Nguyệt Nhân Nhân vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Nghĩa Phàm đang ngồi bên cạnh
nàng, sắc mặt vô cùng lo lắng.
-“Tần công
tử?”
-“Nàng bị thương không nhẹ, nên nghỉ ngơi nhiều vào.” –
Tần Nghĩa Phàm thấy nàng tỉnh thì cũng thở phào nhẹ
nhỏm.
Tú bà nghe xong lời này, liền gắt gỏng nói –“Tĩnh
dưỡng? Ngươi không biết có bao nhiêu người đang chờ bên ngoài
sao.”
Tần Nghĩa Phàm cứng họng. Chẳng lẽ đọc vạn cuốn sách
nhưng lại cùng một tú bà cãi nhau sao.
Nguyệt Nhân Nhân yếu
ớt miễn cưỡng cố gắng ngồi dậy, đau đớn nói –“Mụ mụ, nữ nhi đã sớm có ý định
muốn chết .. nhưng rõ ràng … một đao cũng xuống hạ không nổi….. hiện giờ không
dám phiền lụy đến uy tín của các đại nhân bên ngoài.”
-“Sao
lại nói như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi, ta sẽ bảo các đại nhân đó chờ đến khi nào
ngươi tĩnh dưỡng tốt” –Nhất thời sắc mặt tú bà trầm xuống. Nếu Nhân Nhân không
tĩnh dưỡng tốt thì coi như cái cây hái ra tiền của bà ta cũng không còn . Tú bà
hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài.
-“Đã làm Tần
công tử chê cười!” – Nguyệt Nhân Nhân chua xót cúi đầu. …. Kết cục vẫn là ..
nàng còn sống.
-“Nhân Nhân, nàng đừng nghĩ đến chuyện điên
rồ nữa” – Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nguyệt Nhân Nhân lại chọn con đường tự
sát này… bởi vì số mệnh của nàng lại buộc nàng phải trở thành người để kẻ khác
chê cười, trêu ghẹo , thật đáng thương –“Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp
nàng chuộc thân, nàng chờ
ta.”
________________________________________________________
Lúc
thiếp không cần thì chàng lại đến, lúc thiếp cần chàng thì chàng lại rời xa
…..
**************************************************
Nguyệt
Nhân Nhân ngày ngày đều nhìn dòng người qua lại trên đường. Chàng nói chàng sẽ
đến, nhưng từ lúc ấy cho đến giờ chàng vẫn không xuất
hiện.
Các tỷ muội đều nói, nam nhân đều là những kẻ bạc
tình. Nàng không tin, tuy những người nam tử đến Nguyên Tiêu Các này đều như thế
nhưng nàng tin trên đời này vẫn còn người nam tử chí tình chí
nghĩa.
Tú bà đẩu cửa bước vào –“Nhân Nhân, thân thể ngươi
cũng khôi phục khá tốt rồi, ta nghĩ ngươi nên bắt đầu tiếp khách
đi.”
-“Mụ mụ, người đánh chết con thì tốt hơn.” – Nguyệt
Nhân Nhân lười biếng nói.
-“Ngươi vẫn còn nghĩ đến người
công tử kia sao? Mụ mụ ta đã gặp qua nhiều người nam nhân như thế rồi. Công tử
của thế gia nào cũng nhớ mối tình phong lưu một đêm này sao, ngươi thật nghĩ hắn
sẽ nâng kiệu hoa đến cưới hỏi ngươi đàng hoàng sao? Hừ, cho dù hắn thèm nhỏ dãi
sắc đẹp của ngươi. Nhưng chỉ sợ người trong nhà cũng sẽ đánh gãy chân hắn để hắn
không bước đến đây.”
Tuy Tú bà cũng chỉ là một người ham
danh lợi nhưng nói chung cũng không uống phí công sức nhiều năm lăn lộn giữa
cuộc sống này. Chính xác là giờ khắc này, Tần Nghĩa Phàm xác thực đang bị đánh
đến mình mẩy đều toàn thương tích, muốn đứng cũng đứng không vẫn nữa. (Mik
=.=)
Ngày hôm ấy, Tần Nghĩa Phàm vừa mới mở cửa bước vào đã
nhìn thấy Tần Thượng Thư tức giận đến cực điểm, bên cạnh còn có mười tên gia
đinh đang đứng phía sau.
-“Người đâu!!! Đem tên nghịch tử
này đánh cho ta.” – Tần Thượng Thư rống giận. Mười tên gia đinh đang run run
nhìn nhau,lặng lẽ lắc đầu khiến cho Tần Thượng Thu tức giận đến mức sùi bọt mép,
đoạt lấy một cây gậy gộc… không chút lưu tình mạnh mẽ đánh Tần Nghĩa
Phàm
-“Lão gia , đừng…” – Tần phu nhân đứng ra bắt lấy chiếc
gậy trong tay hắn.
