Ngân Hà Rơi Xuống

Chương 13: Chương 13:




"Ông anh, ông anh này? Mọi người ở đây đều làm nhanh thêm một chút đi, thang máy này của chúng ta khi nào mới sửa xong thế?"
 
Trong thang máy ở tầng lầu cao ốc, một người mập mạp linh hoạt đang sốt ruột đến mức trực tiếp đi vòng quanh thang máy đang được sửa chữa.
 
Cậu ấy vừa lau mồ hôi thúc giục vừa cúi đầu xem điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức người nào đó mà trước đó không kịp ngăn lại đã xuống lầu bằng thang thoát hiểm.
 
Anh công nhân thang máy bị giục nên rất bực mình, thoắt cái giơ nón bảo hộ lên, quay đầu: "Cậu nói xem thanh niên như cậu sao lại nói dông dài thế nhỉ, cậu giục tôi thì có được gì không? Chưa xong thì chính là chưa xong, vỏ bọc máy móc này cũng đều đã mở ra cả rồi, không sửa ổn nó cũng chẳng thể vận hành được, bằng không lỡ như xảy ra sự cố, là cậu hay tôi có thể chịu được trách nhiệm này đây hả?"
 
"Ông anh này, không phải là tôi giục anh, chủ yếu là bạn của tôi vẫn còn bị nhốt trên lầu đó. Anh xem, bây giờ cũng đã hơn nửa đêm rồi, còn không biết sẽ kéo dài đến mấy giờ nữa, đương nhiên là tôi phải sốt ruột chứ?"
 
"Vậy không phải lúc ấy tôi đã nói với cậu rồi sao, bảo bạn cậu tự đi xuống đi, chỉ 19 tầng lầu thôi mà, còn trẻ như thế chẳng lẽ 19 tầng sẽ khiến cậu ta mệt chết?"
 
"Không phải, chân người bạn học đó của tôi không khoẻ lắm, bị thương."
 
"Vậy thì chờ!"
 
Anh công nhân thang máy quăng hộp đồ nghề trong tay ra, nện lên nền gốm sứ khiến nó phát ra một tiếng trầm đục.
 
Đối phương trừng lớn mắt nhìn về phía Thẩm Bằng Vũ, biểu cảm nghiễm nhiên là chẳng thể nhịn nổi nữa, kiểu: "Cậu còn giục tôi nữa tôi sẽ nhét cậu vào trong khe nứt".
 
Thẩm Bằng Vũ đành phải nuốt xuống mấy lời còn lại, nghĩ đến việc chuẩn bị thức trắng đêm nay dưới lầu.
 
Không đợi cậu ấy nghĩ xong, ngoài thang máy có một trận tiếng bước chân dồn dập, vội vàng đến gần: "Anh này?"
 
Thẩm Bằng Vũ quay đầu. Thấy là bảo vệ trực ban của cao ốc, cậu ta chỉ chỉ vào mình: "Gọi tôi sao?"
 
"Đúng vậy, người bạn uống say đi cùng anh đã tỉnh rồi, phiền anh qua xem một chút nào."
 
"Tỉnh sao? Say thành dạng kia mà còn có thể tỉnh?" Thẩm Bằng Vũ nghi hoặc cùng đi theo ra ngoài.
 
Bảo vệ cười khổ.
 
Thẩm Bằng Vũ đi theo sau lưng nhân viên bảo vệ của tòa cao ốc, đi ra giữa thang máy.
 
Còn chưa đi hết đoạn hành lang kia, cậu ấy đã nghe thấy giọng hát to rõ xông thẳng lên đầu từ phía bên kia đường truyền đến…Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
"Tới đi, tới uống rượu nào~~~"
 
"Không say không thôi~~~"
 
"Sầu tình phiền sự mà thôi~~~"
 
"Đừng để bụng nào~~~"
 
"Hãy thư giãn đi!!!"
 
Âm thanh kỳ dị rót vào tai, Thẩm Bằng Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị nên giật mình, xém chút nữa đụng vào bức tường ở góc hành lang.
 
"Giọng hát này chẳng phải là đang hét vào mic sao?" Thẩm Bằng Vũ không thể tin mà quay đầu hỏi.
 
