Bây giờ, trách nhiệm của một đứa con ngoan là không làm cho mẹ thêm bận lòng. Mặc dù toàn thân ướt nhẹp nhưng hắn vẫn quyết định nghỉ khóc, ngủ cái đã. Đối với Vương Nhu Hoa, đây chính là sự báo đáp tốt nhất rồi.
Vương Nhu Hoa hy vọng rất nhiều, nàng hiện đã bắt đầu nghĩ đến cảnh con mình thành thân. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay trắng bệch của con trai, trong lòng chợt thoáng xao động.
Một xác trâu trôi lại gần nàng, Vương Nhu Hoa nhìn xác của con vật rất có giá trị này, trong lòng cảm thấy khá ư xót của. Trước kia trong nhà mình cũng có trâu.
Lại thêm một xác chết nữa trôi qua, bây giờ Vương Nhu Hoa không còn quá sợ xác chết nữa. Lênh đênh trên sông suốt một ngày một đêm, nàng đã nhìn thấy quá nhiều xác chết rồi.
Khác một chỗ là bên hông xác chết này có một cái túi tiền bằng vải, chỉ có người làm ăn mới dùng thứ này. Vương Nhu Hoa bạo gan đoán trong đó chứa rất nhiều tiền.
Vương Nhu Hoa liếc liếc xác chết kia rồi quyết đoán chộp một thanh gỗ kéo nó tới đây. Lúc xác chết trôi đến bên cạnh Vương Nhu Hoa, tim nàng không tự chủ được mà nhảy lên đánh ‘thịch’ một cái. Xác chết nhìn nàng chằm chằm bằng cặp mắt trắng bệch, giống như đang cố bảo vệ tài sản của mình.
Đã chết trôi còn muốn giữ của? Ngươi không chết thì ai chết? Vương Nhu Hoa khẽ cắn môi lần nữa để lấy thêm can đảm.
May là xác chết này mắc vào một thanh gỗ to nên mới không bị bao tiền kéo chìm xuống đáy sông.
Nàng mất rất nhiều sức mới cởi được cái túi tiền xuống, quấn chặt quanh hông mình. Nàng đoán trong này ít nhất có hai xâu tiền.
Vương Nhu Hoa đẩy cái xác kinh khủng đó ra ngoài, lòng nàng vô cùng nặng nề. Theo luật thì trộm tài sản trên xác chết sẽ bị đánh bằng côn công khai giữa phố.
Trước kia, Thiết Thập Bát ở Thiết gia trang cũng vì mò được một xác chết trong khe nước, trộm miếng ngọc bội của nó đem bán, bị quan phủ bắt được. Lão tộc trưởng sai người đánh hắn ba mươi roi, sau đó gông cổ giải đi quanh phố thị chúng suốt một ngày.
Vương Nhu Hoa nhớ lại kết cục của Thiết Thập Bát, trong lòng khá hồi hộp. Đứa con mười bốn tuổi của Thiết Thập Bát sau này không dám gặp mặt ai, đến bây giờ cũng không có bà mai nào chịu làm mối cho nó. Nàng không muốn tương lai con mình cũng giống vậy.
Vương Nhu Hoa muốn vứt túi tiền đi, nhưng nhìn hình hoa sen thêu trên đó lại không nỡ. Chỉ riêng cái túi này ít nhất cũng bán được hai mươi đồng.
- Vứt hay không đây?
Vương Nhu Hoa nhìn con mình vừa tỉnh giấc, đang tròn mắt bi ba bi bô gì đó.
Thiết Tâm Nguyên rất muốn bảo mẹ hắn vứt cái túi tiền đi, giữ lại tiền là được rồi. Nhưng lời hắn vừa ra khỏi miệng liền biến thành bi bô bi ba vô nghĩa.
May là Vương Nhu Hoa cũng thông minh, quyết đoán vứt cái túi tiền đi, chỉ giữ lại tiền bên trong. Chợt Thiết Tâm Nguyên ngây ngốc nhìn mẹ mình hôn lên từng đồng tiền, từng thỏi bạc vụn.
Hắn hơi lờ mờ, người thiếu phụ vừa góa chồng này sao lại có biểu hiện điên cuồng như vậy?
Trên đồng tiền có in chữ nhưng Thiết Tâm Nguyên cũng không rõ nó viết cái gì. Có điều khi hắn nhìn thấy hình dạng đồng tiền tròn có lỗ vuông liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mình cũng không rớt xuống một thế giới kinh dị gì, loại tiền đồng này mình đã từng nhìn thấy.
Chẳng biết từ bao giờ, gió bắt đầu thổi trên mặt nước, cơn mưa nặng hạt cũng biến thành mưa bụi nhẹ nhàng. Vương Nhu Hoa thông minh biết dùng cây dù rách để mượn sức gió, khiến cho cái bồn tắm trôi theo ý muốn.
Bồn tắm tránh được những gốc cây to trên mặt nước, trên mấy gốc cây đó bám đầy người. Vương Nhu Hoa nghĩ rằng, sẽ an toàn hơn khi giữ mình và con cách xa đám người này.
Cơn đại hồng thủy làm thay đổi rất nhiều người, bác hàng xóm ngày thường hiền hậu rất có thể sẽ biến thành ác ma. Con heo làm mọi cách để sống sót kia đã giúp Vương Nhu Hoa hiểu ra đạo lý này.
Ở trên mặt nước, tình nghĩa gì đó đều ảo như hoa trong gương - trăng trong nước.
Dọc đường, Vương Nhu Hoa không phải không gặp người rơi xuống nước.
Không nói đến cả Đông Kinh chìm trong lũ, chỉ riêng một Thiết gia trang đã có hơn ngàn người gặp thiên tai.
Tất cả đàn ông đều phải lên đê, trong trang chỉ còn lại người già yếu, phụ nữ và trẻ em. Thất ca là thợ rèn nên mớiđược tộc trưởng gia gia giữ lại chế tạo công cụ, nên mới được ở lại thôn.
Vương Nhu Hoa không dám nhớ lại khoảnh khắc cơn đại hồng thủy che trời lấp đất kia ập xuống…
Thất ca giúp rất nhiều người trèo lên bè gỗ, nhưng lúc mẹ con nàng muốn leo lên lại không ai bằng lòng chừa một chỗ trống. Chỉ cần những người đó chừa ra một chỗ nhỏ thì Thất ca đã không phải chết…
Vì thế, Vương Nhu Hoa chỉ lạnh lùng nhìn vô số người bị cơn hồng thủy nuốt chửng mà trong lòng chẳng áy náy gì.
Anh hùng là việc dành cho một hán tử như Thất ca, còn mình chỉ là một người phụ nữ. Một phụ nữ ẵm con nhỏ, chả cần phải tội nghiệp hộ bất kỳ kẻ nào.
Vương Nhu Hoa cố gắng nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp sống chung với Thất ca, khóe mắt chảy xuống từng giọt lệ. Nét mặt nàng lúc thì thương tâm, lúc lại kiêu ngạo. Bởi vì nhờ có Thất ca mà ông trời mới ban cho mẹ con nàng một cơ hội sống sót.
Bấy giờ Thiết Tâm Nguyên đã no căng bụng, phè phỡn nhả ti ra.
Vương Nhu Hoa rất nhiều sữa, hắn bú đẫy mồm mà sữa vẫn không ngừng nhễu xuống mặt mình. Hắn nhìn dáng dấp của mình, xem ra mình sẽ là một thanh niên cứng rồi!