-“Nó hôm nay gây ra những chuyện này, còn
không phải là do bà nuông chiều nó quá mức hay sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ nó
một trận! .Nếu không, không biết mai sau nó lại gây ra họa gì.” –Tần Thượng Thư
nhìn cây gậy gộc trong tay, sau đó hướng gia nhân quát lớn –“Người đâu! Mang gia
pháp ra đây”.
Không bao lâu, hai tên hạ nhân mang đến một
cây trượng bằng thạch, cao hai thước. Đây chính là hình trượng được truyền lại
trong Tần gia, có ý muốn đem để răn dạy con cháu, nhưng chẳng lẽ lại dùng nó để
đánh người sao??? Chỉ sợ nếu mạnh quá thì sẽ đi đời nhà
ma.
Tần Nghĩa Phàm vừa nhìn thấy cây thạch trượng, sắc mặt
liền biến sắt, không nói gì chỉ nhắm mắt lại, những chuyện hắn đã quyết , trước
giờ chưa từng hối hận hay phải cầu xin tha thứ.
Trượng thứ
nhất đánh vào người hắn, hắn liền khuỵa xuống đất, có điều vẫn ra sức nuốt hết
máu tươi trong miệng, cứng rắn để không bị ngã….
-“Đừng.” –
Bệnh cũ của Tần phu nhân lại tái phát khiến bà ấy hôn mê bất
tỉnh.
-“Nương!” – Tần Nghĩa Phàm muốn chạy đến đỡ Tần phu
nhân, nhưng vừa vươn tay ra , mắt hắn liền tối sầm lại.
Vừa
tỉnh lại, hắn liền hét lớn –“Tiểu lục, nương của ta thế nào
rồi?”
-“Phu nhân đã tỉnh!”
Tần Nghĩa
Phàm lập tức đứng dậy, nhưng bởi vì ngực đau nhức nên khiến hắn ngã xuống. Phụ
thân lần này đúng là ra tay không nhẹ, nếu không phải hắn từ nhỏ đã luyện võ ,
chỉ e là cầm chắc cái chết trong tay.
-“Thiếu gia, đại phu
nói ngài bị thương nội tạng, không nên đứng dậy.” – Tiểu Lục cuống quít nâng hắn
dậy.
-“Như vậy sao được? Mau giúp ta thay đồ, rửa mặt một
chút, ta muốn đi thăm
nương.”
__________________________________
Tần
Nghĩa Phàm được một gã sai vặt đỡ đến phòng của Tần phu nhân, vừa vào hắn liền
quỳ xuống khóc rống nói
-“Nương, con biết sai rồi, xin người
tha cho hài nhi tội bất hiếu!”
-“Phàm nhi, mau đứng lên, đến
cho nương xem thân thể ngươi thế nào, có tốt không? “ – Tần phu nhân nhìn thấy
con tiều tụy cũng không kiềm lòng được mà rơi lệ
-“Nương,
con không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Con trẻ người non dạ đã
làm nương lo lắng.” – Tần Nghĩa Phàm không ngừng dập đầu. Tần phu nhân thân thể
vốn đã không tốt, mỗi lần té xỉu đều có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại
được.
-“Phàm nhi, lần này ngươi cũng thật sự là hơi quá
đáng. Trước kia cho dù ngươi ở bên ngoài đánh người, nương cũng biết là do ngươi
nhất thời nóng giận. Nhưng lần này ngươi lại dùng ba năm bổng lộc của phụ thân
để đi thanh lâu mua vui sao? Phàm nhi, nghe lời nương, từ nay cố gắng đọc sách,
đừng làm cho vi nương lo lắng nữa.”
-“Vâng, con ghi nhớ lời
nương dạy.”
Tần Phác Nguyên ở phía sau không nói lời nào,
hướng gã sai vặt mà phân phó –“Nhanh giúp Thiếu gia trở về nghỉ ngơi.” – Tuy nói
hắn là một phụ thân rất nghiêm , nhưng khi đem con mình đánh đến xuất huyết nội
tạng thì hắn cũng đau đớn vạn phần.
Đêm khuya, Tần Phác
Nguyên đi vào phòng con, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của Tần
Nghĩa Phàm hắn cũng rất áy náy –“Cha lần này xuống tay cũng hơi nặng. Nhưng là
ngươi… ngươi thật là làm ta thất vọng quá …
Con người mà
không phong lưu thì cũng uổng phí mất thời niên thiếu– Điều này cha cũng biết.