Vẻ mặt của bảo vệ nhăn nhó: "Anh này, đây không phải là trọng điểm."
 
"Af vâng, xin lỗi, ảnh hưởng đến các anh rồi." Thẩm Bằng Vũ vội vàng nói lời xin lỗi, bước nhanh chân đuổi về phía bên kia.
 
"..."
 
Cuối cùng, dưới sự hợp sức của hai bảo vệ, cuối cùng Thẩm Bằng Vũ mới kéo con ma men cất giọng ca vang khoa tay múa chân chạy đến đường lớn về ghế sofa, đè chặt xuống ghế sofa.
 
May thay lúc này đã gần nửa đêm, trong hành lang tòa cao ốc ngoại trừ bảo vệ ra thì chẳng còn ai cả, Thẩm Bằng Vũ vừa đưa thuốc lá cho bảo vệ vừa nhận lỗi: "Thật xin lỗi, đợi thang máy sửa xong rồi, bạn tôi đưa cô gái bị kẹt bên trên xuống thì chúng tôi sẽ lập tức đi ngay. Xin lỗi nha, chúng tôi quấy rầy công việc của các anh rồi."
 
"Không sao, công việc của chúng tôi có tính chất này mà, chính là dạng người nào cũng từng thấy cả rồi." Đột nhiên bảo vệ thốt ra, gượng cười: "Có điều người anh em này của cậu quả thật là hát rất tốt, ừm, rất có cá tính."
 
Bảo vệ vừa nói xong, con ma men tựa trên người Thẩm béo ú chẳng lắng lại được mấy giây phảng phất nào mà như được nhấn vào chốt mở của nút ca hát..
 
"Nhân sinh ngắn ngủi vài thu thôi~~~
 
Không say không thôi~~~
 
Bên phía đông của ta là mỹ nhân nào~~~"
 
"Đòi mạng à." Thẩm Bằng Vũ đầu lớn như cái đấu, muốn ấn chặt anh ta: "Ông anh này, có thể yên tĩnh một lát không, trở về rồi lại hát?"
 
Ma men nghe chày trên cổ, lặp lại giọng nói tăng thêm mười đê xi ben nữa, cánh tay phóng khoáng vung về phía trước: "Phía đông của tôi!! Là mỹ nhân nào!!"
 
"Mỹ nhân cái đầu cậu!!" Tiếng gào khóc thảm thiết cậu đây, chẳng gọi được mỹ nhân đâu, chỉ có thể gọi được quỷ đến thôi!"
 
Thẩm Bằng Vũ tức giận nhào đến, định dựa vào thể trọng để áp chế xuống "giọng hát" và cánh tay vung vẩy của đối phương.

 
Đang vật lộn đấu tranh kịch liệt ở ghế sofa bên này, bất thình lình Thẩm Bằng Vũ nghe thấy sau đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lười biếng.
 
"Hơn nửa đêm rồi, không nhịn được thì đi thuê phòng đi. Chơi mấy thứ không thích hợp với thiếu nhi ở đây, có suy nghĩ đến sức khỏe và tinh thần của bạn nhỏ không hả?"
 
"..."
 
Trong lúc cấp bách, Thẩm Bằng Vũ định tranh thủ quay đầu: "Anh Tứ, sao cậu lại xuống đây rồi?" Anh ta mới quay sang được một nửa, liền bị con ma men lay trở về: "Cậu đừng có nói lời châm chọc nữa, hơn nữa nơi này có bạn nhỏ… Bạn, bạn, bạn?"
 
Hồi cuối chính là khâu hoảng sợ bóp méo của Thẩm mập mạp.
 
Bởi vì…
 
Giang Tứ như tản bộ từ bên trong thang thoát hiểm đi ra ngoài, trên cổ tay ôm hai cái chân đều đặn, trước cổ còn có cánh tay mảnh khảnh ôm lấy, gương mặt trắng nõn của cô gái tựa lên vai anh, còn anh thì không nhanh không chậm bước đôi chân dài đi đến sofa.
 
Thật sự đúng là đang cõng "bạn nhỏ".
 
Thẩm Bằng Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cũng chẳng quan tâm ngăn cản ma men vung cánh tay mà chỉ sang bên kia "Phía đông của tôi là người đẹp nào."
 
