Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn cùng Liễu Dũng dẫn tiểu đội đặc biệt hơn 20 quân sĩ trong bóng đêm hướng thẳng đến cao nguyên Pamir.
Rất nhanh, đèn đóm ở Kashgar liền biến mất, trước mắt bọn họ là một bầu trời tối đen, nhưng tất cả bọn họ đều mang kính gió có hiển thị số liệu, hồng ngoại, nhiệt điện, sóng dài trên mặt kính, đang dò xét, lần lượt hiển thị tư liệu. Từ những tư liệu này, họ biết phía dưới là địa hình vùng núi, phần lớn đều bao trùm trong lớp băng tuyết, hơn nữa độ cao so với mặt biển càng lúc càng cao, nhiệt độ trên mặt đất cũng dưới -20 độ, đồng thời trời đang đổ tuyết, hoàn cảnh rất ác liệt.
Liễu Dũng nhẹ giọng hỏi Lăng Tử Hàn: “Lăng phó, anh thấy sao rồi? Có chịu được không?”
“Được.” Lăng Tử Hàn cười cười với hắn. “Tôi không sao cả, anh yên tâm đi.”
Khoảng chừng một giờ sau, phi cơ trực thăng đến địa điểm dự định ban đầu, chậm rãi hạ xuống, treo lơ lưng ngay sườn dốc phủ tuyết. Đội viên ở cả hai máy bay đầu mở cửa khoang thuyền, nhanh chóng nhảy xuống, chạy nhanh ra phía ngoài.
Phi cơ trực thăng nhanh chóng bay lên, quay đầu trở về.
Hệ thống định vị toàn cầu vệ tinh Bắc đẩu lần lượt hiển thị rõ vị trí của từng người bọn họ, trên hệ thống mũ giáp của họ cũng hiện thị rõ ràng tình hình chung quanh ngay vị trí đứng của từng người.
Liễu Dũng thông qua microphone nhẹ giọng chỉ huy toàn bộ đội ngũ tiến về hướng tây nam, sau đó báo cáo tình hình với Lâm Tĩnh, đôi mắt vẫn luôn xem chừng tình hình của Lăng Tử Hàn.
Động tác Lăng Tử Hàn rất khuôn mẫu, nhanh nhạy theo sát đội ngũ tiến về phía trước. Tuy rằng trang bị vũ khí trên người hơn 50kg, lại đang leo lên ngọn núi trong cơn giá lạnh, nhưng nhìn không ra sự khó khăn nào của cậu cả.
Lâm Tĩnh nghe hắn báo cáo xong, hỏi: “Lăng phó thế nào?”
“Anh ta rất tốt.” Liễu Dũng mỉm cười. “Chắc anh không tưởng tượng được đâu, biểu hiện của anh ta chẳng khác gì một người thuộc đại đội Dã Lang cả.”
“Có thể tượng tưởng được mà,” Khẩu khí Lâm Tĩnh ôn hòa. “Vốn dĩ nên để cậu ta tham chiến sớm một chút.”
“Hiện tại cũng không trễ.” Liễu Dũng thoải mái mà nói. “Anh ta có thể nhanh chóng ứng phó, tôi thấy không có vấn đề gì.”
Lâm Tĩnh nhìn màn hình trên tường ở phòng tác chiến, nhanh chóng dưới khung cảnh ảm đạm nhìn thấy được thân ảnh Lăng Tử Hàn. Động tác di chuyển của cậu quả thật gọn gàng hoạt bát, hoàn toàn không khác gì các đội viên chung quanh. Hắn thỏa mãn gật đầu, dần yên tâm.
Liễu Dũng rất nhanh đến khe núi, dừng lại một chút, liền chuyển sang hướng đông, bắt đầu đi tới thôn Lặc Khắc.
Từ nơi này bắt đầu, mỗi lúc mỗi giây đều là hiểm cảnh, toàn bộ tinh thần mỗi người đều đề phòng, tùy thời ứng phó đột phát.
Dù tuyết đang rơi nhưng gió cũng lớn lắm. Gió núi gào thét, mang theo hoa tuyết xẹt qua sườn dốc phủ tuyết, hướng vào khe núi. Dưới cơn gió lạnh, dường như đang đọng lại, ngoại trừ băng tuyết chính là băng tuyết, toàn bộ thế giới ngoại trừ bọn họ ra thì không còn sinh vật nào khác.