Dù cho đi những nơi phong nguyệt ấy, cha cũng không trách ngươi, nhưng ngươi sao
có thể vì một nữ tử mà trộm bổng của triều đình sao? May mắn là Vương bá bá đã
nhanh chóng nhắc nhở , cha kịp thời bù vào chỗ thiếu hụt ấy, nếu không làm sao
bây giờ ngươi vẫn còn nằm đây?”
-“Cha, con không hiểu
chuyện, đã khiến cha lo lắng.”
-“Bệnh tình của mẹ ngươi,
ngươi không phải là không biết. Nếu thật sự không thể tỉnh lại được thì đến lúc
đó ngươi hối hận cũng đã muộn a.”
-“Con hiểu được, con cũng
không dám nữa.”
-“Ngươi biết vậy là tốt rồi, hảo hảo nghĩ
dưỡng a.”
-“Cha, con còn có một yêu cầu quá đáng, cầu cha
nhất định phải đáp ứng còn” –Tần Nghĩa Phàm quỳ xuống trước mặt Tần Phác
Nguyên.
-“Ngươi nói đi.”
-“Nhân Nhân là
một cô gái tốt, chỉ là do hồng nhan bạc mệnh mà lưu lạc phong trần, con muốn
chuộc thân giúp nàng.”
Tần Phác Nguyên tức giận đến phát
run, giơ tay lên định xuất quyền, một hồi sau cũng buông –“Ngươi như thế nào còn
không biết hối cải?”
-“Con biết yêu cầu này là quá đáng….Cha
, ngài đáp ứng thỉnh cầu này của con đi, về sau con nhất định sẽ chuyên tâm đọc
sách, không bao giờ gây chuyện thị phi nữa.”
-“Không được,
nếu vì ngươi mà chuộc thân cho nữ tử kia, Tần gia há chẳng phải là đem làm trò
cười cho thiên hạ sao.”
-“Cha!” – Tần Phác Nguyên không để ý
đến lời cầu xin, giận dữ rời đi.
Đảo mắt nhìn, bây giờ cũng
là giữa đêm khuya rồi, Tần Nghĩa phàm miễn cưỡng bước vài bước, hướng Tiểu Lục
phân phó –“Nhanh chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài.”
-“Thiếu
gia, ngài thương thể như vậy còn muốn đi đâu?”
-“Chuẩn bị
kiệu, ta muốn đến Nguyên Tiêu Các.” – Thân thể hắn đã nhiều ngày không thể động
đậy được nhưng hắn vẫn rất lo cho thương thể của Nguyệt Nhân
Nhân
-“Nguyên Tiêu Các?Nga, Thiếu gia, chẳng lẽ ngài muốn
đến gặp Nhân Nhân cô nương kia sao? Vậy ngài đừng nên
đi.”
-“Vì cái gì?”
-“Kì thật là lần
trước ngài phái ta đến đó, Nhân Nhân cô nương đã sắp bị một phú thương đến từ
phía Bắc mua về làm tiểu thiếp.”
-“Vậy sao lúc đó ngươi lại
nói với ta là nàng vẫn tốt ?”
-“Ta chỉ sợ thương tích của
ngài, lo lắng ngài không chịu nổi kích thích. Hơn nữa cũng có người vì cô nương
ấy mà chuộc thân, không phải tốt lắm sao?Cũng không cần ngài phải vì nàng mà
chịu khổ.” – Tiểu Lục từ nhỏ đã hầu hạ hắn, nên hắn rất tin
tưởng.
-“Lúc nàng đi nàng có nói gì không? Nhưng là nàng bị
buộc bất đắc dĩ phải đi hay sao?” – Tần Nghĩa Phàm lo lắng
hỏi.
-“Không có, lúc nàng rời đi rất vui vẻ. Một nơi như vậy
nếu thoát khỏi nó đương nhiên là rất tốt.”
-“Tốt lắm” – Tần
Nghĩa Phàm ngồi xuống –“Nhanh như vậy đã rời đi, ngay cả một câu cũng không nói
với ta
sao?”
_______________________________________________
Từ
đó về sau, mỗi ngày hắn chỉ chuyên tâm đọc sách, khổ luyện võ công. Không còn
lông bông hay gây chuyện thị phi như lúc còn trẻ nữa.
-“Phàm
nhi, hôm nay ta thấy Vương tiểu thư đến, vị tiểu thư này cũng rất đoan trang
hiền thục.” – Một bữa tối , Tần phu nhân đột nhiên
nói.
