Đẩy kê công xa vào cửa, Vương Nhu Hoa cũng không hề đếm xỉa đến chuyện giở đồ xuống, liền vội vàng ôm túi tiền vào phòng. Tính toán thu nhập hàng ngày chính là chuyện khiến người góa phụ này cao hứng nhất.
Lúc mẫu thân đếm tiền, tiểu hồ ly bèn gục lên vai Thiết Tâm Nguyên, không ngừng liếm mặt hắn. Thiết Tâm Nguyên phát cáu bèn đẩy nó ra. Hôm nay, trong miệng thằng nhãi này có mùi thịt dê nướng. Căn cứ vào hương thơm, chắc hẳn trong đó được ướp thêm không ít hương liệu.
Ở Đại Tống, hương liệu rất quý, đắt đến nỗi dân thường không đủ tiền mua. Cho dù là hồ tiêu hay đại hồi, nghe đồn có xuất xứ từ hải ngoại xa xôi, căn bản là không thể tìm được trong bản địa Đại Tống.
Sau khi được vận chuyển đến Đại Tống, bất kể bằng hải thuyền hay lạc đà, thì hương liệu sẽ lập tức trở thành hàng hóa có giá trị.
Vương Nhu Hoa không mua nổi nhiều hương liệu, chỉ có khả năng mua mỗi loại một tí để thí nghiệm. Cho nên, hồ ly bèn xung phong đến hoàng cung lấy…
Mẫu thân không rõ nguyên nhân vì sao thịt và nước dùng mình nấu lại ăn ngon đến như vậy. Theo thói quen, nàng quy hết những chuyện ấy là do công lao Thất ca phù hộ.
Đếm tiền xong, mẫu thân rốt cuộc đã mỏi mệt. Nàng cắn răng vác những vật dụng kiếm sống trên kê công xa vào nhà rồi chùi rửa. Xong xuôi, nàng bưng một bát cháo kê đặc hâm sẵn trên bếp xuống, sau khi xé vụn bánh ngô trộn vào cho mềm thì mới bưng cho con rồi ngã lưng lên giường nghỉ ngơi.
Trong khi mẫu thân đang khoan khoái đánh một giấc lại còn ngáy khe khẽ, Thiết Tâm Nguyên há miệng ăn từng thìa cháo nhỏ trộn bánh bột ngô. Hồ ly nghe tiếng Thiết Tâm Nguyên ăn thì không hề hăng hái, nằm úp sấp dưới chân hắn, vùi đầu vào đuôi ngủ mất.
Cơm nước xong, Thiết Tâm Nguyên rửa ráy bát gỗ của mình rồi đặt lên bàn, sau đó mới lôi dưới gầm giường ra một bao hương liệu lớn mà hồ ly mang về, cẩn thận chia ra.
Biết mẫu thân luôn luôn ngủ đúng một canh giờ, thấy trong bếp đã hết củi, Thiết Tâm Nguyên bèn bỏ thêm một ít. Nước dùng sền sệt trong nồi chợt sôi trào lên, Thiết Tâm Nguyên đá hồ ly một cước, nó hiểu ý ngậm bao gia vị nhảy lên bếp rồi bỏ vào nồi. Việc này nó đã làm rất nhiều lần.
Ánh lửa chập chờn hắt lên khuôn mặt Thiết Tâm Nguyên, một gương mặt non nớt nhưng giờ đang không ngừng hiện lên đầy đủ các sắc thái mà chỉ người trưởng thành mới có.
Hôm nay trả thù Dương Hoài Ngọc không thành, điều này khiến cho hắn nhất định phải xem lại trạng thái của bản thân. Chuyện ấy quá lỗ mãng, hầu như chỉ nóng đầu lên là làm.
Có thể tưởng tượng, một khi Dương Hoài Ngọc xảy ra chuyện thì tất nhiên Dương phủ sẽ không từ bỏ ý đồ. Cho dù không nghi ngờ Thất ca thang bính điếm nhưng nó có khả năng sẽ bị Dương phủ to lớn ngộ thương.
Mẫu thân một lòng một dạ hy vọng cái tiểu điếm bé tin hin này nuôi sống hai mẹ con mình. Một khi bị hủy diệt, Thiết Tâm Nguyên không biết nàng sẽ thương tâm đến mức nào.
