Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 19: Chương 19





Trầm Tử Thiêng nghiên cứu mãi không ra, đành hỏi người mà hiện tại được cho là hiểu biết nhiều nhất: “Cảm giác vừa nãy là gì?”Ở góc độ này, nàng không thấy rõ thái độ của hắn ra sao, chỉ thấy hắn im lặng, lát sau hắn mới từ tốn xoay người lại, ánh mắt hắn trầm tư: “Cô Trầm à, ta thấy...!có một vấn đề khá nan giải.”Nàng nhìn tay mình chằm chằm: “Ta vừa thấy có điện, hay là công lực tăng một bậc rồi?”Trần An nghe vậy, hắn âm thầm day thái dương.

Bỗng tự hỏi mấy trăm năm qua làm sao mà sống vô tư hồn nhiên đến vậy.

Trầm Tử Thiêng vận chân khí, tự nhủ: “Quái lạ, chân khí vẫn không vận được.”Trần An vừa bưng chén trà nhấp một ngụm, thấy Trầm Tử Thiêng không biết sợ, bước lại gần hắn, Trần An mặt xám mày tro: “Khoan đã...!cô Trầm, đừng đừng chạm vào ta lúc này, ôi, cái này không phải điện, không phải điện.”Trần An né trái tránh phải nhưng vẫn bị nàng chụp lấy vai.

Ngay lập tức nàng cảm thấy cơ thể như mất đi sức lực, hai chân mềm nhũn, trong lồng ngực chui lên một tia lửa, bùng lên rồi lan khắp lục phủ ngũ tạng, nàng nghiêng người, vô thức buông hắn ra, chấp nhận mình sẽ ngã xuống sàn.Trần An phản ứng khá nhanh, vội vàng ôm eo nàng nhưng chẳng biết có phải do nàng nặng quá hay không mà hắn cũng ngã xuống.Lần đụng chạm này hoàn toàn thiêu đốt nàng, Trầm Tử Thiêng vô thức cắn răng, hòng chặn lại tiếng kêu sắp chui ra từ khoé miệng.Nàng bỗng nhiên có một chút cảm phục, kẻ này có sức nhẫn nại thật ghê gớm, vẫn có thể bế nàng lên.

Trầm Tử Thiêng vừa đặt lưng xuống giường thì cảm thấy thoải mái hơn, lúc bị bế lên lại xụi lơ.

Nhất thời cảm thấy sợi giây thần kinh trên trán mình lúc co lúc giật.

Thật sự không thể thích nghi với sự lên xuống này.Trần An đặt nàng xuống giường rồi nhanh chóng thu tay về, hắn ngã ngồi xuống nền nhà, dựa vào thành giường, hơi thở hỗn loạn: “Tiểu thư à, cô ngồi yên một lát được không.

Chuyện này cô chưa hiểu, ta cũng khó nói.

Nhưng bây giờ phải lấy đại cục làm đầu, nghĩ cách thoát ra đã được chứ?”Trầm Tử Thiêng nhìn hắn, thấy trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Nàng nghĩ thầm: “Hắn nói cũng đúng.”Vừa định nói gì đó thì trong đầu chợt hình dung cảnh hắn ôm nàng, gương mặt hắn kề sát.Trần An không nhìn nàng, nhưng nàng thì chăm chú để ý từng chút một hành động của hắn.

Lòng thầm nghĩ: “Cái gì vậy, ta gặp quỷ à?”Hai người mới gặp nhau không lâu, tuy cảm thấy Trần An không hề tốt đẹp, nhưng nàng cũng chẳng bài xích gì hắn.

Trầm Tử Thiêng lần đầu cảm thấy thì ra trong tâm của mình còn có loại cảm xúc cao trào thế này, nhất thời ngây ra.Trầm Tử Thiêng nghĩ thầm: “Vốn dĩ định thử xem cảm giác ấy là gì, ai ngờ lại thành ra thế này.”Đang miên man trong những dòng suy nghĩ thì Trần An lên tiếng: “Ta biết cô thắc mắc cái gì.”Trầm Tử Thiêng hít thở sâu vài hơi, nàng nói: “Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết?”“Ta sẽ nói, nhưng chưa phải lúc này.” Trần An thở ra một hơi dài, có vẻ hắn đang rất khó xử.Cái cảm giác ban nãy khiến hắn suýt nữa mất cảnh giác, chống đỡ không nổi.Trầm Tử Thiêng nghe vậy cũng không hỏi thêm.