Giang Tứ đến trước sofa rồi dừng lại, nhấc chân dài lên, đạp lên hai đống trên ghế sofa: "Nhường chỗ."
 
"A? vâng vầng."
 
Thẩm Bằng Vũ lộn nhào xuống ghế sofa, thuận tiện cũng kéo con ma men kia xuống luôn.
 
Có lẽ lúc này bị nụ cười nhạt sát ý của người nào đó cộng thêm đôi mắt đen dọa sợ mà con ma men ầm ĩ một lúc cũng đều an phận, trừng đôi mắt tò mò nhìn hai "sinh vật" dính nhau trước mắt.
 
Giang Tứ quay người, quỳ đôi chân dài xuống, đặt cô gái trên lưng xuống ghế sofa mềm mại.
 
Cô gái không động một cái, cũng loay hoay theo anh lùi vào trong, rồi tựa vào ghế sofa mềm mại. Lông mi dài cong đen nhánh khép lại, nhẹ che đi mí mắt nông cạn của cô. Dường như là đã ngủ, vừa yên tĩnh lại vừa yếu ớt.
 
Thẩm Bằng Vũ nhìn chăm chú đến mức chẳng chớp mắt.
 
Giang Tứ thẳng người, phát hiện ra cái gì đó nên anh hơi nghiêng người buông mắt: "Nhìn cái gì."
 
"Sao lại cảm thấy dáng vẻ của đàn em không giống trong ảnh cho lắm, người này thật rõ ràng..." Thẩm Bằng Vũ vô thức nói ra lời trong lòng, với mong muốn sống sót, cậu ấy lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực: "Không có, chỉ là chưa từng trông thấy mầm non từ An Kiều đến Đại học S của chúng ta, tuyệt đối không có lòng mơ ước cho dù là một chút! Tôi thề!"
 
"Không cần thề. Cậu cứ tuỳ tiện mà ngấp nghé."
 
"A?" Thẩm Bằng Vũ chấn kinh quay đầu.
 
Giang Tứ hừ một tiếng khẽ cười: "Lại chướng mắt cậu."
 
Thẩm Bằng Vũ buồn bực đến đỏ mặt: "Anh Tứ, cậu không thể vũ nhục tôi như thế, mặc dù quả thật tôi chênh lệch với cậu rất nhiều, nhưng tôi cũng không phải như vậy…"
 
"Giống vậy, cô ấy cũng chướng mắt tôi." Tiếng vang của Giang Tứ cắt đứt.
 
"???"
 
Dưới sự nghi hoặc "điều đó không thể nào tồn tại được" mà người nào đó đem đến, Giang Tứ không hề để ý một chút nào mà chỉ quay sang bên cạnh, quan sát cô gái làm tổ trên ghế sofa hai giây. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Trong cái nhìn im ắng chăm chú, mi mắt của cô gái khẽ run.
 
Giang Tứ buông mắt, nhàn nhạt mỉm cười một cái. Anh cúi người lấy áo khoác từ chỗ Thẩm Bằng Vũ, móc bao thuốc ra.
 
Thẩm Bằng Vũ đang thăm dò quan sát: "Anh Tứ, cô ấy như thế này là ngủ rồi à?"
 
"Giả vờ đó." Giang Tứ tiện tay cầm gói thuốc lá lên, đặt lên môi.
 
"?" Thẩm Bằng Vũ ngốc trệ quay đầu: "Làm sao có thể, đàn em này xem ra chính là kiểu học sinh ba tốt điềm đạm nho nhã vừa ngoan ngoãn vừa không gạt người, sao cô ấy có thể giả vờ … ngủ được??"
 
Dưới ánh mắt ngốc trệ bắn đến của Thẩm Bằng Vũ, Tống Vãn Chi cúi gương mặt đỏ ửng vịn sofa ngồi dậy.
 
Giang Tứ lười biếng duỗi chân dài ra, hơi buông mắt liếc nhìn cô, thấy thế anh cũng chỉ khẽ cắn thuốc, không cười quá rõ ràng.
 
Có lẽ cô gái dưới mi mắt cảm thấy đã phạm sai lầm bèn thu tay lại trước đầu gối, đầu ngón tay thon dài buông thõng, dường như móng tay màu trắng hơi nổi lên một chút ửng hồng.
 
