không vội đáp lại, nàng ta quay sang Bạch Vân, cười hỏi.

"Bạch Vân không phải định đi tìm Thắng Quân sao?"

"À phải rồi." Bạch Vân như chợt nhớ ra, sau hơn một thắng lôi Thất Tinh ra làm đối tượng luyện tập chơi bài, hôm nay nàng đã tự tin là mình có thể thắng được Thắng Quân, thế nên cũng định đi tìm hắn.

Thấy khách cũng đến, càng không có việc của mình, thế nên nàng cũng không định ở lại.

"Vậy tôi đi nhé."

"Đi cẩn thận."

Bạch Vân vừa đi khuất, Trịnh Khinh Ái đã thản nhiên quay đầu vào bên trong, để việc đóng cửa lại cho Dạ làm.

"Thất Tinh, pha ít trà mời khách đi."

"Sao lại có thể để thần thú pha trà được chứ?" Ông ta cười nói.

"Vậy thì càng không thể để Bắc hộ pháp của Địa Ngục giáo, Xích Dạ phải đi pha trà rồi." Thiên nữ đáp lại, dừng một chút, nàng ta hỏi. "Vậy ông đến đây có chuyện gì?"

"Thiếu chủ Phi Hoan rất nhớ chủ mẫu của nàng." Xích Dạ cười nói.

"Trừ việc đó ra."

Ông ta lắc đầu, chầm chậm mở nhẫn không gian, mang một xấp giấy cuộn ra, đặt lên bàn.

"Đây là những sự vụ mà Phi Hoan đã xử lý gần đây, mong giáo chủ có thể xem lại."

Gió thổi phơ phất, Trịnh Khinh Ái cầm lên một cuộn giấy, chậm rãi lật xem.

"Phi Hoan định mở rộng diện tích canh tác của hoa tử lạc sao? Đặt ở vùng Thính Thu?"

"Đúng, Hán đế dạo này bị hồ yêu mê hoặc, lại nghiện tử lạc hương, nay lại đòi chúng ta cung cấp nhiều thêm một phần, nên mở rộng canh tác cũng không phải hại."

Trịnh Khinh Ái gật gù, nàng ta gấp lại giấy.

"Đất Thính Thu là lãnh địa của Thanh Nhất Sắc, mấy tháng trước rộ tin nàng ta đang săn những món đồ cổ thời nhà Vũ. Cứ chọn đại một món trong kho mang đến làm quà, sau đó ký khế ước thuê đất. Lợi nhuận chia bảy ba. Nếu nàng ta đòi nhiều hơn thì cứ mang quà về."

Xích Dạ gật gù đồng tình, nhưng sau đó lại khó hiểu hỏi lại.

"Tại sao không mua đứt mà chỉ thuê đất?"

Trịnh Khinh Ái cầm lấy chén trà mà Thất Tinh vừa rót cho mình, nàng ta nhẹ nhàng mân mê vệt xanh vương trên thành ly, mỉm cười.

"Nhà Hán mục ruỗng từ lâu, khắp nơi đều đang ngấm ngầm chuẩn bị lật đổ, thêm Hắc Sát môn mưu tính soán ngôi, ông nghĩ, cái nguồn cung cấp đó có thể tồn tại bao lâu?"

"Vẫn là giáo chủ thông suốt." Xích Dạ cúi đầu nói. "Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao đã qua chừng ấy năm, ngài vẫn không thể buông bỏ nàng."

Trịnh Khinh Ái không vội đáp, nàng ta nhẹ nhàng gõ quạt xuống mặt bàn gỗ, âm thanh vang lên từng nhịp đều đều.

"Xích Dạ, ông bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi nhớ mình chỉ kém ngài chừng năm tuổi." Xích Dạ thành thật đáp.

"Thế..." Tiếng xòe quạt phát ra vô cùng rõ ràng, phút chốc nghe như tiếng sấm. Thiên nữ nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc, cười hỏi.

"Ông ngại mình đã sống quá lâu sao?"

Xích Dạ cầm chặt gậy gỗ, ánh mắt thâm sâu sắc bén.

"Sinh mệnh Tiên tộc vốn bất diệt, nhưng có những chuyện tôi nhìn đã thấu, tôi nghe đã thông, chỉ tiếc người trong cuộc vẫn mù quáng."

Trịnh Khinh Ái bật cười. Trước vẻ dửng dưng của nàng ta, Xích Dạ nói tiếp.

"Nhân loại sẽ vẫn là nhân loại, nhưng thần linh cũng nên về với thần linh, ngài cứ tiếp tục ở đây, chẳng những chuốc lấy đau khổ cho mình, mà còn hại đến công đức của người ấy."