Nếu hắn đã không muốn nói hẳn là phải có lí do chính đáng, nàng cũng không muốn ép, ép người khác làm như ý muốn của mình sẽ khiến người sinh lòng oán thán, thật không hay chút nào.Trầm Tử Thiêng điều tức lại hơi thở một lát rồi đứng dậy, nàng thử bước đi, cảm thấy đã khỏe hơn vừa nãy.

Nàng lướt qua Trần An, hắn thấy nàng lại gần liền theo phản xạ lùi lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác.Trầm Tử Thiêng: “...”Đột nhiên nàng có cảm giác mình đang bắt nạt kẻ yếu.Mặc kệ hắn, nàng tới đẩy cửa vài lần, phát hiện có gì đó đã chặn ở bên ngoài.

Cánh cửa chỉ vang lên tiếng “kẽo kẹt”, chẳng thể mở nổi.Nàng cất tiếng gọi Kha Hoàng và Tiêu Thố, nhưng không một ai trả lời.

Cánh cửa trước mặt như đang cười nhạo nàng phí công vô ích.“Họ nhốt chúng ta ở đây sao?” Trầm Tử Thiêng bỏ cuộc, đành hỏi Trần An.Trần An không bất ngờ lắm, hiển nhiên là đã biết trước, hắn lắc đầu, đáp: “Ảo cảnh chỉ bị phá khi ta và cô...!ừm, làm vợ chồng thật sự.

Đây mới đúng ý của hắn.”Trầm Tử Thiêng trở lại giường: “Hửm? Vợ chồng là làm gì?”Gương mặt hắn có chút ngại ngùng, đưa hai tay lên rồi chạm hai đầu ngón trỏ lại với nhau.Trầm Tử Thiêng đưa ngón trỏ lên, bước tới chạm vào đầu ngón tay hắn: “Ồ, là thế này hả? Xong chưa?”Trần An: “...”Đầu ngón tay như điện giật, cả hai cảm thấy chuyện này chỉ nên dùng ngôn ngữ truyền đạt.

Trần An rụt tay lại, thầm nghĩ: “Thế nhân không phụ ta.”Trần An bật cười: “Cô Trầm hỏi ta vậy là có ý gì đây?Nàng không chăm chỉ đọc sách mà Diệp Lý để lại, chỉ nhìn lướt qua.

Bởi vậy vốn hiểu biết rất ít, chuyện tình cảm nam nữ càng mù tịt.

Thế nên câu hỏi của Trần An càng khiến nàng không lí giải nổi.Trần An cười, cũng không có ý định làm khó nàng, hắn bỏ qua thắc mắc trong đầu rồi nói: “Quảng Đức Quảng Công thật đã chết cách đây một tháng rồi, nguyên do hẳn là bởi quỷ Hấp Tinh.”“Quỷ Hấp Tinh?” Nàng nhắc lại với vẻ ngờ vực.Trần An gật đầu: “Quỷ Hấp Tinh mạnh lên là nhờ kí sinh vật chủ có ý niệm xấu với nữ nhân hoặc nam nhân.

Quảng Đức Quảng Công hẳn là đã hại rất nhiều nữ nhân trong vùng mới để cho loài quỷ cấp thấp này mạnh đến mức như vậy.

Lúc ta đi ngang qua, dân làng nói nhiều cô gái trong làng bị mất tích không dấu vết, mãi chẳng thấy về.

Quảng Đức tự tẫn để kéo ta và cô đi theo, nếu ta và cô làm đúng theo ý hắn, hắn sẽ sống dậy, nhưng chúng ta cũng sẽ được rời khỏi ảo cảnh.”Quỷ Hấp Tinh lớn mạnh là nhờ hấp thụ tinh khí của nhân gian.