Sau mấy giây, cô mới cúi đầu nhẹ nói: "Cảm ơn... Thật xin lỗi."
 
Đột nhiên một giây này khiến Thẩm Bằng Vũ hoàn hồn cộng với cả kinh hãi kém chút nhảy dựng lên: "Má, thật sự giả ngủ sao!"
 
"Chút ấy có tính là gì." Giang Tứ khẽ liếm tàn thuốc, điếu thuốc ngậm trên môi anh khẽ rơi, muốn rơi cũng không xong, còn anh thì cúi đầu ngâm nga một tiếng cười tản mạn: "Giả vờ không biết, giả vờ chưa từng gặp, nói dối, tránh người, nghe lén ở góc tường. Hiện tại bạn nhỏ này chẳng có gì là không làm được cả?"
 
"..."
 
Tống Vãn Chi càng cúi đầu xuống thấp hơn, mặt càng đỏ hơn.
 

Bây giờ cô càng có lý do để hoài nghi Giang Tứ chính là đưa cô xuống đây để tính sổ, nhưng đó cũng là cõng cô xuống mười mấy tầng lầu, cô muốn tránh anh cũng chẳng có lý do nào để chạy trốn cả.
 
Dường như Giang Tứ đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh chậm rãi bổ sung một câu: "À, còn có một đường xuống mười mấy tầng lầu đều giả vờ ngủ nữa." 
 
"?" Biểu cảm của Thẩm Bẳng Vũ như bị sét đánh, nghiêm mặt quay đầu: "Cậu thật sự cõng cô ấy từ trên lầu xuống sau?"
 
"Ừm." Giang Tứ thuận miệng trả lời.
 
Thẩm Bằng Vũ ngây ngốc: "Nhưng không phải là người bạn gái trước kia của cậu chỉ dựa lưng cậu một chút lúc đang chơi game cậu đều cũng không cho sao…"
 
Chia tay rồi?
 
Ba chữ cuối cùng đều chết ở trong con ngươi liếc tới của người ngậm thuốc lá nọ.
 
Thẩm Bằng Vũ nuốt một ngụm nước bọt, chuyển câu chuyện, nâng vẻ mặt ti tiện lên huhu như sắp khóc: "Anh Tứ, nếu như một ngày nào đó chân tôi cũng bị thương, cậu có cõng tôi xuống mười mấy tầng lầu không?"
 
Giang Tứ im lặng, cười như không cười liếc cậu ấy một cái: "Có phải cậu không không thấy cấn với cân nặng của bản thân đúng không?"
 
"..."
 
Thẩm Bằng Vũ ôm tim bật khóc.
 
Dưới sự phối hợp diễn vô thức của kẻ dở hơi Thẩm béo ú với con ma men không biết tên, quãng đường ngắn ngủi mấy chục mét từ cao ốc ra ngoài lầu cũng trở nên vô cùng "đặc sắc".
 
Giang Tứ lái xe dừng trước lầu.
 
Người kia lười biếng bước đôi chân dài đi chậm nhất, lấy ra chìa khoá xe trước mấy mét, điều khiển mở khoá xe.
 
Mãi đến mấy bước cuối, anh mới không nhanh không chậm đi qua bên cạnh Tống Vãn Chi, thay Thẩm béo khó khăn dìu con ma men kéo cửa sau xe ra: "Nếu như cậu ta mà nôn trên xe, đêm nay hai cậu cùng nhau ngủ ở ven đường luôn nhé."
 
Thẩm Bằng Vũ trưng vẻ mặt cầu xin: "Đâu phải lỗi của tôi đâu chứ anh Tứ."
 
Đuôi mắt Giang Tứ câu lên, tựa trước xe bên cạnh như cười như không rồi ngoái đầu nhìn lại: "Vậy là cậu muốn tính toán sai lầm của mình hôm nay với tôi sao?"
 
"..."
 
Thẩm Bằng Vũ co cổ lại, lập tức làm như mình chẳng nghe thấy gì cả, vặn vẹo thân thể nhanh nhẹn mượt mà muốn cúi người chui vào xe.
 