Ưng kích trường không - đó là chuyện một con hùng ưng trưởng thành mới có thể làm được. Trước khi một chú ưng nhỏ còn chưa ra đủ lông đủ cánh, tốt hơn là phải ngoan ngoãn giấu kín móng vuốt của mình mới được.
Thầm thở dài u ám, Thiết Tâm Nguyên móc bao phấn nấm trong người ra đưa cho hồ ly. Ngay lập tức, nó ngậm cái túi nhỏ phóng ra ngoài. Nhất định nó sẽ giấu vật này vô cùng kín đáo, đây chính là bản năng thiên phú của nó.
- Tiểu cô nương bé xinh…
- Rời giường lúc bình minh…
- Túm quần vào nhà xí…
- Có người, làm sao ta?!
- Đành phải bĩnh ra… quần!
Thiết Tâm Nguyên khẽ rên rỉ một ca khúc không biết tên, cố gắng không để lòng dạ mình trở nên như đưa đám, lại không ngừng cho thêm củi vào nồi nước dùng. Thứ nước thịt sền sệt này nhất định phải khử độc bằng lửa lớn, sau đó mới bớt lửa ninh nhừ.
Mẫu thân không hiểu chỉ một túi hương liệu làm sao có thể dùng lâu đến như vậy, nàng cũng càng không biết mình phải liên tục nêm thêm, gia giảm hương vị nồi nước dùng cho phù hợp. Bất kể là quý nữ ngày xưa hay nông phụ hiện giờ, nàng cũng không hiểu rõ tác dụng của hương liệu.
Mắt thấy củi trong lò đã sắp tàn, trong phòng chợt bốc lên một mùi nước dùng thơm ngào ngạt phiêu đãng, Thiết Tâm Nguyên mở cửa ra khiến nó nhanh tản đi. Mẫu thân có khả năng sắp tỉnh giấc, một khi phát hiện con trai mình đang làm việc này, chắc chắn sẽ phát điên.
Ngồi ở ngạch cửa nhìn hồ ly đang ngửi Đông ngửi Tây hòng tìm kiếm bảo vật riêng cho nó, tâm tình của ốc đồng hài tử Thiết Tâm Nguyên đã trở nên khá hơn rất nhiều.
Trách nhiệm trước mắt là phải khiến cho mẫu thân vốn đã trải qua vô vàn tai nạn thêm vui vẻ. Nó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì…
Vương Nhu Hoa nhướng mắt, chống tay lên giường ngồi dậy, hít hít mũi với vẻ ngờ vực. Mùi hương trong phòng vẫn chưa tan hết khiến nàng nhảy dựng lên, đưa tay thăm dò nồi nước dùng đang ninh trên bếp. Sau khi hé nắp ra, thần sắc nàng liền trở nên say mê.
Thấy con trai một mình ngồi trên ngạch cửa nhìn hồ ly chơi đùa, nàng ôm hắn vào đặt lên nơi mình vừa ngủ. Ở đó vẫn còn đọng lại hơi ấm thiêng liêng của tình mẹ.
Thiết Tâm Nguyên đắc ý chỉ vào bộ thìa bát đã rửa sạch trên bàn như muốn tranh công với mẫu thân. Sau khi kiểm tra, thấy chúng đã hoàn toàn sạch sẽ thì nàng hôn mạnh lên mặt hắn đánh ‘chụt’ mà khen:
- Con trai yêu giỏi lắm! Nhà ai có con trai chỉ hơn một tuổi mà biết chuyện như nhà mình đâu chứ!
Đã sống xa cộng đồng suốt một thời gian dài, Vuơng Nhu Hoa đã quên mất quá trình phát triển mà một đứa trẻ bình thường nên có. Ngoại trừ làm ăn ngoài phố, nàng rất ít khi trao đổi với người ngoài. Những quân binh và lao dịch ở Tây Thủy Môn thì không hề nói chuyện con cái với nàng nên vì thế, dù Thiết Tâm Nguyên thường xuyên xử sự vô cùng quái dị nhưng nàng lại xem đó là điều hiển nhiên, chỉ căn cứ vào tấm lòng của người mẹ mà cho rằng con của mình phải thông tuệ như vậy thì mới chuẩn!