Những ý niệm hay dụ.c vọng khởi dậy chính là thức ăn cho chúng.

Nghe nói quỷ Hấp Tinh thường ở trên đầu những kẻ đang ôm ý niệm hành dâm, hoặc đang hành dâm bất chính, không phải với người đầu ấp tay gối, mà cho dù là với người đầu ấp tay gối lại khởi ý niệm trong đầu với một người khác cũng không thể tránh khỏi được loài quỷ ghê gớm này.


Lợi hại nằm ở chỗ người trần mắt thịt không thể thấy được hình dáng thật sự của chúng.

Nhưng nếu đã để chúng lớn mạnh, chúng có thể trở thành ký sinh trên thân chủ, điều khiển toàn bộ được hành tung của kẻ đó.Quảng Đức Quảng Công là hòa thượng, vậy mà có thể để loài quỷ này kí sinh trên đầu, thế nhưng pháp thuật vẫn thần thông quảng đại.

Không biết là tu đạo bằng cách gì mà lại dẫn dến con đường như vậy.

Đây hẳn là một chuyện cực kỳ khó nói.Nàng nghĩ đến Kha Hoàng và Tiêu Thố ban này trong hình dạng hai vị cô nương xinh xắn, bỗng nhiên cảm thấy nếu Kha Hoàng biết được, sẽ cắn xé Quảng Đức thảm cỡ nào."Là tăng ni, mà lại có ý niệm xấu với nữ nhân." Trầm Tử Thiêng thắc mắc, nàng vốn dĩ nghĩ rằng khi đã là một hòa thượng, thì phải rời xa nữ sắc.Nàng không am hiểu về Phật pháp, quanh năm chỉ ở trên núi, hiểu biết cũng chẳng được nhiều, bây giờ lại nghe có chuyện tày trời như vậy, mới đầu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra.Trần An gật đầu: "Ta đi ngang qua, thấy oán khí đầy trời, chùa chiền bị bỏ hoang, tuy uy đức của Đức Phật vẫn còn đó, nhưng ngài cũng chẳng độ được.""Đức Phật không độ được ư, vì sao vậy?"Vị cô nương xinh đẹp này, ngoài sự xinh đẹp và nội lực thâm hậu ra thì đầu óc chẳng chỗ nào dùng được.

Trầm Tử Thiêng cũng tự nhận thấy mình nông cạn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, như thể muốn nói với thiên hạ rằng: “Ta đây ngu muội đứng nhất thiên hạ, thì làm sao?”Trần An thấy dáng vẻ của nàng, chợt cảm thấy rất đáng yêu.Hắn nhìn nàng chăm chú, như thể đang bù lại mấy trăm năm chưa được nhìn người ta.

Trầm Tử Thiêng thấy hắn nhìn mình chòng chọc, vội cảnh giác: “Ngươi...!nhìn ta làm gì? Ngươi còn chưa trả lời ta.”Hắn giật mình, nghĩ bụng: “Mình về rồi mà, người cũng ở đây rồi, mình sợ cái gì?”Trần An chưa trả lời vội, xé một miếng vải từ áo mình, che mắt mình rồi cột lại.

Sau đó hắn tiếp tục xé hai miếng vải nhỏ, vo tròn rồi nhét vào hai lỗ tai.Trần An vừa bịt tai xong: “Cô nói đi, nói gì cũng được.”Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng cảm thấy mặt mũi tướng tá hắn trông không đến nỗi tệ, nhưng đầu óc hơi khuyết thiếu.Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này mới nhận thấy Trần An nom cũng không hề xấu xí, nước da không trắng ngần như những thư sinh mọt sách mà lại có cảm giác sạch sẽ gọn gàng.Trầm Tử Thiêng phân vân không biết có nên chửi hắn hay không, chọn đi chọn lại, cuối cùng nàng vẫn không muốn làm một cô gái thất lễ, não phải suy nghĩ quá nhiều, giống như bị úng nước, phun ra một câu mà ban nãy còn ấp ủ: "Ngươi...!ngươi thật sự muốn ôm Vũ Nương về sao?”Sau đó, nàng chẳng thấy Trần An có động tĩnh gì, nàng ngồi suy nghĩ thêm điều gì đó để nói với hắn, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.