-“Nương, thân thể nương không tốt, nương không cần lo
lắng đến việc này. Khi nào thân thể nương tốt hơn thì có thể nói
sau.”
-“Ngươi đã hai mươi rồi, còn không
nhanh.”
-“Con đang chuẩn bị thi vấn đáp, cưới vợ sẽ ảnh
hưởng đến con. Nương, con thấy nhất định là người cảm thấy buồn, vài ngày nữa
con bồi người ra ngoài dạo một chút….”-Tần Nghĩa Phàm cười
nói.
-“Ăn cơm xong đến thư phòng gặp ta.” – Tần Phác Nguyên
vẻ mặt nghiêm túc cắt ngang lời
hắn.
____________________________________________
-“Vẫn
là không quên được nữ nhân kia sao?” – Tần Nghĩa Phàm vừa đến thư phòng, liền bị
hỏi làm cho hắn sửng sốt cả người
-“Không phải, chỉ là quen
biết vài ngày thì làm gì có thể có cảm tình sâu nặng.”- Tần Nghĩa Phàm ngữ khí
bình tĩnh. Hắn cũng không hiểu nàng, càng chưa thể nói đến cái gì là khắc cốt
ghi tâm, Nguyệt Nhân Nhân bất quá cũng chỉ là đôi khi vô tình ngủ mơ nên nhớ lại
thôi.
-“Vậy tại sao lâu như vậy, đối với nữ nhân ngươi vẫn
không thèm liếc mắt một cái?” – Nếu con hắn có biểu hiện thống khổ trên mặt, hắn
cũng không lo lắng như vậy. Bởi nếu bình thường không thấy miệng vết thương
lòng, lâu ngày sẽ càng thêm thối rửa.
-“Chính là con chỉ cảm
thấy không có nữ nhân nào có thể tin tưởng, không có nữ nhân nào có thể làm cho
con rung động.”
-“Nay chiến loạn bốn phía, trong triều không
có đủ lương tướng, ngày mai cha sẽ tiến cử ngươi mang binh xuất chinh, ngươi
thấy thế nào?” – Tâm tư của con mình bậc làm cha sao lại không hiểu
chứ.
-“Đa tạ phụ thân đã thành toàn” – Hắn tạ ơn nói. Trong
mắt hắn mà nói, chiến trường mới chính là nơi thể hiện nhiệt huyết của nam
nhân.
-“Phàm nhi, vi phụ thật sư hi vọng ngươi có thể vì
bệnh tình của mẫu thân mà phải tự bảo vệ lấy chính
mình.”
-“Cha yên tâm, con nhất định sống sót trở
về.”
Rời thư phòng, Tần Nghĩa Phàm thở dài. Nguyệt Nhân Nhân
chỉ xuất hiện trong cuộc đời hắn có vài ngày nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy
như rất lâu rồi. Nếu nói là không có cảm giác gì thì điều đó không khả năng.
Chính xác là đã từng động tình nhưng tình cảm đó cũng theo nàng mà rời
đi.
__________________________________________
Chiến
tranh thật tàn khốc nhưng cũng thật bi thảm. Tần Nghĩa Phàm cho dù võ công cao
đến đâu nhưng cũng không thể xoay chuyển được số mệnh.
Nước
mất nhà tan , nhưng người thì có thể không chết. Tần Nghĩa Phàm sớm quay lại
thành Lạc Dương – lúc này cũng là cảnh còn người mất. Thượng Thư phủ một thời xa
hoa giờ phút này cũng chỉ còn giấy niêm phong ngoài cửa như ngăn cách sự đời,
nhìn xuyên qua bức tường cao nhất, cơ hồ cũng có thể nhìn thấy khăn tang cùng
đèn lồng trắng tan tốc.
-“Cha , nương . Con đã về muộn.” –
Hắn lệ rơi dài , quỳ sụp trước cửa.
-“Thiếu gia, ngài đã trở
lại.” – Tiểu Lục vẫn đợi hắn trong này mấy tháng qua. Quốc gia diệt vong, lão
gia cùng phu nhân tự sát trong này, hạ nhân trong phủ đều chạy trối chết, chỉ có
hắn vẫn còn ở đây chờ thiếu gia về.
-“Tiểu
Lục…”
-“Thiếu gia, lão gia còn có một phong thư gửi cho
ngài.”
Tần Nghĩa Phàm kích động mở bức thư, nét chữ của phu
thân hắn vẫn còn hằn rõ trên tờ giấy.
-“Phàm
Nhi:
Ngày con từ biệt Lạc Dương , ta cũng không nghĩ đó là
lúc cuối cùng có thể nhìn thấy con …..
