Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ngay một giờ sau khi có trận chiến phát sinh ở Tam Đảo Cổ Lỗ thì Ban Địch An liền qua đường liên lạc khẩn cấp trực tiếp trò chuyện với Lý Nguyên.
Trên màn hình, gã mặc chế phục thượng tướng bốn sao, nghiêm túc mà nói: “Tổng thống tiên sinh, tôi mới nhận được báo cáo, Tam Đảo Cổ Lỗ bị hải tặc tập kích quy mô lớn, rất nhiều du khách bị nguy hiểm, một nhà phó tổng thống tiên sinh hiện tại cũng không rõ hành tung, tình hình vô cùng khẩn cấp, tôi yêu cầu ngài cho tôi quyền được phái bộ đội đặc chủng đi cứu viện.”
Tuy rằng Ban Địch An là Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc, nhưng dựa theo hiến pháp, nếu gã muốn cử quân đội đến khu tự trị của Cổ Lỗ, thì phải được tổng thống trao quyền, bằng không tức là vi phạm hiến pháp, sẽ bị hội nghị quốc dân khiển trách, giáng chức. Nếu gã điều động quân đội phi pháp mà gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Do vậy, tuy rằng Ban Địch An không muốn nhưng quyền lợi trong tay gã thực sự đã bị kiềm hãm, nên không thể không làm cho đúng thủ tục.
Lý Nguyên ngay lúc xảy ra việc cũng đã nhận được báo cáo của Lăng Tử Hàn, đồng thời cùng Lăng Tử Hàn ở trung tâm chỉ huy Cục Quốc An bảo trì tin tức đồng bộ. Ông cùng với Kim Tư, tùy thời bảo trì liên lạc với Lăng Tử Hàn, thảo luận khả năng phát sinh tiếp theo của sự việc cùng với đối sách ứng phó. Một nước cờ này của Ban Địch An bọn họ cũng đã nghĩ tới.
Nghe gã nói xong, Lý Nguyên đạm đạm cười: “Không cần vội đâu, đại đội đặc công của chúng ta hai ngày trước đã tới vùng biển đó tiến hành huấn luyện, bắt hải tặc cũng là một trong số đó, hiện tại cũng vừa lúc. Nếu bọn họ không thể làm được, thì lúc đó chúng ta hãy xuất binh vậy.”
Ban Địch An cười nhạt: “Đội đặc công thì có gì chứ. Bọn hải tặc này trang bị kỹ càng, dũng mãnh thiện chiến, còn có không ít bộ đội đặc chủng xuất ngũ của các quốc gia tham gia trong đó nữa, đội đặc công hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Tổng thống tiên sinh, tôi yêu cầu ngài lập tức xuất binh, để bảo vệ an toàn của phó tổng thống tiên sinh cùng các du khách. Hiện tại, sự an toàn của một nhà phó tổng thống tiên sinh đang bị uy hiếp nghiêm trọng, mà nhân dân quốc gia của ta cùng du khách ngoại quốc cũng bị dính vào, nếu ngài còn do dự, thì hậu quả khó mà gánh nổi.”
Nụ cười của Lý Nguyên biến mất, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Tướng quân, Tam Đảo Cổ Lỗ khác các khu vực bình thường trên quốc gia chúng ta, là khu vực vô cùng mẫn cảm. Nếu chúng ta chưa được sự đồng ý của Cổ Lỗ Vương đã tùy tiện xuất binh, thì sẽ gây nên hậu quả khó mà dự liệu được, có khả năng khiến nhân dân Tam Đảo Cổ Lỗ phản loạn, thậm chỉ làm hại tới sự an toàn của nước ta. Hiện tại, phó tổng thống tiên sinh đã được sự đồng ý của Khố Tạp, triệu đội đặc công tiến vào đảo bắt hải tặc, do vậy, chúng ta trước tiên phải bình tĩnh quan kỳ biến, phải quyết định kỹ trước khi hành động.”
Mặt Ban Địch An nhăn lại, hiển nhiên rất tức giận khi thấy Lý Nguyên phủ định đề nghị của gã. Nhưng Lý Nguyên nói có lý, gã không thể phản bác, chỉ có thể phẫn nộ cúp máy, quay đầu lại hạ lệnh cho quan chỉ huy bộ đội đặc chủng: “Lập tức xuất phát.”