Lát sau thì giật mình một cái, hóa ra mình cũng khuyết thiếu về đầu óc, nghe theo lời hắn, đi nói chuyện với kẻ điếc.May sao Trần An không yên lặng lâu quá, chỉ chốc lát sau hắn đã mở khăn bịt mắt và tháo hai miếng vải nhét trong lỗ tai.Hắn nói: "Ta không nghe thấy cô nói gì cả."Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng nhìn hắn như nhìn một quái thai: "Ngươi cố tình làm vậy là có ý muốn sỉ nhục ta à?”Trần An gật đầu, sau đó lại hoảng hốt lắc đầu: "Không phải không phải, ừm...!ý ta là Đức Phật luôn muốn độ cả chúng sinh, nhưng chúng sinh tự làm mờ mắt mình, tự lầm mê trong những chướng khí, không nghe thấy lời Phật, không nhìn thấy Đức Phật.

Chỉ khi tự mình tìm đạo, đạo mới mở đường.

Và phải tin là Ngài luôn hiện diện, như cô đang hiện diện trước mắt ta, mà vừa nãy ta không biết."Lúc này Trầm Tử Thiêng mới thầm yên tâm, hóa ra đầu óc mình bình thường, nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy hắn nói rất có lý.

Nhưng nàng chưa có cơ duyên am hiểu đến Phật pháp, hẳn cũng có chỗ mê mờ.Nhưng mê mờ ở đâu thì nàng không biết, nghĩ thêm nữa sẽ rất mất thoải mái, vậy nên nàng cũng chẳng buồn nghĩ nữa.“Như vậy thì...!hai lão hòa thượng này do tham luyến...!nữ sắc?” Bỗng nhiên Trầm Tử Thiêng như được giác ngộ, “Ý ngươi là hòa thượng vốn dĩ không được ở gần kẻ khác phái, nhưng lại làm trái với đạo, thế nên mới bị Quỷ Hấp Tinh làm chủ?”Ôi, nếu nàng mà gặp phải sắc lang, liệu giờ này còn ngồi đàm đạo với hắn như vậy nữa không.Trần An quay đầu nhìn về hướng khác, nàng không thấy nét mặt hắn, chỉ thấy người hắn run nhẹ, hắn gật đầu: “Cũng có thể nói là vậy.”Nàng trầm tư hồi lâu, ngập ngừng một lát, nhịn không nổi vẫn phải nói: “Thật là kỳ lạ, vậy thì ta với ngươi đâu phải hòa thượng.”Thấy Trầm Tử Thiêng còn có ý định chạy đến thử sức, Trần An chỉ thấy càng nói càng “ông nói gà bà nói vịt”, thầm toát mồ hôi: “Ha ha, cô Trầm à, có những chuyện không phải cứ cố chấp là sẽ được việc.

Ta thấy chưa có duyên thì chưa thể thấu triệt được đâu, bây giờ tuy rằng cô Trầm có mưu cầu học hỏi, thế nhưng đây lại không phải là lúc.