Chưa chui vào được một nửa.
 
Đột nhiên con ma men bị đẩy vào trước thò đầu ra khỏi xe, mê mẩn trừng trừng lộ ra một nụ cười chỉ thấy răng rồi ngoái đầu nhìn lại: 
 
A, đây không phải là anh Tứ sao?"
 
Giang Tứ dừng tay muốn châm thuốc lại, buông bật lửa xuống, anh uể oải ngoái đầu nhìn lại.
 
Con ma men ngu ngơ quay cổ, nghiêng đầu nhìn Tống Vãn Chi vừa dừng lại ở chỗ gần đó: "Ồ, anh Tứ, cậu lại đổi bạn gái à?"
 
"..."
 
"Ý, người này thổ lộ với cậu lúc nào thế, sao tôi lại không biết?"
 
"..."
 
"Ý, đây dường như không phải là kiểu mà cậu thích trước đây đâu nhỉ?"
 
"..."
 
"Ý…"
 
Thẩm Bằng Vũ nhào đến bịt miệng một phát, nhét anh ta vào trong xe: "Con mẹ nó, đừng ồn ào nữa, còn không im lặng nữa thì đến bố ruột cũng chẳng cứu được cậu đâu!"
 
"Rầm."
 
Cửa xe đóng lại.
 
Con đường dài của thành phố P chứa ánh đèn xuất thần, ban ngày ồn ào náo động, ban đêm lại tịch liêu.
 
Tống Vãn Chi cúi cổ xuống, đứng cạnh chiếc xe dừng dưới ánh đèn.
 
Gió lặng.
 
Nhịp tim đánh trống reo hò cũng an tĩnh. Thậm chí còn trở nên có chút chậm chạp, đình trệ, sau đó như bị cái châm nhỏ lặng yên khẽ đâm xuống, cũng không đau, chỉ có điều dường như cây kim đã thấm qua nước chanh, ý lạnh tận xương khẽ dâng lên chút chua xót.

 
Tựa như tỉnh lại sau một giấc mơ, buồn vô cớ, không cam tâm lại không thể không cam tâm.
 
Nằm mơ thì không cần phải trả giá đấy.
 
Cái giá đều là sau khi tỉnh mộng cơ.
 
Giang Tứ thu lại bật lửa, ngoái nhìn: "Không lên xe sao?"
 
Mi mắt của Tống Vãn Chi khẽ run rồi nâng lên: "Tôi tự ngồi xe buýt là có thể quay về trường học rồi."
 
Giang Tứ ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm cô hai giây rồi xuỳ một cái: "Bị nhắc nhớ lại trước đây tôi có nhiều bạn gái, sợ tôi gây hoạ cho em à?"
 
"Không phải."
 
"Vậy là em sợ tôi, vẫn chán ghét tôi à."
 
"..."
 
Đều không phải mà.
 
Em thích anh.
 
Tống Vãn Chi thầm nói dưới đáy lòng.
 
Em đã giấu chúng nó đi rất lâu rồi, giấu ở mỗi góc hẻo lánh trong cơ thể của em. Không dám nhìn, không dám nghe, không dám nói, không dám quên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sợ anh sẽ phát hiện, sợ nó sẽ tràn đầy. Sợ giấu không được, sợ không vui.
 
"Được thôi." Có người buông mắt, xùy giọng nói lạnh lẽo giữa đêm: "Tùy em."
 
"..."
 
Hàng mi của Tống Vãn Chi lắc một cái.
 
Người kia thẳng người, lấy điếu thuốc khỏi môi.
 
Anh cũng không nhìn cô một cái nào nữa, vòng qua ghế lái trên xe. Sau mấy giây, anh nhấn ga một cái, tiếng xe nổ vang, hoà nhập vào bóng đêm yên tĩnh cuối hạ.
 
Tống Vãn Chi đứng tại chỗ.
 
Cô yên tĩnh lại cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của mình, cảm thấy nó đau, cũng cảm thấy có một nơi khác còn đau hơn nó nữa.
 
Sau đó cô gái quay người bước đến trạm xe buýt, khẽ khập khiễng chậm rãi đi qua.
 
