Trước khi cuộc thảo luận quá nhiệt tình này phát triển đến phạm vi mà Tống Vãn Chi cảm thấy không thể khống chế được, một cuộc điện thoại đã cứu vớt cô.
“Là điện thoại của mẹ tớ.” Tống Vãn Chi bối rối từ ghế đứng dậy, cẩn thận xuyên qua vòng vây giữa Hình Thư với Vương Ý Huyên: “Tớ ra ngoài nhận điện thoại một chút nhé.”
“...”
Mãi đến khi cửa phòng ngủ được cô khẽ khép lại, Tống Vãn Chi di chuyển đến hàng lang rồi vẫn cảm giác được còn có hai ánh mắt quỷ dị dò xét dường như đang dính chặt phía sau cô. Dưới cơn chột dạ, cô không thể không đi đến cuối hành lang, dừng trước cửa sổ có ánh trăng trong trẻo. Tống Vãn Chi dựa vào mặt tường vừa lạnh băng vừa cứng bang bang, lúc này mới có chút cảm giác chèo chống mà thả lỏng một chút.
Điện thoại vẫn còn đang run lên giữa lòng bàn tay của cô, Tống Vãn Chi không có thời gian chỉnh lý lại suy nghĩ bị lời nói của Hình Thư quấy đến tán loạn, chỉ có thể nhận điện thoại trước.
“Chi Chi, còn có ba tiếng nữa là đến sinh nhật con rồi đấy?” Điện thoại vừa được nhận, đối diện chính là tiếng nói mang đầy ý cười của Lư Nhã: “Chúc Chi Chi của chúng ta cuối cùng cũng qua lễ thành nhân tròn 18 tuổi sớm một chút.”
Tống Vãn Chi trừng mắt nhìn, vô thức cầm điện thoại xuống xem thời gian: “Ơ, sắp thứ bảy rồi sao.”
“Hả? Xảy ra chuyện gì thế, không phải con cũng quên mất ngày sinh nhật của mình rồi chứ? Đây chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của con đó, không giống với trước kia đâu!”
“Không có quên.” Tống Vãn Chi buông mắt: “Không chỉ sinh nhật, ngày mai cũng là ngày cuối cùng nhận khoản tiền nuôi dưỡng, con nhớ chứ, chỉ là vừa quên mất đã là tối thứ sáu.”
“Ai da, đứa bé này, con mới 18 thôi đó, sao lại khiến cuộc sống của mình như một người lớn vậy, đến sinh nhật cũng chẳng để trong lòng? Lúc mẹ cỡ tuổi con bây giờ, trước sinh nhật vài ngày đã nhớ rồi.”
Tống Vãn Chi mím môi cười yếu ớt, không nói chuyện. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Lư Nhã lại hỏi: “Vừa vặn ngày mai là thứ bảy, con cũng không cần lên lớp, định đón sinh nhật thế nào? Cùng nhau ăn cơm với các bạn cùng phòng sao?”
“Không có, con không có nói cho các cậu ấy biết.”
“Hả? Vì sao chứ?” Lư Nhã sững sờ, khẽ than thở gọi một tiếng Chi Tử: “Con nói lúc trung học con không bạn là vì bận việc học, chuyện nhà cũng nhiều, vất vả lắm lên Đại học mới gặp gỡ được mấy người bạn cùng phòng không tệ lắm, sao vẫn đi về một mình thế kia? Sinh nhật cũng không ai bên cạnh bầu bạn với con như thế này, sao mẹ có thể yên tâm được chứ...”
Lư Nhã vẫn nói dông dài như thường lệ, ngay cả trước đêm sinh nhật cũng không hề chậm trễ.
Tống Vãn Chi nghe thấy thì buông mắt, một tay chắp sau lưng, cô dựa vào vách tường nhìn lên ánh trăng ngoài cửa sổ cuối hành lang, nghe âm thanh xa mấy trăm cây số từ trong điện thoại vào thời điểm này, lúc nào cũng mang đến chút an tâm cuối cùng trong một ngày bận rộn của cô.
Mặc dù cách nói của Lư Nhã luôn lặp đi lặp lại, thậm chí còn có mấy lời lỗi thời cũ kỹ.
Mặc dù, Lư Nhã thường ngây thơ đến mức khiến cho Tống Vãn Chi cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô thường xuyên không thể lý giải, vì sao trải qua nhiều chuyện ác liệt như vậy, qua nhiều năm dài như vậy nhưng Lư Nhã vẫn còn có thể duy trì được một trái tim ngây thơ đến mức dễ bị lừa như vậy.