Ha ha, hẹn hôm khác chúng ta lại đàm đạo vậy.”Trầm Tử Thiêng: “Vậy thì tình cảnh của ta và ngươi hiện tại khá là xấu.”Hiển nhiên rồi, nếu nàng biết rõ tường tận, chắc chắn là mang một nỗi uất hận, từng giờ từng phút chỉ muốn lao ra ngoài, hốt xác lão hòa thượng đi bón phân cho cây.Trần An đáp, trong lời nói còn mang theo nụ cười nhẹ: “Không xấu, nếu như cô thật sự là vợ của ta.”“Vợ là gì?” Trầm Tử Thiêng lại hỏi.Trần An cậy kiến thức của nàng ít ỏi, không thèm đỏ mặt, rất chính nhân quân tử mà đáp: “Là người ngủ chung một giường với ta.”Trầm Tử Thiêng “ồ” lên: “Thì ra ngủ với ai sẽ làm vợ người đó, vậy thì ta có chồng rồi.”Hóa ra lúc này nàng mới biết một sự thật, nàng từng ngủ với Bé Hoa mấy lần, nhiều khi đi tuần núi về, bệnh lười thâm căn cố đế của nàng trỗi dậy, nàng sẽ không ngần ngại vào xin ngủ nhờ trên cây, được Bé Hoa ưu ái làm nệm lưng.Bỗng nhiên Trần An nhìn nàng bằng ánh mắt khác lạ, Trầm Tử Thiêng nhạy bén phát hiện được tia lửa trong mắt hắn, tuy rằng hơi ngắn ngủi.Trần An trầm giọng: “Khoan đã, là một cô gái không nên tùy tiện ngủ cùng bất kỳ ai.

Kể cả là người mình xem là bằng hữu, tin tưởng...!Chậc, như vậy không được đâu, cô Trầm à...!Trời ơi!”Trầm Tử Thiêng lần đầu thấy hắn tỏ ra bí bách như vậy, tốt bụng trấn an: “Không sao không sao, ta cũng quen rồi, cũng không phải một hai lần.”Nào ngờ lời trấn an của nàng bị phản tác dụng, Trầm Tử Thiêng thấy sắc mặt hắn còn khó coi hơn, nàng thầm nghĩ: “Tên này còn khó chiều hơn cả Vũ Nương.

Ta dỗ một cài câu, Vũ Nương còn chịu nghe.”Trần An không dại dột lại gần nàng, tự đứng giận dỗi một mình, không mở miệng ba hoa nữa.

Trầm Tử Thiêng lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.Hắn thỉnh thoảng nhìn nàng vài lần, khi thấy Trầm Tử Thiêng vô tình chạm phải ánh mắt mình thì lại giấu đầu lòi đuôi nhìn qua hướng khác.

Hắn thầm nghĩ: “Không ngờ ta đi một trăm năm, em ở nhà ngủ với người khác.

Được lắm, sư với đồ gì nữa, từ nay đôi ngã chia ly luôn đi.”Trầm Tử Thiêng thấy hắn thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên, tuy rằng không hiểu tại sao nhưng nhận ra mình cũng nên nói gì đó, hắn vẫn là người có đạo hạnh cao thâm hơn nàng.

Lâu lâu dựa vào người khác một chút, biết mình biết ta chính là thượng sách.Trầm Tử Thiêng hỏi: “Ừm...!ta thấy ngươi cũng có đạo hạnh lắm, ta chẳng ở chốn giang hồ nên không biết đến ngươi, nhưng tình hình bây giờ như vậy rồi...!thì ngươi cũng có biện pháp khác chứ?”Trần An vừa nãy còn muốn tuyệt giao với nàng, vừa nghe nàng khen một câu lại quên ngay thù cũ, thầm cân nhắc: “Ta mà biết được người mà em lâu nay chung chăn chung gối là ai, ta làm thịt kẻ đó.”Trần An thu lại vẻ mặt hờn giận, hắn lại gần, ngồi bên mép giường, nhìn Trầm Tử Thiêng chằm chằm, thân thiện nói: “Cô Trầm này, thật ra chẳng có cách nào từ bên trong thoát ra mà không đáp ứng mưu đồ của Quỷ Hấp Tinh đâu.

Ta thấy bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hắc long ở bên ngoài mà thôi.”Nhắc đến Vũ Nương, hiện tại đang giống như mê man ở bên ngoài ảo cảnh.

Tuy rằng chút thủ đoạn này không khiến Vũ Nương bị kẹt vào ảo cảnh như hai người, nhưng cả người lâng lâng như bay bổng trên mây, trước mắt cảnh vật lúc mờ lúc tỏ.

Nàng vẫn giữ hình thể hắc long, ngọ nguậy đuôi, lắc đầu để bớt đi cảm giác lâng lâng khó tả này.

