Ngàn Năm Nữ Tống

Chương 5




Nàng không phải bánh chưng, càng không phải thích khách.

Lúc sống ở Đại Nghiệp, người người đều gọi nàng là Bình Vũ công chúa.

Đại Nghiệp quốc thái dân an, binh cường mã tráng, nhưng đáng tiếc sau nhiều năm liên tục chinh chiến thì đã trở nên mệt mỏi. Sau đó Đại Nghiệp bị liên quân các nước vây công, không còn cách nào, Quốc vương phải cầu cứu viện binh từ Đại Hưng quốc. Đại Hưng chỉ có một yêu cầu, cần con tin, lại còn muốn người mà Quốc vương sủng ái nhất, có thể văn, cũng có thể võ – Bình vũ công chúa.

Quốc vương bất đắc dĩ phải đưa nàng đến Đại Hưng, còn nói với nàng: “Đợi ngày lui binh, Phụ hoàng đến đón con trở về.”

Bình Vũ đến Đại Hưng không quen thuộc với thời tiết nên ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều nghĩ đến việc mình còn có thể quay về hay không, cả người gầy rộc đi. Ngày ấy nàng đang ngồi trong đình hóng mát, thấy con chim bói cá bay tới, chao qua liệng lại, giống như đang chơi đùa cùng nàng. Bình Vũ liền đứng dậy đuổi theo, đuổi ra đến phía ngoài lại gặp được một thiếu niên anh tuấn.

Thiếu niên kia chính là Mộ Phàm.

Từ đó về sau, Mộ Phàm thường đến thăm nàng, kể cho nàng nghe nhiều chuyện bên ngoài, khiến cho nàng cười mãi không thôi.

ở Đại Hưng không có tết Đoan Ngọ, ngày ấy Mộ Phàm mang đến cho nàng hai cái bánh chưng, nàng rất thích, ăn xong trên khóe miệng còn lưu lại hạt gạo nếp, Mộ Phàm liền tự tay lau đi cho nàng, còn nói đùa: “Nếu đã thích ăn như thế, vậy gọi nàng là Tống Tống (*) đi.”

(*) “tống” nghĩa là “bánh chưng”, cái này cũng là giải thích luôn cho tên truyện

Nàng ngước mắt lên liếc hắn một cái, oán trách nói: “Chàng mới là bánh chưng.”

Hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm càng ngày càng tốt. Loáng một cái đã qua hai năm, Mộ Phàm lại tiến cung nói với nàng: “Đại Nghiệp đã thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, nàng cũng sắp được về nhà rồi.”

Lần đầu tiên sau khi đến Đại Hưng Bình Vũ cảm thấy rất khổ sở, bởi vì quay về rồi thì sẽ không còn được gặp Mộ Phàm nữa. Nàng hỏi: “Nếu như sau này ta muốn gặp chàng thì phải làm thế nào bây giờ?”

Mộ Phàm cười nói: “Chờ ta, ta sẽ đến Đại Nghiệp cưới nàng về.”

Nghe vậy, Bình vũ nhoẻn miệng cười mong chờ đến ngày đó.

Nhưng nàng lại không chờ được đến ngày quay trở lại. Đêm hôm đó, Ngự Lâm quân đột nhiên bao vây nơi ở của nàng, nàng vừa bước ra đã thấy hàng loạt mũi tên sắc nhọn lao tới.

Lúc sắp chết, nàng chỉ nghe thấy có người nói với nàng: “Đại Nghiệp lật lọng, vong ân phụ nghĩa đưa quân phản công Đại Hưng, cho nên nhốt ngươi ở đây cũng không có tác dụng gì, chi bằng trở thành bia ngắm cho Hoàng đế Đại Hưng đi.”

Nàng ngây người sợ hãi, trong long lạnh như băng. Phụ hoàng nói sẽ đến đón nàng về, nhưng cuối cùng lại phản bội nàng.

Trước lúc nhắm mắt nàng lại nhìn thấy một người.

Đó là thiếu niên nàng để ở trong lòng, hắn ôm nàng khóc lớn, hét lên thất thanh, từng giọt nước mắt nặng nề rơi xuống khuôn mặt nàng. Nhưng nàng chỉ cảm thấy đau, cả người đều đau, chuyện sau đó nàng đã không còn biết gì nữa.

Bị trọng thương dẫn tới hôn mê, thần trí bị tổn thương, nàng đã quên hắn, quên thân phận của mình, quên cả tình cảm giữa bọn họ. Hiện tại nếu như không phải cảnh tượng ngàn vạn mũi tên ngắm thẳng vào mặt được tái hiện lại, bị kích thích một lần nữa, thì có lẽ nàng cũng không nhận ra mình đã lãng quên tất cả những hồi ức đó.

Ngựa vẫn đang lao nhanh, bóng người ngồi trên lưng ngựa như thể điên rồi, phía sau là hàng trăm Ngự Lâm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh đang đuổi theo, mà huống hồ trên lưng ngựa của bọn họ cũng không mang thêm người nào.

