Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 8 - Chương 31




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Thuỷ phi cơ đáp xuống vùng gần Hải Tinh Đảo, lập tức có 1 canô chạy tới, dừng bên cạnh phi cơ. Lôi Hồng Phi cùng Lăng Tử Hàn một trước một sau xuất hiện tại cạnh cửa khoang thuyền, lập tức nhảy xuống ca nô.

Hai người đều đã cải trang qua, lại đang trong buổi tối, nên có thể che giấu được khuôn mặt thật của mình.

Lăng Tử Hàn cố nhịn sự khó chịu của cơ thể, trên mặt vẫn hờ hững, bình thản ngồi xuống. Lôi Hồng Phi xụ mặt ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng không nói gì. Bọn họ đều khí thế phi phàm, hoàn toàn mang phong thái thủ lĩnh.

Canô nhanh chóng chạy vào đường hầm Hải Tinh Đảo, thuỷ phi cơ lập tức cất cánh, đáp xuống sân bay Karachi của Pakistan, sau đó bay đến Đức, thẳng đến trang viên Hermann von Ludwig.

Nơi này là nam bán cầu, cũng đang vào cuối thu, tuy rằng gần xích đạo, nhưng không xem là lạnh, thế nhưng gió biển đêm vẫn rất lạnh. Lôi Hồng Phi lo lắng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lăng Tử Hàn, nhưng không tiện giúp cậu che chắn.

Tuy rằng bọn họ áp dụng cảnh giới nghiêm mật, hiện nay cũng không phát hiện có người chú ý tới những đảo nhỏ bình thường giữa Ấn Độ Dương, nhưng để dự phòng vạn nhất, bọn họ vẫn không thể để lộ kẽ hở nào.

Canô rất nhanh chạy vào trong núi, ngừng tại bến tàu.

Vệ Thiên Vũ lo lắng chờ ở đó, trong lòng dày vò ngổn ngang, khiến anh đau đến mức hầu như không thể thở được.

Đợi canô dừng lại ổn định, Lăng Tử Hàn thả lỏng người, không cố chống nữa, mềm người dựa vào ghế, hoàn toàn không động đậy.

Lôi Hồng Phi đứng dậy, ôm lấy cậu, đi lên bến tàu, đến trước mặt Vệ Thiên Vũ.

Vệ Thiên Vũ tiếp nhận người trên tay y, cúi đầu mà nói: “Cám ơn” rồi nhanh chóng xoay người đi.

Lôi Hồng Phi đi theo bên cạnh anh, cùng anh đi qua con đường ngầm, tới một phòng ngủ không lớn nằm ngay giữa.

Vệ Thiên Vũ cẩn thận đặt Lăng Tử Hàn lên giường, vừa kiểm tra tình hình thân thể cậu vừa thông qua hệ thống trò chuyện nội bộ gọi tới chuyên gia phẫu thuật.

“Không cần làm giải phẫu, chỉ cần thay đổi một chút bề ngoài là được.” Vệ Thiên Vũ dặn dò. “Chúng tôi chỉ để lộ mặt cậu ấy thông qua tần số nhìn thôi, tối đa là trung cảnh, không lấy cận cảnh.”

Chuyên gia kia nói “Yes, sir”, liền mở valy, lấy công cụ ra.

Vệ Thiên Vũ ý bảo Lôi Hồng Phi cùng anh rời đi. Hai người sau khi rời khỏi phòng, Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng hỏi y: “Quân tiếp viện lúc nào đến Mogadishu?”

Lôi Hồng Phi nhìn đồng hồ 1 chút, chắc chắn nói: “Hơn 2 tiếng nữa.”

“Được.” Vệ Thiên Vũ khen ngợi gật đầu. “Cần phải nghĩ cách tiếp cận phủ đệ tướng quân Abu, nhưng không thể khiến cho bọn họ hoài nghi.”

“Biết rồi.” Thần tình Lôi Hồng Phi nghiêm túc. “Tôi đã sắp xếp xong rồi, bọn họ sẽ theo kế hoạch đến địa điểm dự định.”

Vệ Thiên Vũ cười cười với y, ôn hòa mà nói: “Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, tiếp theo là việc của tôi.”

“Được, tôi đi xem bọn Bạch Lang.” Lôi Hồng Phi không có nhiều lời. Tuy rằng y rất lo lắng Lăng Tử Hàn, nhưng hiện tại đã tiến vào thời gian chiến tranh, không phải thời gian của nhi nữ tình trường.

Hai người tách ra, đều đi về các hướng khác nhau.

Vệ Thiên Vũ vào phòng thông tin, Tinos đang cùng Heinz trò chuyện.