Mũi hắc long thở ra luồng khói xanh lè, “khịt khịt” một lát, đất cát chỗ ấy bị thổi tung, bụi bay mù mịt.Tiêu Thố kéo Kha Hoàng tới trước mặt hắc long, đang định há miệng gọi nàng thì cát đá văng đầy mồm, cái răng nó lòi cả ra ngoài, tai dựng đứng, đầu gật gù vì hắt xì liên tục.Vũ Nương nghe thấy động tĩnh, sự nhạy bén của nàng vẫn rất rõ rệt, bản năng phòng ngự trỗi dậy, liếc mắt nhìn xuống, tầm mắt nàng mơ hồ nhìn thấy hai con giun lắc lư trước mặt, nhưng chớp mắt lại giống củ cà rốt đang nhảy múa.Vũ Nương: “...”Cái khỉ gì thế này?Vũ Nương nghĩ thầm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nâng đuôi lên, toan từ trên cao đè nát hai con vật trước mặt.“Chị Vũ Nương! Chị mau nhìn này, con sói chết dẫm kia chôn ở dâu đây?” May sao lúc này Tiêu Thố đúng lúc la lên.Vũ Nương ngưng lại, trong lòng thầm kinh hãi....Trầm Tử Thiêng kinh ngạc: “Ngươi thần thông như vậy mà cũng chịu thua sao?”“Không lẽ… Cô còn muốn làm gì?” Trần An bắt đầu thói ngả ngớn, hắn quay sang nhìn nàng, càng nhìn càng chăm chú.Vầng trán nàng cao ngạo, sống mũi thẳng tắp và thon nhỏ, đôi môi được trang điểm, đỏ hơn thường ngày.

Tai nàng đeo trang sức nặng trĩu, đôi tay nàng cũng được trang bị trang sức sáng chói, khi cử động sẽ vang lên tiếng “đinh đang”, khá vui tai.Trực giác Trầm Tử Thiêng cho rằng cái nhìn của hắn không hề có chút thiện cảm nào, nàng nhắc nhở: “Ngươi đổi ý rồi à, qua đây cho ta chạm vào ngươi một chút xem nào.”Trần An lập tức quay đầu đi, hắn ho khan vài tiếng, ngập ngừng nói: “Ta thấy không nên đâu.

Vợ chồng là chuyện trăm năm, ừm...!thật ra thì cô Trầm muốn làm gì cũng được, nhưng chờ ta ra ngoài đã được không?”Trầm Tử Thiêng: “Ồ? Nhưng vừa nãy chẳng phải ngươi bảo làm vợ chồng thật thì thoát ra à?”“Không không.” Trần An vội giải thích, “Cô Trầm không biết thật rồi, ài...!Chuyện vợ chồng là chuyện trăm năm, hai người thương nhau, hứa hẹn ở với nhau đến bạc đầu, thậm chí còn phát nguyện ở với nhau đến ngàn kiếp.

Bây giờ chỉ vì muốn thoát khỏi một con Quỷ Hấp Tinh mà vội vàng hứa hẹn, ta chấp nhận được, nhưng cô Trầm có muốn ở cạnh ta cả đời không?”Lời nói của Trần An hệt như nửa đùa nửa thật.


Giờ này mới nhận ra “trăm năm” là chuyện thế nào.

Nàng ngờ ngợ, nhìn Trần An một cái.

Trong lòng thầm nhắc một cái tên xưa cũ, một kẻ mà lâu lắm rồi nàng vẫn thường xuyên nhắc tới.

Chẳng biết người đó già trẻ thế nào, ngắn dài ra sao, vậy mà trong vô thức vẫn có một sự mong chờ mòn mỏi.Trầm Tử Thiêng ngẫm nghĩ giây lát, nhớ lại câu nói của Trần An, lại phát hiện có một câu của hắn khiến nàng không hiểu lắm, hắn nói hắn chấp nhận được.Trần An thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, vội hỏi: “Cô Trầm suy nghĩ cho thật kỹ, có chuyện gì ra ngoài rồi hẵng nói.