Thiên nữ gấp lại quạt, trời kéo mây đen, cuồng phong chẳng biết từ lúc nào đã trỗi dậy. Những tán cây bạch dương mọc bên ngoài lúc này đua nhau sinh trưởng, bao bọc lấy bạch trung gia viên, biến nơi đây thành một không gian khép kín, bất khả xâm phạm.

"Thế gian này làm gì có công đức? Nếu có, thì chẳng phải ta mới là người không đáng ăn cổ thần chi huyết nhất hay sao?"

Nàng ta dùng quạt che miệng mình, như thể đang giấu giếm khóe môi đang nhếch lên.

"Nhưng ta đã ăn nó đấy thôi."

"Thế... ông bao nhiêu tuổi rồi Xích Dạ?"

"3... 389." Xích Dạ khẽ đáp.

"Cố mà sống thêm vài năm nữa, để nhớ về người thêm vài năm nữa, nhé?"

"Vâng, thưa giáo chủ."

Chỉ trong chốc lát, gió thổi nhẹ, mây đen biến tan. Trời lại xanh trên bạch trung gia viên. Trịnh Khinh Ái hài lòng phe phẩy quạt ngọc.

"Cựu thôi, từ giờ cứ phò tá Phi Hoan làm giáo chủ đi, ta tin nó làm được."

Bạch Vân theo lối mòn rẽ vào rừng, đi trên con đường quen thuộc, vượt qua những tán bạch dương, đến nơi mà nàng cùng Thắng Quân thường hẹn nhau chơi bài lục đế. Thế nhưng trước mặt Bạch Vân bây giờ chỉ là một mảng hoang tàn.

Chiếc bàn gỗ mà Thất Tinh cùng nàng kê ở đó chẳng biết từ lúc nào đã gãy đôi, trên một vài thân cây lớn vẫn còn vương lại vết cào của ma thú.

Bạch Vân vội vàng chạy tới, bên dưới đất vẫn còn một chiếc bình thủy tinh để đựng nắng hạ chí, thế nhưng cũng đã vỡ.

Thắng Quân là ma thú sao?

Hay hắn bị ma thú tấn công?

Chợt ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi vào những mảnh thủy tinh lẫn lộn trên mặt đất, Bạch Vân nhìn vào chúng đến xuất thần, cuối cùng như tỉnh ngộ.

Hạ chí ngày dài đêm ngắn, canh năm trời đã chớm sáng, làm sao có thể không thấy gì?

Gã Yến Ngọc kia có thể thấy rất rõ, nhưng đã nói dối.

Bạch Vân quay đầu, chân dẫm mạnh xuống đất, nhanh chóng thi triển bất biến di bộ, chạy theo dấu vết còn vương lại bên dưới mặt đất, cố tìm kiếm bóng dáng của Thắng Quân.

Cuối cùng, nàng tìm được hắn.

Thắng Quân nằm bệt dưới đất. Bên cạnh những lá bài lục đế đầy màu sắc giờ đây nhuốm đỏ. Bụng hắn bị cắn một vết sâu, huyết dịch tràn ra bên ngoài, thấm ướt cả quần áo.

"Bạch... Vân... đ... đau quá..."

"Thắng Quân!" Bạch Vân vội vàng đỡ lấy hắn, nàng cởi áo ngoài, cột lại vết thương đang rỉ máu của Thắng Quân, chỉ trong chốc lát, chiếc áo đó cũng bị máu huyết dịch làm ướt.

"Cố đợi một chút, tôi đưa cậu về." Nàng nói rồi lập tức vác hắn lên vai, lần nữa vận khinh công, cố sức chạy về thôn Khai Song gần đó. Chẳng biết trùng hợp hay thần linh ở Cõi trăng cao đã cố tình sắp xếp, Trịnh Khinh Ái cũng đang ở đó, bên cạnh là một yêu thú nhỏ cùng với thôn dân. Dường như chuyện ma thú bất ngờ xâm nhập đã đến tai nàng ta, vì thế Trịnh Khinh Ái cũng vội vàng đến thôn Khai Song này.

"Trịnh Khinh Ái, cứu hắn... làm ơn."

Bạch Vân xua thôn dân tản ra rồi nhanh chóng đặt hắn xuống, Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng cúi người, nàng ta đặt tay lên vết thương của Thắng Quân, máu từ vết thương ngay lập tức nhuộm đỏ bàn tay nàng.