Ví dụ như mỗi lần bà khuyên Tống Vãn Chi kết giao thêm nhiều bạn bè, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc ở môi trường dần dần xuất hiện chênh lệch giai cấp gia đình như trường học này, duy trì tình bạn đồng nghĩa với việc chi tiêu tiền bạc, liên hoan, dạo phố, xem phim, quà sinh nhật... Mỗi một mục đều là chi tiêu khiến Tống Vãn Chi khó gánh vác được ngoài định mức. Ngẫu nhiên còn được, dài hạn thì không cách nào chịu đựng được.
Không phải Tống Vãn Chi lựa chọn đi về một mình mà là cuộc sống của cô không cho phép cô có quyền lựa chọn thứ hai. Tựa như cuộc phỏng vấn mà cô từng trải qua ở trường, cố gắng của cô không phải ở trước mắt mà cô muốn tạo ra một cơ hội lựa chọn cho bản thân trong tương lai. Có lẽ những người khác sinh đã có quyền lựa chọn những mục kia, còn cô không có, cho nên cô phải cố gắng hơn nhiều so với người khác thì mới được.
Những lời này, Tống Vãn Chi chưa từng nói với Lư Nhã, cho dù có nói chắc Lư Nhã cũng sẽ chẳng để lòng.
Hơn nữa, Tống Vãn Chi cảm thấy mình đã lớn, chuyện trong cái nhà này cô nên quan tâm, cứ để Lư Nhã làm một người mẹ ngây thơ, cô chăm sóc bà đến bảy tám mươi tuổi, nhìn bà làm một cụ bà vui vẻ vô tư cũng không có gì không tốt.
Lư Nhã dễ bị lừa lại dễ dụ, chỉ nói thuận theo bà hai câu bà cũng có thể rất vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Tống Vãn Chi nâng tầm mắt, nói mấy lời nói dối vụn vặt: “Được, con nhớ rồi, mẹ yên tâm đi. Vậy ngày mai xong việc rồi con sẽ ra ngoài chơi với các bạn cùng phòng, như vậy được không?”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhất định phải phơi nắng nhiều một chút đó, đừng lúc nào cũng ép bản thân học mãi.”
“Vâng, con biết rồi.”
“...”
Lại hàn huyên với Lư Nhã về mấy chuyện xảy ra thường ngày của hôm nay, Tống Vãn Chi mới kết thúc cuộc điện thoại, trở lại phòng ngủ.
Lúc này, Hình Thư đã ra ngoài, trong phòng ngủ ngoại trừ Vương Ý Huyên ở đây cũng không biết Khang Tiệp đã trở về từ lúc nào.
Thấy cô tiến đến, Vương Ý Huyên lập tức nhảy khỏi ghế dựa máy tính, nhào đến như bay: “Chi Chi! Có phải đêm mai các cậu có buổi tiệc chào đón trợ lý mới của hội sinh viên không!”
Tống Vãn Chi còn chưa kịp nói chuyện, Khang Tiệp đã vừa tẩy trang vừa hỏi: “Hội sinh viên tụ tập à, người bị loại ở vòng ba như cậu đây quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Chị Khang!” Vương Ý Huyên xù lông: “Cậu lại đâm vào vết sẹo của tớ rồi!”
Tống Vãn Chi hơi giật mình, hồi thần: “Cậu không nói thì tớ cũng quên rồi.”
“Ôi, cậu hay đó, cậu đúng là người no không biết có người đói mà! Đổi thành những người khác, ở cơ hội có thể trông thấy Giang Tứ vạn phần thế này, đoán chừng cũng đều cài đồng hồ báo thức trên điện thoại rồi.” Trong nháy mắt, Vương Ý Huyên tức giận, quên đi chuyện vừa bị Khang Tiệp đâm vào vết sẹo, quay đầu bổ nhào qua: “Chị Khang! Cậu xem Chi Chi đi, mỗi ngày cậu ấy đều gặp mặt giáo thảo Giang, vậy mà cậu ấy chẳng chia sẻ phúc lợi cho chúng ta!” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Hả? Gặp mỗi ngày?” Khang Tiệp chưa tẩy trang xong, quay đầu cười như không cười dò xét tới.
Vương Ý Huyên bán đứng Tống Vãn Chi chỉ là chuyện trong vài phút.