Vi phụ vẫn còn một
điều canh cánh trong lòng, khẩn cầu con tha thứ cho ta.
Một
năm trước, vì không muốn nữ tử phong trần kia làm hại một đời của con, vi phụ đã
âm thầm giúp nàng chuộc thân, lệnh cho nàng vĩnh viễn không được gặp con. Lúc
ấy, nàng quỳ trước phụ thân mà mỉm cười, chỉ nói một câu –“Ta Nguyệt Nhân Nhân,
mặc dù không được bước chân vào cửa Tần gia, nhưng vĩnh viễn là thê tử của Tần
Nghĩa Phàm.”
Lời nói này đến bây giờ vẫn còn văng vẳng bên
tai phụ thân….
Nay nước mất nhà tan, phụ thân hối hận thì
cũng đã muộn.
Nếu hai con hữu duyên có thể gặp lại nhau, xin
con hãy nói với nàng – Vi phụ chấp nhận nàng là con dâu
Phụ
tuyệt
bút”
____________________________________________
-“Ngươi
rất thích dệt vải sao?” – Y Vân khó hiểu nhìn Nguyệt Nhân Nhân đang chú tâm dệt
vải. Cùng làm một chuyện, nhưng tại sao biểu tình của Nguyệt Nhân Nhân và nàng
lại khác nhau.
-“Thích” – Nụ cười của Nguyệt Nhân Nhân vẫn
quyến rũ động lòng người như trước.
-“Ngươi không nhớ hắn
sao?”
-“Nhớ!”
-“Ngươi vì cái gì lại phải
đau khổ như vây?”
-“Vì cái gì mà đau khổ , ta cũng không thể
hiểu hết được.” – Nơi này mọi người đều kêu nàng là Tần phu nhân, nàng còn cảm
thấy đều gì là chưa đủ?
-“Hắn đã quay lại Lạc Dương, đang
đứng trước Nguyệt Lâu.”
-“Chàng khỏe chứ?” – Nguyệt Nhân
Nhân như ngừng thở mà chờ đợi đáp án.
-“Không tốt, hai bàn
tay trắng,” – Y Vân dừng một chút, nói tiếp –“hắn đang tìm
ngươi.”
Nguyệt Nhân Nhân nhanh chóng đứng dậy, vội vàng thu
thập hành trang, dập đầu nói với Y Vân
-“Y Vân cô nương, cám
ơn cô đã chiếu cố ta, cũng cám ơn cô đã nói cho ta tin tức của chàng. Ta cả đời
đều cảm kích cô nương.”
-“Ngươi muốn đi tìm
hắn”
-“Đúng vậy, chàng không phải chỉ có hai bàn tay trắng,
, chàng còn có ta.”
-“Hắn về sau chỉ có thể xem bốn bể là
nhà.”
-“Ta cũng nguyện cùng chàng mà phiêu bạc.” – Nguyệt
Nhân Nhân cười, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là ở đâu cũng
đều được cả.
Nguyệt Nhân Nhân chạy đến Nguyên Tiêu Lâu giờ
chỉ còn lại đống đổ nát, vật mất nhưng người ở lại, vẫn là phòng của
nàng….
Tần Nghĩa Phàm một mình đứng bên cửa sổ, nhìn vào
dòng người, tựa như nàng năm đó chờ hắn vậy. Thời gian một năm tuy ngắn ngủi
nhưng hắn cũng thay đổi rất nhiều, bình tĩnh nhưng đau thương
hơn.
-“Chàng đến rồi sao?” – Nguyệt Nhân Nhân mỉm cười
hỏi.
-“Ta đã đáp ứng tìm nàng, chỉ là chậm một chút” – Tần
Nghĩa Phàm đến gần nàng, vuốt ve gương mặt của nàng. Thì ra , tâm của hắn vẫn
chưa chết mà chỉ là nó vẫn luôn luôn chờ đợi một người nữ
nhân.
-“Bất luận là bao lâu, thiếp cũng chờ chàng.” – Nguyệt
Nhân Nhân cười tươi , hai mắt cũng nhòe lệ vì vui sướng.
Hai
người yên lặng nhìn nhau, đều đồng thanh nói –“Chàng/ nàng vẫn sống tốt
chứ?”
Tần Nghĩa Phàm gắt gao ôm chặt nàng trong lòng –“Sau
này chúng ta sẽ vĩnh viễn không xa rời.”
Đối với một người
nam nhân mà nói, không có gì cảm động bằng khi hắn chỉ có hai bàn tay trắng
nhưng vẫn còn một người nữ nhân mãi mãi ở bên cạnh hắn, đến chết không
rời.