Còn may là không xa, khoảng chừng một hai mét, đường cái rộng lớn lại yên tĩnh, đèn đường với camera chiếu sáng như ban ngày, cho dù dường như trên đường không có bất kỳ ai. Cũng may nơi này là thành phố P, không giống như cái huyện nhỏ đi bảy tám giờ thì chẳng còn giao thông công cộng nữa, nơi này trước mười hai giờ vẫn còn có một chuyến xe cuối cùng, cô có thể đi nó, nửa tiếng sau nó dừng lại ở trước cổng trường Đại học S, sau đó cô một mình băng qua sân trường yên tĩnh không có một ai đi trở về lầu ký túc xá.
 
Tống Vãn Chi dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm chẳng có một đốm sáng nhỏ nào, hít nhẹ một hơi.
 
Cô chớp chớp mắt cảm thấy mắt chan chát.
 
Thành phố P lớn ghê.
 
Cô nhớ nhà lắm.
 
Trong một hai giây đó, điện thoại nhẹ nhàng rung lên.
 
Tống Vãn Chi run lên, cúi đầu cầm lấy, lúc nhìn thấy hai chữ mẹ trên màn hình điện thoại, tựa như một bong bóng đầy nước bị một cây kim vô hình đâm thủng, cảm xúc cuộn trào hội tụ lại thầm dâng lên nước mắt, chuyển hai vòng dưới đáy mắt cô, sau đó rơi xuống màn hình.
 
Chữ bị phóng đại đến biến hình, giọt nước mắt bên trên còn thoảng qua ánh sáng lộng lẫy hệt như cầu vồng.
 
Tống Vãn Chi vừa đi vừa hít sâu đè xuống cảm xúc nghẹn ngào, mãi đến khi điều chỉnh được trạng thái mà cô có thể che giấu tốt nhất thì mới nín thở nhận điện thoại: "... Mẹ?"
 
"Chi Chi, con không có sao chứ?" Phía đối diện điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Lư Nhã.
 
"Con, không có việc gì cả." Cô gái đè giọng nói xuống thật nhẹ, còn có hơi khàn khàn: "Sao vậy."
 
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Lư Nhã thả lỏng: "Mẹ gặp ác mộng, mơ thấy con bị rơi xuống lầu. Nó dọa mẹ tỉnh lại đây này.

 
"..."
 
Cổ họng Tống Vãn Chi nghẹn lại, như bị một miếng bông chua chua chặn ngang.
 
Cuộc trò chuyện bỗng tĩnh lặng mấy giây.
 
Lư Nhã hỏi: "Bây giờ con đang ở ký túc xá à? Có phải quấy rầy giấc ngủ của con rồi không?"
 
"... Không có, con chưa ngủ đâu, sắp ngủ thôi."
 
"Hả? Sao nghe giọng con hơi khàn thế nhỉ? Có phải bị cảm hay không thế?"
 
"Có lẽ là có một chút."
 
"Vậy ngày mai con phải uống thuốc cảm đó!"
 
"Vâng, được rồi."
 
Một chiếc xe máy cải tiến qua phần pô phát ra tiếng vang xé toang yên tĩnh lao ngang qua ven đường.

 
Lư Nhã nghe thấy, nhưng lại bị Tống Vãn Chi cẩn thận lấp liếm cho qua.
 
Trước kia, Lư Nhã có bệnh thức giấc nửa đêm thì khó có thể mà ngủ lại, Tống Vãn Chi biết cho nên lấy lý do ngày mai không có lớp, hàn huyên với bà một lúc.
 
Bất tri bất giác cô đã đến được trạm xe buýt, ngồi xuống trên băng ghế dài lạnh lẽo.
 
"Đúng rồi Chi Chi, Giang, anh Giang Tứ nhỉ, ở cạnh nhà bà ngoại con kia? Sau khi khai giảng con có tìm nó không?"
 
Tống Vãn Chi trì trệ, im lặng mấy giây, cô mới nhẹ nói: "Dạ, tìm rồi."
 
"Người ta thế nào. Mẹ nghe bà ngoại con nói, hẳn là một đứa bé không tệ nhỉ?"
 
"Vâng." Tống Vãn Chi buông mí mắt, nhẹ giọng: "Anh ấy rất dịu dàng, đối xử người khác rất hòa thuận, rất khiêm tốn, cũng có niềm vui giúp người khác, chăm sóc con rất nhiều..."
 