Bọn họ đã tiến hành rất nhiều lần thương thảo, phần lớn thời gian đều xoay quanh vấn đề về điều kiện “Antinogen xin lỗi ngay mặt”, Heinz dùng mọi cách khuyên bảo, luôn mãi biểu thị áy náy, lại nhắc tới giao tình hai người lúc trước, hy vọng Tinos cho y mặt mũi, bỏ qua điều kiện này, y đồng ý trả tiền đền bù.

Nhưng Tinos chỉ là cười nhạt: “Tôi biết, anh tùy tiện bắt cóc mấy tên phú hào, hoặc cướp xe chở tiền, hoặc là động thủ động cước với mấy ngân hàng online, lấy vài tỷ đồng Euro không có gì là khó. Nhưng tính cách tôi chắc anh cũng biết rõ mà, tôi không phải là người vì tiền mà bỏ qua nguyên tắc của mình. Antinogen lúc trước khiến tôi đau khổ như vậy, những năm qua tôi cũng phải mệt mỏi gắng gượng, thật vất vả mới khôi phục lại. Thâm cừu đại hận đó, sao tôi quên dễ thế được? Càng không vì bất kì điều gì mà tha thứ. Antinogen không ngay trước mặt tôi xin lỗi cũng được đi, nhưng phải để hắn lên thử cái máy chết tiệt đó 1 lần.”

“Cái máy đó đã bị người Trung Quốc cho nổ tung từ lâu rồi.” Heinz mỉm cười, thở dài. “Huống hồ, lúc trước cũng không phải Antinogen để em lên thử máy, lúc bọn anh làm thí nghiệm cũng phải chọn người mà, sẽ không tìm đồng bọn của mình, nhưng Robert Jon lại vô cùng hứng thú với cái máy của Antinogen, cứ nhắc mãi tới em, Antinogen mới đồng ý. Nếu nói tiếp, chuyện này xác thực không thể không thể trách Antinogen. Tinos, đã hơn 10 năm rồi, tất cả đều đã thành chuyện cũ, em đại nhân đại lượng, không nên để trong lòng.”

“Nói nghe rất hay …” Tinos rất tức giận. “Nếu không, anh lên thử nó đi.”

Bọn họ đang giằng co, Vệ Thiên Vũ tiến đến, tức giận mà nói: “Arnold, đừng nhiều lời với y nữa, tên kia sắp chết rồi, chúng ta nháo tới cuối thì cả hai cũng chẳng ai được lợi. Nếu bọn họ không đồng ý điều kiện của chúng ta, sẽ không cần nói chuyện nữa, chúng ta cứ liên hệ với bên Bắc Kinh kia, kêu bọn họ đưa tiền tới chuộc người.”

“Gì cơ?” Heinz lấy làm kinh hãi. “Cậu ta làm sao? Tình hình không tốt sao?”

Vệ Thiên Vũ ngồi xuống, mặt âm trầm nói: “Còn 1 hơi thở, tôi thấy không chống được vài ngày nữa đâu.”

Heinz ngừng một phút đồng hồ, trên màn hình xuất hiện 1 cửa sổ chat nữa, Antinogen xuất hiện, có chút sốt ruột hỏi: “Hiện tại cậu ta sao rồi? Tôi muốn thấy cậu ta.”

Tinos “Hừ” một tiếng, nhưng chưa kịp nói, Heinz liền nói tiếp: “Đúng vậy, chúng ta bàn công việc cũng 2 3 ngày rồi, nhưng vẫn chưa thấy được hàng, chuyện này không thích hợp cho lắm.”

Lời này nói xong, Tinos suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, ôn hòa mà nói: “Armed, em thấy sao?”

“Không thành vấn đề, muốn gặp thì cho gặp đi.” Vệ Thiên Vũ chẳng hề để ý nhún vai. “Dù sao người này cũng không xong rồi, muốn nhìn thì nhìn đi, để bọn họ đánh giá.”

Tinos nở nụ cười, cũng là vẻ mặt không quan trọng, nói với Heinz cùng Antinogen: “Được rồi, vậy sẽ để hai người gặp.”

Vệ Thiên Vũ nhấn vài nút trên bàn điều khiển, trên màn hình nhỏ trước mặt xuất hiện Lăng Tử Hàn đã thay đổi khuôn mặt xong, chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ đã rời đi, chỉ có hai bác sĩ chân chính đứng ở trong căn phòng kia, hiển nhiên công tác chuẩn bị sắp xếp xong, liền đem hình ảnh đó cắt ra phóng lên màn hình lớn.