Nước mắt đã thấm ướt vành mắt, nàng ôm thắt lưng hắn nức nở: “Mộ Phàm, thả ta xuống đi, chúng ta trốn không thoát đâu.”

Giọng nói yếu ớt mềm mại từng chút tiến vào trong lòng Mộ Phàm, nghe thấy nàng gọi tên mình, Mộ Phàm bỗng nhiên ý thức được nàng đã “trở về”. Hắn liền ném ý nghĩ muốn cầu xin nàng trốn đi ra sau gáy, vui vẻ hỏi: “Nàng nhớ ra rồi sao?”

Nước mắt Bình Vũ không ngừng rơi, nói: “Nhớ ra rồi. Vì vậy… Chúng ta dù có trốn thế nào đi chăng nữa thì cũng vô dụng mà thôi.”

Mộ Phàm lạnh lùng nói: “Ta đã đồng ý với nàng sẽ đưa nàng về nhà, ta đưa nàng về.”

“Phụ hoàng đã không còn cần ta nữa!” Bình Vũ run rẩy lớn tiếng nói: “Nơi nào không có chàng, nơi ấy không phải nhà!”

Mộ Phàm bỗng nhiên ngẩn ra, động tác đột ngột dừng lại khiến cho ngựa mất kiểm soát, hất văng hai người xuống. Hắn dồn sức kéo dây cương ổn định ngựa, có chút thất thần.

Ngựa há miệng thở dốc, còn hắn cơ hồ đã nghẹt thở.

Bình Vũ ôm hắn, tâm không sợ hãi. Có thể sống lay lắt tám năm, sau đó gặp lại hắn, biết được vạn mũi tên giết mình năm đó không liên quan gì tới hắn, nàng đương nhiên vô cùng vui vẻ. Thời điểm tất cả người thân đều bỏ rơi nàng thì hắn cũng không rời đi, lại càng không phản bội nàng.

Ngự Lâm quân theo sát phía sau dừng lại bao vây hai người họ, cung đã giương lên, lộ ra ánh sáng sắc nhọn nhắm thẳng vào nàng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một thân hình cao lớn ôm lấy nàng, lấy thân thể mình chắn trước mặt nàng.

Ngự Lâm quân đồng loạt hạ cung tên, Tần Khải càng thêm lo lắng khuyên nhủ: “Vương gia! Thánh thượng lệnh cho bọn họ lùng bắt Bình Vũ công chúa, ngài tránh ra đi.”

Mộ Phàm nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta đã nói với ngươi cái gì, ngươi quên rồi sao?”

Tần Khải ngây người, đương nhiên là hắn nhớ, chỉ là không ngờ Mộ Phàm lại có thể làm được.

“Nàng sống, ta sống. Nàng chết, ta chết.”

Bình Vũ muốn thoát ra khỏi lồng ngực hắn nhưng căn bản không thể. Mộ Phàm ghé sát vào bên tai nàng, nói: “Nàng nói Đại Nghiệp không có ta, chỗ ấy không phải nhà. Vậy nàng không ở bên ta, nơi này cũng không phải nhà. Nàng và ta đều đã chạy không thoát, vậy thì ta cũng không muốn chúng ta lại buông tay.”

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời hắn vừa nói.

Nếu không thể sống bên nhau, vậy thì chết cùng một lúc.

Nếu sống mà phải đau khổ tách rời, vậy chi bằng dù chết cũng không cách xa.

Nghĩ vậy, nàng quyết tâm, nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Phàm nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng. Lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngự Lâm quân, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Ta có một thỉnh cầu, hãy để bộ hạ của ta nhặt xác cho ta.”

Ngự Lâm quân vô cùng kinh ngạc, sau đó lại gật đầu. Việc đã đến nước này, Tần Khải đương nhiên cảm thấy không ổn, thấy mọi người giương cung, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lên: “Dừng tay!”

Nhưng mũi tên lao nhanh như gió, thế không thể chặn, đâm thẳng về phía hai người, xuyên qua da thịt, máu tươi tràn ra như đóa hoa hồng nở rộ, loang khắp mặt đất.

Cho đến chết, Mộ Phàm cũng không buông tay, đem đầu cô gái trong lòng mình ép chặt vào lồng ngực, tại thời khắc cuối cùng vẫn cố gắng bảo vệ nàng. Nhưng đã không còn kịp, trong đêm tối hàng loạt mũi tên được bắn đi, khắp nơi đều là máu.

Tần Khải xuống ngựa, lảo đảo đi tới chỗ Mộ Phàm, run rẩy kéo cô gái hắn đang ôm chặt trong lồng ngực ra, vẫn còn thở.

Nhưng Mộ Phàm đã thật sự biến thành con nhím.

Tần Khải ngã quỵ xuống mặt đất, đau đớn hét lên: “Vương gia…”