Tống Vãn Chi cũng không trông chờ có thể giấu diếm bí mật trong phòng ngủ bốn người này, nhưng điều làm cô bất ngờ chính là một chuyện khác.
“Tại sao lại là giáo thảo Giang?” Tống Vãn Chi mờ mịt hỏi.
Hai người bên kia dừng lại, cùng nhau quay đầu.
Vương Ý Huyên: “Chi Chi, cậu làm thế nào để hai tai không nghe thấy chuyện bát quái vậy, chỉ một lòng ngâm mình ở phòng thí nghiệm thôi sao?”
Khang Tiệp vô cùng hiền lành trực tiếp giải thích: “Chính là Giang Tứ cậu biết đấy, còn có Cận Nhất - tân sinh viên năm nay nữa, cuối tháng trước trên diễn đàn của trường vừa diễn ra cuộc bình chọn song thảo của Đại học S, kết quả sau khi truyền đến các trường trung học khác ở thành phố P, trực tiếp được lọt vào vị trí “giáo thảo”.”
“Đúng vậy đó.” Vương Ý Huyên bi thương: “Tình địch của chúng ta từ nữ sinh toàn trường thành công biến thành nữ sinh trên toàn thành phố rồi.”
“Cậu cũng đừng giấu, nói càng lộ ra đó.” Khang Tiệp hất mặt, vạch trần cô ấy: “Giang Tứ đã sớm nổi tiếng ở trên diễn đàn lớn của các trường cấp ba và Đại học ở thành phố P rồi, cho nên tình địch mà cậu muốn nói cũng là tình địch trước đây, cậu lấy đâu ra tình địch mới nữa?”
“Vậy tớ thích Cận, Cận Nhất... được... được không?”
“Ơ? Không nói đến thái độ từ chối ngàn dặm có thể khiến đàn chị hoa khôi tức giận đến mức khóc lóc trên đường một mạch chạy về phòng ngủ của người kia, chỉ nói chính cậu.” Khang Tiệp nhìn Vương Ý Huyên, chớp mắt một cái: “Đối tượng hâm mộ hiện tại của cậu chẳng lẽ không phải là Đàm gì đấy của phòng tổ chức à… ê... ê... ê!”
Khang Tiệp còn chưa nói dứt lời, đã bị Vương Ý Huyên thẹn quá hoá giận nhào đến diệt khẩu.
Đợi Khang Tiệp bị “công kích nhược điểm” bị cù cười đến thở không ra hơi mềm oặt trong ghế thì cuối cùng Vương Ý Huyên mới nghiêm gương mặt đỏ bừng, chống nạnh dừng tay.
Khang Tiệp tạm thời mất đi sức chiến đấu vừa thuận lợi hít thở, vừa nín cười gây hoạ: “Có điều Huyên Huyên nói đúng, Chi Chi cậu đúng là không coi nghĩa khí ra gì mà, thế mà cậu cũng chẳng nói cho bọn tớ biết chuyện Giang Tứ trở thành người dẫn dắt của mình.”
“Đúng đó đúng đó.” Trong nháy mắt, Vương Ý Huyên thành công cắn câu rời đi, đi qua vỗ vào chồng tài liệu liên quan đến cúp khiêu chiến kia: “Hơn nữa, Giang Tứ còn chuẩn bị cho Chi Chi một đống tư liệu lớn, nếu không phải anh ấy, tớ với Hình Thư đều cảm thấy nhất định đàn anh này có ý đồ bất chính với Chi Chi của chúng ta rồi đó!”
“Hả?” Khang Tiệp nhíu mày: “Đây đều do Giang Tứ chuẩn bị sao?”
Vương Ý Huyên cố ý nháy mắt ra hiệu, nằm sấp qua: “Sao nào chị Khang, mị lực của Chi Chi nhà chúng ta quá lớn đúng không?”
Ánh mắt Khang Tiệp nhìn về phía Tống Vãn Chi càng kỳ lạ hơn, ngạc nhiên hệt như vừa phát hiện ra một đại lục mới vậy.
Mấy giây trôi qua, cô ấy cười lên đầy ẩn ý: “Quả thực, rất lợi hại.”
Tống Vãn Chi đứng trước bàn, bị hai người kia trêu ghẹo đến mức chẳng biết làm sao: “Chị Khang, cậu cũng nghe lời đồn nhảm của cậu ấy à.”
“Hả? Sao tớ lại tung tin đồn nhảm được chứ! Tớ không phục!”