“Mr.Kirk.” Anh hỏi. “Huống bệnh nhân thế nào?”

Hai người bác sĩ trong phòng đều mặc áo blouse, mang mũ cùng khẩu trang, ngoại trừ con mắt được phân chia rõ ràng của bọn họ, rất khó nhìn ra được bọn họ thuộc là chủng tộc người gì. Trong đó có 1 bác sĩ ngẩng đầu lên, dùng khẩu âm dày đặc tiếng Anh: “Thật không tốt, chúng tôi không tìm được phương pháp khống chế hữu hiệu, bệnh tình bệnh nhân đang kịch liệt chuyển biến xấu.”

Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, cả người run nhè nhẹ. So với 10 năm trước, cậu càng thêm gầy gò.

Antinogen nhịn không được hướng ra trước, nói gấp: “Mau, cho tôi xem số liệu kiểm tra của cậu ta, ngay bây giờ.”

Vị bác sĩ kia không có hé răng, hiển nhiên đang chờ đợi mệnh lệnh của Tinos hoặc Vệ Thiên Vũ.

Tinos nhàn nhạt mà nói: “Cho hắn xem đi.”

Hai vị bác sĩ lập tức tổng hợp lại các số liệu kiểm tra đo lường y học từ các xúc tua nhận được trên người Lăng Tử Hàn, liên tiếp truyền số liệu ra, đồng bộ xuất hiện trên màn hình lớn.

Cho dù là bác sĩ, cũng không thể lập tức nhìn ra được những mánh khóe ẩn sâu trong mấy số liệu phức tạp này, nhưng Antinogen mười năm qua chuyên tâm nghiên cứu, với biến hóa bệnh tình của người này rõ như lòng bàn tay, chỉ cần xem một số giá trị số liệu then chốt, liền có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Đợi được số liệu truyền xong, hai người bác sĩ lấy xúc tua kiểm tra đo lường ra, làm như thật mà cầm lấy 1 kiêm tim ở bên cạnh, chuẩn bị tiêm thuốc vào trong người bệnh nhân.

“Đợi đã.” Antinogen lập tức cản. “Các người dùng thuốc gì cho cậu ta vậy?”

“Đều là thuốc thường quy mà thôi.” Bác sĩ hiển nhiên rất không hài lòng với thái độ của hắn, tức giận mà nói liên tiếp các tên thuốc.

Antinogen ngưng thần nghe xong, lập tức lắc đầu: “Những thuốc này đều vô dụng. Lúc các người tới cướp cậu ta, không thấy bên giường cậu ta có thuốc gì đặc biệt sao?”

“Có.” Vệ Thiên Vũ nhún vai. “Tôi đều mang về hết rồi, thế nhưng các bác sĩ bên chúng tôi lại không rõ cách sử dụng, cần liều thuốc bao nhiêu, nên không dám lỗ mãng.”

“Vậy để tôi xem mấy loại thuốc này.” Antinogen khẩn cấp mà nói, căn bản không cho Heinz chen vào nói.

Heinz ngồi ở chỗ kia, vẫn ôn hòa cười, tùy ý hắn.

Nhưng hai người bác sĩ không nhúc nhích, hiển nhiên đang đợi mệnh lệnh của Vệ Thiên Vũ cùng Tinos. Vệ Thiên Vũ đơn giản đứng dậy rời khỏi phòng. Một lát sau, trên màn hình lớn xuất hiện thân ảnh của anh.

Anh lười biếng ngồi ở một bên, nói với bác sĩ: “Cho họ xem đi.”

Hai người bác sĩ liền đi tới ngăn tủ bên tường, từ bên trong lấy ra một ít bình thuốc uống, tiêm kim cùng hộp, đặt lên bàn.

Vệ Thiên Vũ đã thiết lập vị trí đặt camera trong phòng rất độ chặt chẽ, để Antinogen có thể nhìn rõ tên của các loại thuốc này.

Antinogen gật đầu, ngưng thần suy nghĩ một hồi, liền nói: “Tình huống hiện tại của bệnh nhân thật không tốt, phương pháp trị liệu thông thường sẽ khiến hiệu quả rất chậm, nhưng nếu không thể khởi động được tác dụng của thuốc, cậu ta sẽ không xong.”

“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ đồng ý. “Vậy anh có phương pháp gì không, có thể để thuốc có tác dụng, cứu lấy mạng cậu ta?”

“Biện pháp có một.” Antinogen hời hợt nói. “Làm tình với cậu ta, chờ thân thể cậu ta hoàn toàn thả lỏng, tiêm thuốc vào người cậu ta.”