Thiên nữ im lặng trong giây lát, cuối cùng thở ra một hơi, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Thứ lỗi ta vô dụng, nọc độc của ma thú đã tràn vào máu, ta không thể cứu được hắn." Nàng ta vừa nói vừa lấy ra một ít kim ngân hoa, sau đó vò nát nó, rồi đắp vào vết thương. Bạch Vân biết đây là cách để giúp hắn bớt đi đau đớn.

"Nương tử... tôi đau quá."

Trước dáng vẻ đau đớn của Thắng Quân, Trịnh Khinh Ái để hắn gối đầu lên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn lau đi vệt máu trên má hắn. Bạch Vân nắm chặt nắm tay, cuối cùng bất lực buông lỏng.

Sinh mệnh của con người quá mỏng manh, Bạch Vân vẫn luôn biết điều đó. Nàng là kẻ xem việc giết người là cách để tiếp tục sống, làm sao lại không biết không hiểu được.

Thế nhưng giờ đây một người không đáng chết, một kẻ ngốc lúc nào cũng vui vẻ dù cho người khác có đối với hắn như thế nào lại đang thoi thóp từng hơi ngắn trước mặt nàng.

"Nương tử..."

Nghe tiếng Thắng Quân gọi, Trịnh Khinh Ái cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lời.

"Ta đây, phu quân."

"T...tôi muốn nghe nàng... hát ru tôi."

Thiên nữ chỉ lặng im, không đáp lại, Thắng Quân thấy thế, nước mắt chảy tràn khuôn mặt, hắn vẫn cố nói tiếp.

"Tôi... nghe... Chiêu hồn... khúc... tôi sợ lắm..."

Từ thuở xưa, người dân Đại Ngư luôn nghe được một âm điệu rất lạ khi gần đất xa trời, sau có một vị nhạc sĩ họ Trương ốm nặng, lương y đều bảo ông không qua khỏi, có thể sẽ chết trong một tuần trăng nữa. Chẳng biết vì sao sau một tuần trăng ông khỏi bệnh một cách thần kỳ, còn mang âm thanh lúc đó nghe được biên soạn lại. Nhân gian sau này gọi đó là Chiêu hồn khúc, khúc gọi hồn từ Miền trăng khuất.

Bạch Vân muốn nói giúp hắn, thế nhưng trước khi nàng kịp mở lời thì Trịnh Khinh Ái đã từ từ hé miệng, cất tiếng hát.

Hò xang xê cống à ơi

Sương mờ che phủ ngập trời đêm nay

Bỏ quên đau khổ ban ngày

Ngủ ngoan cho hết đắng cay hồng trần

Hò xừ xê cống còn ngân

Mộng về suối nước trong ngần nguyện mơ

Có thiên tiên, có bài thơ

Nối dài sinh mệnh với tơ bằng vàng

Có vị tài tử ôm đàn

Có cô công chúa lòng mang hải đường

Có vị dũng sĩ nhà Thương


Phá tan trận mạc, mở đường cứu nguy

Tích xưa kể lại ly kỳ

Thiên Tinh lập quốc phong uy vô ngần

Quân sư nhận được quạt thần


Giúp vua bày kế, bàn phân sơn hà

Hò xang xế xự ơi à

Say sưa ngủ nhé, bỏ qua bi sầu

Hò xang xê cống ngàn sau...


Thắng Quân vươn tay, cố nắm lấy gấu nàng ta, sau đó cứ từ từ buông thõng xuống, kết thúc cuộc đời chưa được một nửa của mình.

Những thôn dân ở thôn Khai Song chưa hết bàng hoàng. Trịnh Khinh Ái chậm rãi đứng dậy, dặn họ lo liệu hậu sự cho Thắng Quân đàng hoàng. Sau khi xong xuôi tất cả nàng mới quay lại Bạch Vân.

Thế nhưng thứ sót lại chỉ còn là một vệt máu mờ nhạt trên đất.

Bạch Vân chạy như bay bên trong rừng bạch dương, từng xác lá khô bị nàng giẫm nát vang lên giòn tan. Theo từng dấu vết ngày một hiện rõ, con ma thú kia đã xuất hiện trước mắt nàng.

Ma thú hai mắt rực lửa, nhìn chòng chọc vào nàng, cuối cùng bật cười man rợ.

"Bạch Vân, lâu quá không gặp, kể từ bao giờ nhỉ?"

"À... kể từ khi ngươi giết em gái của ta."

Bạch Vân cắn chặt răng, tay đã cầm chặt chủy thủ. Nàng giẫm mạnh chân xuống đất, lao về trước, gào lên.

"Mai Yến!"