Hề hề, ta thật sự rất muốn lấy thân này báo đáp, chỉ là ở trong hoàn cảnh này không hợp lắm.”Trầm Tử Thiêng: “Ngươi bớt nói bậy lại.”Trần An thoáng kinh ngạc, hắn cười một tiếng, thầm nghĩ: “Thì ra cũng hiểu rồi.”Sau đó lại đột nhiên thấy nóng trong người, tức tối nghĩ: “Ê, em ấy hiểu rồi là làm sao? Là trăm năm qua thầm thương người khác thật à?”Nàng không nhìn hắn nên không thấy vẻ mặt hắn ra sao, chỉ nghe hắn thở dài, miệng ngâm nga:“Ai biết nhân gian vốn dĩ nhỏ béLạc đường bắt gặp ánh mắt giai nhânChỉ tiếc tình si một đời lãng tửThầm thương trộm nhớ hai chữ “lang quân”.”Trầm Tử Thiêng lắng nghe, nàng vẫn nhắm mắt cảm nhận, nghe ra trong những lời thơ của hắn có chút ý vị xót xa, một chút tiếc nuối.

Nàng nghĩ thầm: “Quái lạ, sao lúc thì thấy hắn đùa giỡn, lúc thì thấy hắn buồn, nếu hắn không phải có đạo hạnh cao thâm, ta đã lầm tưởng hắn là kẻ khùng điên.

Nhưng mà...!hắn mà cũng buồn rầu ư?”Nàng phân ra một chút tâm tư thương xót hắn, không ngờ ngay sau đó hắn mở miệng: “Ôi thôi...!nhân gian may sao không nỡ làm trái ý ta, Tử Thiêng à, ta và cô làm vợ chồng ở đây luôn cũng được, cô thấy sao? Ta dạy cô làm vợ...!quyết không để cô cô đơn một mình.”Trầm Tử Thiêng: “…”Chạm thì không cho chạm mà đòi làm vợ chồng.Nói nhăng nói cuội một hồi, Trần An nhạy bén nhận ra chiếc giường ngày càng nhỏ hẹp, vội ngồi dậy, hắn toan bước xuống nhưng chân lại xuyên qua mặt đất.

Ban đầu còn nhìn thấy cảnh vật, thấy cánh cửa, thấy bàn ghế, nhưng bây giờ vươn tay là xuyên qua, hệt như phía trước là khoảng không vô tận.Trầm Tử Thiêng cũng quan sát một lát, thấy cả căn phòng đang dần thu hẹp lại.Nàng nhận ra bất thường, vội đứng dậy, nhưng tốc độ chiếc giường nhỏ lại cũng có thể thấy bằng mắt thường, hai người không thể nào không động chạm vào nhau.

Trầm Tử Thiêng vừa nép sát bên hắn đã cảm thấy trời đất quay cuồng, hơi thở nặng nhọc.

Trần An cũng chẳng kém cạnh, hắn vội nhanh tay đỡ nàng, không để nàng rơi xuống vùng hư không kia."Hẳn là không chịu đựng nổi nữa đây mà." Trần An cười khổ, trán hắn đã toát mồ hôi nhiều hơn.Trầm Tử Thiêng cắn răng chịu đựng, nhưng càng nhẫn nhịn càng cảm thấy bức bí, trong suy nghĩ của nàng bỗng nhiên hiện lên sự bám víu vào hắn, muốn được ôm hắn, muốn được hắn ôm nàng chặt hơn, muốn chạm vào da thịt trầ.n tr.ụi của hắn...Khi nàng gần chạm đến giới hạn, môi nàng đã bị cắn đến bật máu.

Nàng bấu chặt ngón tay vào y phục mình.

Mơ hồ không nhận thức được mọi thứ.Lát sau, ngọn lửa trong cơ thể dịu xuống, nhân lúc đó nàng lập tức điều tức lại hơi thở.

Phải một lát sau nàng mới cảm thấy đỡ.

Lúc ấy mới phát hiện bản thân mình được quấn chặt bởi một tấm chăn, đang ngồi dựa vào cánh tay vững chắc của hắn..