Bất quá chỉ sau nửa canh giờ, thằng nhóc vốn rất yêu thích đã dần dần trở nên nổi giận với hồ ly. Theo bản năng, nó cho rằng thức ăn mà Thiết Tâm Nguyên làm rớt đúng ra phải thuộc về mình mới đúng.
Lúc sắc trời dần tối, Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên vào nhà rồi đóng cửa lại, khiến thằng nhóc đứng ở bên đường vô cùng thất vọng.
Bất quá trong lúc được mẹ bế lên, Thiết Tâm Nguyên đã lén bỏ lại cửa một miếng thức ăn ngon thật to, rồi nhếch miệng cười với thằng nhóc này.
Đối phó với một thằng nhóc tám tuổi, Thiết Tâm Nguyên cảm thấy chỉ cần một chút bánh ngọt và quả hạch là đủ khiến nó vào sinh ra tử vì mình. Hơn nữa ở thời đại thiếu thốn thức ăn như Đại Tống, điều đó càng chính xác.
Người Tống cũng theo phong tục tập quán giàu nuôi nữ - nghèo nuôi nam. Chưa kể thằng nhóc này còn có một người cha vô cùng keo kiệt, một người mẹ khờ ít nói. Nó không thể hưởng thụ một tuổi thơ đầy đủ như những đứa trẻ khác.
Ban đêm chính là khoảng thời gian mà Thiết Tâm Nguyên muốn trôi qua nhanh nhất. Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn không ngừng mọc răng, mỗi tối mẹ hắn đều đặt đầu hắn trên bàn, dùng một miếng vải như miếng lau giày để lau từng cái răng của hắn, đến lúc chúng sáng bóng mới chịu thôi…
- Răng tốt thì mới ăn thịt được!
Đây chính là đạo lý của mẹ hắn, nàng hy vọng tương lai con mình sẽ ăn thịt chứ không phải gặm dưa muối. Cho nên nàng phải chuẩn bị đầy đủ từ nhỏ để con nàng lớn lên có thể ăn thịt, đây chính là đại sự trong cuộc sống của nàng.
Bởi vì không có tộc nhân, thân quyến nên lễ mừng Thiết Tâm Nguyên tròn một tuổi chỉ diễn ra trong nhà. Mẹ hắn nấu trứng gà, ăn xong một cái lòng trắng trứng và một cái lòng đỏ trứng xem như là xong khánh điển quan trọng. Mẹ hắn khá mủi lòng, tỏ ý muốn xin lỗi con mình nhưng Thiết Tâm Nguyên lại cho rằng đây chính là sinh nhật đẹp nhất suốt hai kiếp làm người của hắn.
Con nít không biết nói chính là thua thiệt. Hiện giờ, điều Thiết Tâm Nguyên cần nhất chính là quyền được nói chuyện, không thể làm cậu bé trong vỏ ốc được. Mẹ hắn đã không ngừng tổng kết kinh nghiệm để hoàn thiện nước dùng, vẫn sử dụng hương liệu mà hồ ly lấy về, giữ nguyên tính nhất quán của mùi vị nước mì Thiết gia.
Phiên tăng kia không chết được. Người đầu óc nhanh nhạy chỉ cần thiêu hủy xác của y thì tin rằng có thể nói y đã trở về với Phật tổ.
Thời nhà Đường, đã từng có chuyện phiên tăng Ấn Độ dùng kim cương dỏm nhất giả làm xá lợi, kết quả bị danh thần Phó Dịch dùng sừng dê núi đập nát, nhờ đó mà phá được một âm mưu.
Hiện nay lại có phiên tăng đến Trung Hoa, lần này chúng càng thêm bí ẩn. Xem ra thuật khởi tử hồi sinh chính là trọng điểm bên trong.
Bọn chúng lợi dụng mình làm điển hình, đơn giản vì thấy Thiết gia là nơi duy nhất gần Hoàng cung. Nếu chuyện thần kỳ như vậy xuất hiện, quả thật rất dễ đến tai hoàng đế.
Thiết Tâm Nguyên không thích bị người ta lợi dụng chút nào, chứ đừng nói là bị lợi dụng kiểu hiểm độc như thế. Triều đại Đại Tống lúc này có thể xem như vạn nước đến làm ăn nhưng vẫn còn cách đẳng cấp là mục tiêu của vạn nước một đoạn. Hiện nay, chỉ có người Khiết Đan làm được điều đó.
Bởi thế mà đủ loại màu da xuất hiện ở thành Đông Kinh. Nhiều lần, Thiết Tâm Nguyên còn thấy cả sứ giả của Bàn Địa Quốc (Ai Cập) đen như khỉ, mang theo vài thứ không đáng giá đến triều bái hoàng đế, nghe nói còn được ban thưởng rất nhiều.
Việc khiến Thiết Tâm Nguyên bi ai nhất là, những người đó ngay cả da của người Ai Cập có đen hay không còn không biết thì sao có thể vạch trần thứ gọi là thuật hồi sinh của phiên tăng Ấn Độ?
Muốn qua mắt một người, đầu tiên phải có trí khôn và dũng khí, thứ hai là da mặt phải dày hơn người thường.
Ở thời đại khoa học còn chưa phát triển như hiện giờ, những người có đầu óc thường rất khó cạy miệng. Họ chỉ thích xem người khác bị những kẻ thông minh hơn lừa gạt, rồi chế giễu sau lưng. Họ làm thế hẳn là để phân biệt rõ ràng đẳng cấp của mình và loại người ngu muội kia.
Người Đại Tống mặt dày rất nhiều, trên quan trường còn nhiều hơn nữa. Nhưng bởi vì phiên tăng nhắm đến mọi người chứ không phạm đến lợi ích của mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng da mặt dày của mình để trừng mắt đặt điều.
Thiết Tâm Nguyên cũng không quan tâm đến việc đám ngu trong hoàng triều bị lừa gạt hay không, điều hắn quan tâm chính là mấy tên phiên tăng chết tiệt này muốn lợi dụng mình, gây tổn thương đến mẹ hắn.
Về phần chuyện trong triều thì ai nói đúng được? Nói không chừng hoàng đế biết rõ mình bị gạt nhưng vẫn thích bị lừa. Mấy nước phương xa sai sứ giả dâng cống phẩm đến, tỏ vẻ thần phục thì ít nhất ông ta nghĩ mình là một vị vua thành công.
Vạn nhất hoàng đế thẹn quá hóa giận, không giết tên lường gạt mà lại giết người giúp hắn vạch trần âm mưu thì thảm rồi.
Thiết Tâm Nguyên cần phải có tiếng nói, chứ một thằng nhóc chưa tới hai tuổi có nói cũng không ai tin. Mặc dù mẹ hắn sẽ nghe nhưng cũng sẽ không quan tâm.
Nhà đối diện đúng lúc lại là một hiệu in sách, vừa vặn lại có một tiểu tử vì miếng ăn cái gì cũng dám làm.
Vì vậy, Thiết Tâm Nguyên sẽ đặt mục tiêu vào tiểu tử này. Nếu như có thể lợi dụng hiệu in sách của họ thì hắn lập tức có một cách để lên tiếng rồi.
Nếu như có thể nhờ nó đem tới một bộ chữ in đơn giản thì hắn sẽ không phải khó chịu lâu như vậy.