“Nhà Giang Tứ với nhà tớ là bà con xa, người lớn nhà tớ nhờ người lớn nhà anh ấy chăm sóc.” Tống Vãn Chi sửa sang lại tập tài liệu được trải rộng ra, quan hệ được tính là anh em họ xa, vậy nên anh ấy mới quan tâm tớ hơn một chút mà thôi.”
Vương Ý Huyên không cần nghĩ ngợi: “Xa thôi, vậy có thể kết hôn mà!”
Tay Tống Vãn Chi run lên một cái, xém chút đã làm rơi tập văn kiện xuống đất.
Có lẽ là Khang Tiệp ở đằng sau cảm nhận được cảm xúc của cô, trông hơi hả hê mà cười ra tiếng.
Tống Vãn Chi thầm thở dài dưới đáy lòng, trên vẻ mặt lại chẳng động: “Vừa rồi cậu hỏi tớ buổi liên hoan của hội sinh viên à, sao thế.”
“Ồ, đúng vậy, chút nữa tớ đã quên mất chuyện chính rồi!” Vương Ý Huyên không nhớ dai chút nào, lần nữa cắn câu chạy theo: “Địa chỉ buổi liên hoan của hội sinh viên các cậu đấy, gửi chưa?” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
“Hẳn là không.”
“Vậy ngày mai sau khi cậu đến đó nhớ phát định vị cho tớ nhé?”
Tống Vãn Chi bất ngờ: “Cậu cũng muốn đi sao?”
“Ôi chao, không phải, tớ cũng đâu vào được hội sinh viên.” Vương Ý Huyên có hơi ngượng ngùng: “Chỉ là, tớ nghe học trưởng Đàm của phòng tổ chức kia nói, mỗi lần đi bọn họ đều uống chút rượu, dễ uống nhiều, tớ sợ ban đêm quay về anh ấy không thoải mái hoặc là bất tiện, đến lúc đó chỉ muốn gọi xe đến đón anh ấy thôi...”
Tống Vãn Chi nghe thấy thì vẻ mặt hơi kì dị.
Cô chợt nhớ đến lời nói trước khi bộc phát cảm xúc của Hình Thư vào tối nay.
[Từng người một đều không biết tự giác cảnh giác như vậy.]
Loại nữ vương chưa từng thiếu người theo đuổi như Khang Tiệp, không thể nào là đối tượng chỉ trích trong lời nói của cô ấy được.
Vậy người còn lại là ai, hiện tại liếc qua thấy ngay.
Tống Vãn Chi có lòng muốn hỏi, sau khi nhìn thấy Khang Tiệp chống cằm cười tủm tỉm thì cô lại từ bỏ.
Đừng nói là kinh nghiệm yêu đương, gộp cả mười tám năm trước đây, tên bạn học khác phái mà cô nhớ được còn chưa đến mười người, càng chẳng có mấy người được cô nghiêm túc nhìn qua hoặc nhớ được tướng mạo. Khang Tiệp cũng không nhắc, còn nếu cô xen vào phương diện này, nói là chỉ đạo thì chỉ càng thêm lừa dối mà thôi.
Thế là Tống Vãn Chi chỉ chọn cúi đầu một chút: “Được, tớ sẽ gửi cho cậu.”
“Cảm ơn Chi Chi!!” Vương Ý Huyên xán lạn nhào tới.
“...”
Tống Vãn Chi bị ôm lấy muốn hít thở nên có chút nghiêng đầu, sau đó hậu tri hậu giác phát giác: So với lúc khai giảng, trong thời gian hơn một tháng giảm béo này, dường như Vương Ý Huyên đã thật sự gầy đi rất nhiều.
Đàm Cảnh Hiên, phó trưởng phòng của phòng tổ chức à.
Tống Vãn Chi cau mày lại, lần đầu tiên xoay người lại vòng tay siết lấy eo Vương Ý Huyên: “Giảm cân cũng phải chú ý đến sức khoẻ đó.”
“Ha ha biết rồi. Oa, Chi Chi, có phải cậu ôm tớ không! Mau cho tớ hôn một cái nào! Mau lên, muamua!”
“!”
Trông thấy đôi môi đỏ thắm cách không xa thăm dò đến, linh hồn của Tống Vãn Chi xém chút đều bị doạ bay cả rồi.
Cô lập tức mặt mũi trắng bệch muốn đẩy người đi, cố gắng ngửa ra sau thuận tiện cầu cứu: “Khang... chị Khang, giúp tớ một chút.”