Lư Nhã vẫn dễ bị lừa hệt như trước đây.
 
Cuộc điện thoại giả tạo không thân tình này vẫn bị Tống Vãn Chi chủ động chấm dứt. Cô sợ nói thêm gì đi nữa, chuyến xe buýt cuối đến cô sẽ lộ tẩy.
 
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Vãn Chi cúi đầu nhìn thời gian biểu của chuyến xe trên app trong điện thoại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Chuyến xe cuối đến trạm vẫn còn cách hai phút...
 
"Vù...."
 
Đột nhiên tiếng động cơ oanh minh từ xa đến gần.
 
Trong mấy giây Tống Vãn Chi vẫn còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe màu đen khá quen thuộc đã dừng lại trong tầm mắt cô.
 
Sau đó cửa sổ ghế lái hạ xuống, ánh sáng trong xe phác hoạ ra dung nhan sườn mặt thanh thoát sắc bén.
 
Người nọ tựa vào trong xe, tay áo màu đen tuỳ tiện lỏng lẻo xắn lên một nửa, cánh tay trăng trắng lười nhác gác trên tay lái, anh mở hờ đôi mắt đào hoa hình quạt, lông mày sáng sủa tạo ra cảm giác lạnh lùng sắc bén.
 
Như chỉ đi ngang qua, cũng giống muốn đến đánh nhau.
 
Đều không phải.
 
"Em lưu lại số điện thoại của tôi một tí, sau khi đến phòng ngủ rồi thì gửi tin nhắn báo tôi một tiếng." Giang Tứ cũng chẳng nâng mi mắt chút nào, giọng điệu lãnh đạm.
 
"Không cần..."
 
"Còn nói thêm một chữ không nữa tôi lập tức bước xuống vác em lên xe."
 
Tống Vãn Chi: "..."
 
Thế là cô liền nuốt câu không cần làm phiền kia xuống.
 
Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, hiện lên mục lưu số.
 
Mười một số mà thôi.
 
Dường như sợ cô nhầm lẫn, người kia hiếm khi hạ giọng.
 
Cách anh đọc số điện thoại cũng rất quái lại, một lần 4 số, 3 số, 4 số.
 
Rất lâu trước đây, Tống Vãn Chi đã biết.
 
Như cô đã dự tính, Giang Tứ báo xong nhóm thứ nhất, nhóm thứ hai, sau đó đến nhóm cuối cùng.
 
0, 8, 2, 0.
 
Cô kìm lòng không đặng bước trước anh một bước, dưới đáy lòng mặc niệm dãy số này.
 
Ngày 20 tháng 8, sinh nhật anh.
 
"0820."
 
Giọng nói của người kia quấy nhiễu đêm đen cuối hạ, lười biếng lại khàn khàn.
 
...
 
Chiếc xe màu đen lại hoà lẫn vào bóng đêm.
 
Phía sau, Thẩm Bằng Vũ giả vờ nhìn ngoài cửa sổ: "Ai, anh Tứ à, "ba quy tắc không" truyền từ An Kiều đến Đại học S kia của cậu, điều thứ nhất là không cái gì đấy nhỉ?"
 
Trong xe yên tĩnh.
 
Giọng điệu Giang Tứ tản mạn: "Thế này được coi là chủ động rồi hả?"
 
"Thế này, còn, không, được, tính, sao?" Thẩm Bằng Vũ nhịn không được mà quay đầu: "Không nói đến chuyện sau khi xuống lầu đêm nay, quý ngài đây từ chủ động cho con gái số điện thoại từ bao giờ thế? Trước kia cậu có thể biểu hiện được một nửa như thế này… Không, một nửa của một nửa thì tôi đã được uống mấy ly rượu mừng cậu rồi đấy?"
 
Con ngươi như điểm sơn hơi động một chút, chuyển khỏi bóng dáng không còn nhìn rõ của trạm xe buýt từ kính chiếu hậu kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Giang Tứ khẽ gõ vào tay lái, ngừng mấy giây, anh trầm thấp xuỳ một tiếng:
 
"Tôi nói rồi, không tính."