Bọn họ mặc chiến phục tác chiến trong tuyết, cũng không thấy lạnh, đang tiến lên với tốc độ nhanh khiến bọn họ toàn thân phát nhiệt. Mỗi người bọn họ đều mang theo súng trường đột kích, yên lặng tìm kiếm sát khí.
Lăng Tử Hàn vốn dĩ đã mang cảm giác vượt xa hơn người bình thường, giác quan thứ 6 của cậu rất mạnh. Dù bọn họ mang theo bao nhiêu dụng cụ dò xét quân dụng cũng không phát hiện bất kì tình huống dị thường nào, nhưng cậu lại cảm giác được sự nguy hiểm càng lúc càng gần.
Cậu lập tức ra dấu với Liễu Dũng dừng lại. Lúc này, Liễu Dũng hoàn toàn quên mất việc cậu chưa từng được huấn luyện qua các dấu hiệu này, nhưng lại có thể làm thành thạo như thế, tựa như đã cùng bọn họ chiến đấu bên nhau nhiều năm, từ lâu đã trở thành một thể thống nhất với họ.
Liễu Dũng cúi đầu ngầm ra lệnh, tất cả mọi người dừng bước, lặng yên không một tiếng động cúi người xuống.
Bọn họ vừa lướt qua lưng núi, đang bước lên một bờ dốc đầy tuyết, chung quanh hoang tàn vắng vẻ, hàn lãnh, trong bóng đêm, chỉ có tiếng gió thổi, hệ thống dò xét của bọn họ không nhận thấy được sự nguy hiểm nào cả.
Các quân sĩ nghi hoặc nhìn Liễu Dũng, Liễu Dũng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Lăng Tử Hàn, nhẹ giọng hỏi cậu: “Lăng phó, làm sao vậy?”
Trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn cảm giác được một sát khí cực kỳ dã man đang tràn ngập trong bóng đêm, lan ra khắp bờ dốc đầy tuyết này, đồng thời len lỏi ngay dưới phần đất mà bọn họ đang đứng. Cậu không kịp giải thích, chỉ có thể gấp gáp nói với Liễu Dũng: “Mau, lui về, vịn lên phía đá núi bên trái đằng sau, mau.”
Tuy rằng trong đội ngũ trung tá cùng chức vụ của cậu thì cậu là thượng cấp, thế nhưng quan chỉ huy hành động lần này là Liễu Dũng, cậu chỉ có thể kiến nghị, không thể trực tiếp hạ lệnh, trừ phi Liễu Dũng mất đi năng lực chỉ huy, thì cậu mới có thể tiếp nhận, bởi vậy giờ đây cậu chỉ có thể nói với Liễu Dũng.
Liễu Dũng nghe cậu nói xong, hơi kinh ngạc, nhanh chóng nhìn thấu kính, nhưng không có phát hiện tình huống nào khác lạ. Hắn do dự một chút, lập tức quyết định, mệnh lệnh toàn thể quân sĩ lui nhanh về bên trái phía sau.
Các quân sĩ lập tức đổi tuyến đường, bước nhanh về phía mỏm núi đá phía bên trái đằng sau.
Vài phút sau, dưới bờ dốc phủ đầy băng bỗng nhiên vang lên các tiếng vang nặng nề liên tục, chấn động toàn bộ khu đất, khiến mặt đất run rẩy, sau đó an tĩnh chốc lát, rồi có một tiếng băng nứt vang lên.
Liễu Dũng cùng các quân sĩ khác lập tức hiểu tình hình, có thể chấn động như vậy, chỉ có thể là có người đặt bom dưới tầng băng này, nói chung, toàn bộ băng phủ trên bờ dốc này gần như tung tóe, sụp đổ, trở thành một uy hiếp mà người thường khó chống đỡ nổi. Bọn họ lập tức tăng tốc, chạy nhanh về phía vách núi đầy mỏm đá nham thạch. Đây là chỗ gần bọn họ nhất, mặt băng xuyên qua mặt đất hướng thẳng lên trên, là nơi an toàn duy nhất mà bọn họ có thể chạy đến.
Tầng băng dần xuất hiện nhiều vết nứt, lập tức tốc độ càng lúc càng nhanh tiến thẳng về phía trước, ngay mặt băng xuất hiện môt mạng nhện các khe nứt.
Các quân sĩ toàn lực chạy nhanh trên tầng băng, thuận lợi cầm súng trường đột kích ngay trên người. Liễu Dũng vẫn ở bên cạnh Lăng Tử Hàn, sợ cậu trượt chân hoặc bị tụt lại phía sau. Bước chân Lăng Tử Hàn cũng rất vững vàng, nhanh chóng chạy theo bọn họ.