Heinz cùng Tinos đều ngẩn ra, hai người bác sĩ trong phòng cũng là sửng sốt, đương nhiên Vệ Thiên Vũ cũng mang vẻ mặt không tin, kinh ngạc hỏi: “Anh đùa à? Đây là phương pháp gì chứ? Anh muốn tụi tôi cường bạo cậu ta? Với bộ dáng này của cậu ta, có thể chịu nổi sao? Cậu ta chỉ còn 1 hơi thở thôi, có thể đổi được không ít tiền, anh muốn chúng tôi giết cậu ta à? Mục đích gì hả?”

Antinogen bất động thanh sắc, bình thản mà nói: “Cậu ta với tôi mà nói còn quan trọng hơn với các anh nhiều, tôi muốn người sống, không muốn người chết. Các anh hoặc cứ dựa theo phương pháp này của tôi mà làm, hoặc lập tức đưa cậu ta tới chỗ tôi, tôi sẽ cho người làm.”

“Đưa?” Vệ Thiên Vũ bật cười. “Anh nói dễ nghe nhỉ, nếu các anh không thể thỏa được yêu cầu của chúng tôi, dù là người chết, tôi cũng không tặng cho các anh.”

“Điều kiện các người cứ từ từ mà bàn, tôi không quan tâm.” Antinogen diện vô biểu tình. “Thế nhưng, nếu các người muốn cậu ta sống, tốt nhất là nên dựa theo phương pháp của tôi mà làm.”

Vệ Thiên Vũ đứng lên, bước đi thong thả đến bên giường rồi ngồi xuống, vươn 1 ngón tay, ám muội xẹt qua khuôn mặt người trên giường, khóe miệng nhếch lên, có chút hứng thú mà nói: “Người này lớn lên cũng không tệ. Thế nhưng, Antinogen, anh khẳng định làm vậy sẽ không khiến cậu ta mất mạng chứ?”

“Cái này phải xem lực khống chế của anh nữa.” Antinogen hờ hững mà nói. “Anh phải giúp cậu ta đạt được cao trào, nhưng không thể khiến sinh mạng cậu ta gặp nguy hiểm.”

“Yêu cầu này không phải quá cao rồi sao?” Vệ Thiên Vũ nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn hướng camera. “Arnold, em sẽ làm, em thích sự khiêu chiến.”

Tinos thoải mái mà cười gật đầu: “Được, vậy em cứ từ từ mà chơi.”

Heinz cũng có hứng thú nở nụ cười.

Antinogen rõ ràng mà nói ra tên các thuốc cùng phương pháp sử dụng cho bọn họ biết, các bác sĩ trong phòng lập tức dựa theo lời hắn tìm lấy thuốc, đem thuốc bên trong theo liều tiêm vào kim tiêm.

Vệ Thiên Vũ vừa nâng người cởi bỏ nút áo người trên giường, vừa giơ tay lên: “Được rồi, các người đi đi, tôi không thích biểu diễn công cộng đâu. Arnold, lúc em làm việc không thích có người khác quấy rối, chắc anh biết mà ha.”

“Đương nhiên, anh biết.” Thái độ của Tinos với anh đầy vô cùng thân thiết cùng dung túng, liền đưa tay ấn nút trên bàn điều khiển, tắt toàn bộ máy giám sát trong phòng đó, mở hệ thống che đậy.

Hình ảnh trong căn phòng kia vừa tắt, Antinogen cũng lập tức tắt cửa sổ trò chuyện, chỉ còn lại có Heinz tiếc nuối mà ở lại.

Tinos ngẩng đầu nhìn Heinz trên màn hình lớn, bình tĩnh mà nói: “Tôi cho các anh thêm 1 cơ hội cuối cùng, các anh cứ từ từ cân nhắc điều kiện của tôi đi, 1h sau chúng ta liên hệ lại.”

“Đừng nóng vội.” Heinz cực phong độ mỉm cười. “Tinos yêu dấu, lẽ nào chúng ta không thể tâm sự chuyện cũ sao? Anh ở trong ngục hơn 10 năm, thông thường đều nhớ tới em.”

“Thật sao?” Tinos cười lạnh một tiếng. “Theo tôi biết, anh vẫn luôn yêu Antinogen mà, 10 năm qua, người mà anh nhớ hơn phân nửa là hắn đi?”

“Đương nhiên nhớ hắn, nhưng cũng nhớ em.” Heinz ôn nhu cười, hết sức mê hoặc. “Tinos, anh rất hy vọng chúng ta có thể ôn lại chuyện cũ.”

Tinos do dự chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nếu anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi có thể cân nhắc.” Nói xong, anh liền tắt máy.

HẾT CHAP 31