Khang Tiệp vừa cười không thành tiếng vừa đi đến: “Đồng chí Huyên Huyên, thả Chi Chi trắng nõn không tì vết của chúng ta ra, cậu có thể vấy bẩn tớ, nhưng cậu không được vấy bẩn cậu ấy. Chẳng ai biết chồng tương lai của cậu ấy sau này có phải là quỷ ghen tuông hay không, sau này sẽ đến thu thập cậu để tính sổ đó.”
“Ha ha ha đừng cù tớ ngứa, chị Khang! Cậu lấy công báo thù riêng!”
Trong tiếng cười đùa, mặt trăng từ ngọn cây cong cong, ngã xuống đầu cành. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Thứ bảy, mặt trời nhảy cao nhảy vọt lên giữa trời.
Tống Vãn Chi vừa từ trong phòng khám bệnh tâm lý do Tống Dục Kiệt sắp xếp bước ra, sau đó phát hiện trên điện thoại đã được điều chỉnh thành chế độ yên lặng có hơn mười tin nhắn trao đổi trong nhóm của phòng tuyên truyền, trong đó còn có một tin nhắn tag tên cô bằng @ màu đỏ.
Tống Vãn Chi vội vàng đảo qua.
Hoá ra, đã sớm định xong nơi liên hoan của hội tối nay, hội sinh viên nhiều thành viên như thế tạm thời tìm vị trí vô cùng khó khăn, nhưng nơi tìm được lại vượt quá ngân sách. Cuối cùng vẫn là trưởng phòng Nguyên Hạo của phòng tuyên truyền ra trận, đặt một phòng xa hoa ở KTV lớn nhất tại phía Bắc của thành phố P, vừa có thể ăn cơm lại còn có thể ca hát, còn có thể chứa được hơn mười người nữa.
Nhưng nơi này cách nhà hàng mà hội đã sớm định trước rất xa, các phòng đành phải sắp xếp tập hợp trước thời hạn.
Tống Vãn Chi nhận được @ chính là để kiểm tra xem còn có ai chưa nhận được tin nhắn về vị trí xuất phát mới. Vì cô không kịp thời làm trả lời lại, cho nên bên dưới đã có thêm vài chữ nữa.
[@ Tống Vãn Chi, trước 4: 30 có thể đến cổng Tây tập hợp được không, nhận được xin trả lời.]
[Lâu như vậy không trả lời, xem ra là có việc rồi.]
[Bỏ đi, đến trước thời gian như thường là được rồi.]
[......]
Tống Vãn Chi xác nhận một lần nơi mà mình vừa định vị, cô cau mày lại, vừa trả lời tin nhắn vừa nhìn Tống Dục Kiệt ngồi ở trong xe: “Có thể đưa tôi đến trạm xe lửa trước mặt được không? Tôi không về trường nữa.”
Tống Dục Kiệt: “Có chuyện gì gấp à?”
“Liên hoan chào đón người mới của hội sinh viên, tạm thời đổi địa điểm, tôi về trường không kịp nữa.”
“Chắc là con không đồng ý để bố đưa qua đó đâu nhỉ?”
Tống Vãn Chi không nói chuyện, ấn dòng chữ “nhận được rồi, tự tôi đến đó” gửi đi, còn cô thì yên tĩnh nhìn về Tống Dục Kiệt.
Đương nhiên ánh mắt là đáp án.
Tống Dục Kiệt thở dài: “Lão Lâm, dừng một chút ở trạm xe lửa phía trước nhé.”
“Vâng, tổng giám đốc Tống.”
Tống Vãn Chi vừa thả lỏng giọng điệu, điện thoại từ rung nhẹ được chuyển về chế độ chuông. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tên người gọi hiện trên màn hình khiến cho Tống Vãn Chi khẽ giật mình. Nhưng trước khi Tống Dục Kiệt dời ánh mắt đến, cô đã không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức nhận điện thoại, né xa khỏi Tống Dục Kiệt rồi đặt lên bên tai: “... A lô.”
Giọng nói của người bên trong xen lẫn tiếng cười khẽ: “Gọi điện thoại với anh trai mà còn xưng hô không lễ phép như thế nữa?”
Tống Vãn Chi mang thù, nhẹ nhàng cắn răng, quay gương mặt nóng bừng sang phía cửa sổ: “Anh, nói đi.”
“Không phải là tôi đang nói đây sao.”