Tiểu hồ ly lớn cỡ chú mèo con lại nằm trên tã lót của Thiết Tâm Nguyên. Vương Nhu Hoa gập người về phía trước, không để nước mưa chảy lên người con trai.
Thiết Tâm Nguyên đưa bàn tay nhỏ bé gãi gãi cằm mẫu thân, nước mưa chảy xuống tụ lại thành một dòng suối nhỏ.
Đôi mắt Vương Nhu Hoa lóe lên ánh nhìn sắc bén như sói cái, cho dù đang mưa to xối xả nhưng Thiết Tâm Nguyên vẫn thấy rất rõ.
Trước mắt Vương Nhu Hoa xuất hiện một bức tường thành cao hùng vĩ, không kém hơn tường vây thành Đông Kinh là bao.
Dưới tường thành chật ních lưu dân, chỉ có một chỗ trống trải không người. Vương Nhu Hoa vô cùng mệt mỏi, rốt cuộc mình cũng tìm được một nơi thích hợp để trú chân. Nàng vội vàng đi tới góc tường úp bồn tắm lên, còn mình với con cộng thêm con tiểu hồ ly núp bên trong bồn tắm, an tâm ngắm mưa bên ngoài.
Đám khất phía sau bọn họ không nói hai lời liền xoay người rời đi, mà những lưu dân khác nhìn sang đây thì đều mang bộ dạng hả hê.
Trong lòng Thiết Tâm Nguyên dấy lên cảm giác bất an, hắn khóc rống lên muốn giục mẫu thân nhanh chóng rời khỏi đây. Bất kể là đám lưu dân hay lũ khất cái, sở dĩ không đến đây nhất định là có lý do. Giống như hang cọp luôn luôn trống trải, không phải gì trong đó không thể che mưa che gió mà bởi vì vào đó còn chết nhanh hơn.
Vương Nhu Hoa quá mỏi mệt, nó khiến nàng không còn tâm tư để suy nghĩ tại sao con mình khóc rống lên như vậy. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng thằng bé đói bụng nên lại nâng bầu sữa cho con, còn mình thì nắm chặt con dao róc xương, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Nàng cũng không cảnh giác được bao lâu, bôn ba suốt một ngày một đêm đã sớm vắt kiệt sức nàng. Lúc này mà có một tấm vải mỏng đắp lên người thì ấm áp bao nhiêu nhỉ? Nàng bất tri bất giác dựa đầu vào bồn tắm ngủ thiếp đi.
Thiết Tâm Nguyên ngừng khóc, con tiểu hồ ly vừa ăn xong nửa cái bánh hấp nghi ngờ ngẩng đầu nhìn thì thấy Thiết Tâm Nguyên đang giúp mẹ che áo ngoài lại, nó lại cúi đầu ăn tiếp nửa cái bánh hấp còn thừa.
Đến tận bây giờ, Thiết Tâm Nguyên mới có thể cẩn thận quan sát mẹ mình.
Đầu nàng vẫn ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn khá đẹp. Áo vải thô nhuộm màu không kỹ nên hằn một vệt màu xanh dương nhạt lên cổ nàng.
Thiết Tâm Nguyên đưa tay lên vuốt vuốt mặt mẹ mình rồi gục đầu lên cổ nàng, hít lấy hít để mùi của mẹ.
Chính người phụ nữ này đã mang theo mình vượt qua chặng đường gian hiểm nhất.
Bây giờ đã gần như đến cuối chặng đường, Thiết Tâm Nguyên càng không chút oán giận, trong lòng chỉ tràn đầy cảm kích.
Trên tường cao có một lỗ nhỏ dùng để thoát nước, bây giờ chắc đã bị nghẹt nên dù mưa lớn cũng không có bao nhiêu nước chảy ra.
Phía xa vọng đến từng tiếng bước chân nặng nề. Trong nháy mắt, đám lưu dân đang xem náo nhiệt càng lùi ra xa hơn. Bất quá ánh mắt bọn họ nhìn mẹ con Thiết Tâm Nguyên thì vẫn hả hê như cũ.
Hắn bi bô bi ba chỉ vào con hồ ly, hy vọng nó có thể rời đi tránh được một kiếp này. Cái lỗ thoát nước kia mình chui không lọt nhưng nó thì không vấn đề gì.
Con tiểu hồ ly thấy Thiết Tâm Nguyên đưa tay ra giống sắp thả xuống hai, ba cái bánh hấp liền chạy đến bên cạnh liếm liếm ngón tay hắn. Thiết Tâm Nguyên đành bất lực bỏ tay xuống.
Một bóng người to lớn như núi chặn trước lỗ hổng.
Thiết Tâm Nguyên nhìn rất rõ, đây là một viên võ tướng hàng thật giá thật. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy võ tướng thời xưa, mà sợ rằng đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy điều này.
Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, con chiến mã này to. Hắn vận một thân áo giáp, ngồi trên ngựa càng thêm vẻ hùng vĩ.
Áo giáp thời xưa đúng là dầy cộm, nặng nề. Người này mặc áo giáp kín người, ngay cả mũ trụ cũng che kín đầu, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng sau khe mũ.
Một cây giáo dài xuất hiện trước mặt đã khiến Vương Nhu Hoa tỉnh mộng. Khi hắn thấy Vương Nhu Hoa cầm con dao găm róc xương trong tay liền giục chiến mã chầm chậm đi tới, chĩa trường thương vào Vương Nhu Hoa như muốn găm nàng lên tường.
Thiết Tâm Nguyên thầm thở dài, ôm lấy Vương Nhu Hoa đang hoảng sợ khóc òa lên, đồng thời lấy thân thể mình chắn trước người mẫu thân.
Hắn biết thân thể mình nhỏ, vốn không cản được trường thương sắc bén. Đúng lúc trường thương sắp đâm đến, Vương Nhu Hoa bỗng nhiên dấu Thiết Tâm Nguyên ra phía sau, mở to mắt nhìn chằm chằm tên kỵ sĩ, quát:
- Đừng làm con ta bị thương!
Không biết bị giật mình bởi tiếng khóc của Thiết Tâm Nguyên hay do tiếng quát của Vương Nhu Hoa, hắn bỗng dừng lại. Hồi lâu, trong mũ giáp truyền ra một giọng nói lạnh như băng.
- Vô cớ nhích đến gần Hoàng thành mười bước, tội chết!
Vương Nhu Hoa đối mặt với người địa vị cao, hàm răng đánh lập cập, lắp bắp trả lời:
- Dân… dân phụ không biết!
- Xe vua đi ngang qua đây, ta không thể tha cho ngươi được. Trẻ con không biết, ta tự nhiên sẽ đưa vào cô nhi viện, còn ngươi thì xin lỗi. Quốc pháp vô tình, chết đi!
Hắn vừa dứt lời, trường thương đã hất tã lót trong tay Vương Nhu Hoa lên. Tay trái hắn ôm lấy Thiết Tâm Nguyên, tay phải lại đâm xuống lần nữa.
Vương Nhu Hoa tuyệt vọng, lưu luyến nhìn con mình đang không ngừng gào khóc rồi từ từ nhắm mắt lại.