Tham mưu trưởng của gã nhắc nhở: “Nhưng ngài chưa được tổng thống trao quyền.”
Ban Địch An hừ một tiếng: “Cũng không phải là đi phóng đạn hạt nhân, hoàn toàn chỉ là điều động quy mô nhỏ một tiểu bộ đội, không được trao quyền cũng không phải trái pháp luật. Đừng động vào tên già Lý Nguyên đó, chúng ta chỉ cần làm chuyện của chúng ta là được. Lập tức ra lệnh cho đại đội Hải Sư lập tức xuất phát, lao thẳng tới Cổ Lỗ Cát Mã, phải bắt bằng được Chu Tự, Lạc Mẫn cùng Khố Tạp. Nếu không thể bắt giữ thì cứ giết chết.”
“Yes, sir.” Bộ trưởng tác chiến của gã lập tức đi ra lệnh.
Trong Cục Quốc An, Lăng Tử Hàn nhìn Lý Nguyên cùng Ban Địch An trò chuyện xong, lập tức tới văn phòng của Lạc Mẫn, đóng cửa lại, dùng máy vi tính tư nhân mà mình mang tới đã được thiết trí cấp bậc bảo mật tối cao, sau đó gọi tới số điện thoại bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng được thiết trí trên hạm đội “Thiên Nhai”
Lôi Hồng Phi xuất hiện trên màn hình, vui mừng lộ rõ trên nét mặt kêu lên: “Tử Hàn, em khỏe không? Anh rất nhớ em.”
Lăng Tử Hàn không nói chuyện phiếm mà vào thẳng vấn đề: “Hổ Sa, lập tức khởi động phương án biển cả.”
Nụ cười Lôi Hồng Phi thu lại, lập tức gật đầu: “OK!”
“Phương án biển cả” không phải kế hoạch hành động, mà là một mệnh lệnh, nghĩa là tuân theo sự chỉ huy của Lăng Tử Hàn, dựa vào yêu cầu của cậu mà hành động. Mệnh lệnh này là tuyệt mật, trong đó bộ đội tham gia diễn tập lần này chỉ có Ninh Giác Phi cùng Lôi Hồng Phi là hai tướng quân mới có thể biết được.
Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh mà nói: “Hiện tại Cổ Lỗ Cát Mã lọt vào trận hải tặc tập kích quy mô lớn, rất có thể là lính đánh thuê cùng bộ đội đặc chủng chính quy giả dạng thành, mục tiêu chủ yếu là phó tổng thống Chu Tự cùng cục trưởng quốc thổ Lạc Mẫn, bọn họ còn mang theo đứa con trai 3 tuổi Chu Lạc. Hiện tại, Lâm Tĩnh đã suất lĩnh đại đội đặc công B quốc tiến vào đảo, người của chúng ta đang cùng kẻ địch chiến đấu kịch liệt, không thể cứu viện đúng lúc Chu Tự, Lạc Mẫn cùng Cổ Lỗ Vương Khố Tạp. Tôi ra lệnh cho anh lập tức sắp xếp 200 chiến sĩ giả thành hải tặc, dù bằng phương thức gì, cũng phải dùng thời gian nhanh nhất đến được Cổ Lỗ Cát Mã. Kẻ địch đã quấy rầy máy giám sát của chúng ta, hiện nay chỉ có thể suy đoán, phương vị của một nhà Chu Tự cùng Lạc Mẫn là ở khu số 1827, người của các anh phải tới thẳng đó, trên đường không được dính tới kẻ địch, phải bằng tốc độ mau nhất tìm bằng được nhà phó tổng thống, bảo hộ bọn họ rời khỏi bằng đường biển.”
“Yes, sir.” Lôi Hồng Phi gật đầu, lập tức nói với Ninh Giác Phi: “Điều động địa đồ khu số 1827, định ra kế hoạch hành động, chuẩn bị trang thiết bị, ba mươi phút sau xuất phát.”
Ninh Giác Phi lập tức xoay người, mang theo trợ thủ chạy vội đi.
Khẩu khí Lăng Tử Hàn trở nên ôn hòa: “Hồng Phi, hiện tại anh là quan chỉ huy, không phải quân sĩ, không cần phải tự mình đi.”
Lôi Hồng Phi cười gật đầu: “Em yên tâm đi, anh không còn là người lỗ mãng như vậy.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, lập tức chuyển chủ đề: “Em sẽ để Hải Dương phái ra tàu ngầm cùng tàu bảo vệ đến tiếp ứng khu vực gần biển, anh cùng anh ấy chỉ huy cứu viện hành động lần này, anh phụ trách cứu viện lục địa, anh ấy phụ trách tiếp ứng không trung cùng trên biển.”
“Được.” Lôi Hồng Phi rất hài lòng, cũng rất hưng phấn. “Tử Hàn, chúng ta như vậy có tính là kề vai chiến đấu không?”
“Đương nhiên.” Lăng Tử Hàn nở nụ cười, lập tức khôi phục thần tình nghiêm túc. “Nhớ kỹ, các anh là hải tặc, không được để lại chu ti mã tích gì cho kẻ địch biết, không được liên lụy quân đội Trung Quốc, không được tạo nên sự tranh chấp chính trị.”
“OK.” Thái độ Lôi Hồng Phi cũng rất nghiêm túc. “Em yên tâm đi, anh biết nên làm sao mà.”
“Được.” Lăng Tử Hàn lập tức lấy điện thoại gọi tới phòng chỉ huy của Trương Hải Dương, ra mệnh lệnh cho hắn.
Trương Hải Dương rất hài lòng, lúc tiếp nhận mệnh lệnh cũng rất nghiêm túc.
Quân đội trong những tình huống đặc thù thì mỗi một bộ môn sẽ có một người người phụ trách chỉ huy, đây là chuyện bình thường. Lăng Tử Hàn trẻ tuổi hơn họ, nhưng hậu sinh khả uý, khiến Trương Hải Dương nhìn với cặp mắt khác xưa, càng làm cho hắn cảm thấy vui sướng tự đáy lòng.
Lăng Tử Hàn rất nhanh nhận được báo cáo của đặc công giám thị bộ đội đặc chủng bên Ban Địch An, biết được bộ đội đặc chủng khuynh sào xuất động, dùng xe vận tải bọc thép chạy tới cạnh biển, sau đó leo lên khu trục hạm hải quân, chạy tới hướng tây nam.
Khí tượng Cổ Lỗ Cát Mã rất phức tạp, không thích hợp phi hành, bọn họ cũng không dám mạo hiểm, chỉ có thể dùng quân hạm đi trước.
Lăng Tử Hàn dùng vệ tinh, nghiêm mật theo dõi quân hạm chiến thuyền, chụp lại toàn bộ tình hình phát sinh.
Quân hạm này trong ánh nắng tươi sáng nhanh chóng tiến vào hải vực cuộn sóng ngập trời, mưa xối xả mưa tầm tả, xóc nảy kịch liệt sau đó mới có thể tới được Cổ Lỗ Cát Mã, sau đó thả neo. Bộ đội đặc chủng nhanh chóng đổ bộ, sau đó chạy tới hải ngạn.
Lúc lên bờ thì có không ít tàu đổ bộ bị lật úp trong sóng biển, bộ đội đặc chủng cũng không hoảng loạn, nhanh chóng bơi vào bờ.
Bên cạnh biển có rất nhiều xe, bọn họ vừa chạy tới, lập tức chia ra 4 người 1 xe rồi nhanh chóng chạy đi.
Lúc này, Ninh Giác Phi suất lĩnh đội viên đột kích đã mang dù nhảy ra khỏi máy bay.
Để tránh né dò xét của người khác, phi cơ trực thăng chở đội đột kích vũ trang hầu chỉ bay rất thấp. Đi vào sát biên giới khu loạn lưu, phi cơ trực thăng không thể mạo hiểm đi tới, Ninh Giác Phi hạ lệnh nhảy dù.
Lúc trước khi từng hành động Cung Đảo, bọn họ cũng đã nhảy dù trong bão, tình huống hiện tại còn không ác liệt bằng lúc đó, đội viên đột kích không ai do dự, tất cả đều dựa theo kế hoạch hành động trước đó lần lượt nhảy đi ra ngoài.
Sáng sớm nhưng trời đã đen, trong trời đêm mây đen rậm rạp, không trăng không sao, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào cùng tiếng súng kịch liệt, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp Cổ Lỗ Cát Mã.
HẾT CHAP 51
Mục lục