Tầng băng bắt đầu rung động, dường như đang từ tách ra khỏi bờ dốc vốn dĩ đang bám chặt, từng khối băng lớn lần lượt trượt xuống.
Các quân sĩ chạy tới sau nham thạch, lập tức bám chặt vào leo lên phía trên. Động tác Lăng Tử Hàn cũng không chậm, nhưng cũng không có gì đặc biệt, hoàn toàn giống các quân sĩ khác, tay không leo núi, toàn bộ thân người đều trầm ổn. Liễu Dũng ở bên cạnh cậu, tùy thời chuẩn bị cậu bị tụt tay liền nắm chặt lấy.
Lúc này, tầng băng dần sụp đổ, mang theo tiếng ầm ầm âm hưởng chảy xuống dưới chân núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, thẳng xuống thâm cốc vạn trượng. Trong lúc nhất thời, các khối băng lớn va chạm vào nhau, trên đường còn va chạm vào nham thạch ngay sườn núi, càng khiến cho các mảnh vụn băng tuyết bay cao, tiếng oanh không ngừng vọng lại, thanh thế kinh người.
Bọn Liễu Dũng bám ngay nham thạch, tựa như đang đứng ngay giữa đỉnh núi tuyết mênh mông, chung quanh là sóng to gió lớn, chấn động khiến nham thạch chỗ bọn họ không ngừng run lên, nhưng với một đá núi đã gần như mọc rễ ngay vào núi này, thì dù cho lực lượng sông băng đổ nát lớn cách mấy cũng không thể lay động được, bởi vậy bọn họ sẽ được an toàn. Toàn bộ các quân sĩ nhìn không chuyển mắt vào một màn kinh tâm động phách qua thấu kính giám sát không gì sánh được kia, thấy được toàn cảnh, trong lòng hiểu rõ, nếu không nhờ Lăng Tử Hàn, chỉ sợ bọn họ hiện tại sẽ bị diệt toàn quân.
Liễu Dũng nhẹ giọng nói: “Lăng phó, cám ơn.”
“Liễu trung đội, đừng khách khí với tôi như thế.” Lăng Tử Hàn trầm giọng nói rằng. “Chúng ta hành động cùng nhau, chúng ta là chiến hữu.”
“Được.” Liễu Dũng lập tức đáp. “Tôi sẽ không nói thế nữa.”
Lăng Tử Hàn ngưng thần nhìn rõ cảnh nổ tung long trời lở đất kia, sau đó sát khí nhằm vào bọn họ cũng biến mất. Cậu thoáng nhíu mày, nhỏ giọng nói với Liễu Dũng: “Đây không phải thiên tai, có người cài kíp nổ. Eclanamine đại khái đều cài đặt mai phục trên suốt quãng đường đi qua Bố Luân, chúng ta phải thêm cẩn thận.”
Trong lòng Liễu Dũng có một cảm giác kỳ lạ, vị phó đại đội trưởng bình thường không hề quan tâm gì nhiều tới chuyện lớn nhỏ trong quân khu, thường khi thương lượng cũng là do họ nói, đôi lúc khi đến phiên cậu thì cậu lại tỏ ra do dự, nhưng tới thời khắc mấu chốt, thì hành động cùng lời nói không hề dư thừa, ẩn trong đó mang lại một uy thế, khiến người khác không thể tự chủ được mà tuân theo. Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không muốn phí thời gian đàm luận về những cảm giác ko đâu này, lập tức gật đầu: “Được, tôi biết.”
Đường đi của bọn họ vốn phải ghé qua thôn Khố Khắc gần chỗ bọn họ nhất, sau đó mới xuyên địa thế hiểm yếu đến thôn Kha Khắc, cuối cùng đến thôn Lặc Khắc đặt ngay khe núi. Trải qua sự tình này, Liễu Dũng thương lượng với Lăng Tử Hàn, quyết định đổi đường đi.
Bọn họ vừa xuất hiện tại tầng băng này thì kẻ địch đã phát hiện, lập tức điều khiển kíp nổ từ xa, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, bởi vậy có thể khẳng định, đối phương nhất định trang bị quân sự tiên tiến, không phải đám đám ô hợp.
Đợi hai người họ thương lượng xong thì Liễu Dũng lập tức ra lệnh mới, động tĩnh của tầng băng cũng dần yên ắng lại. Hoa tuyết còn đang bay bay, toàn bộ sườn núi hoàn toàn thay đổi, xuyên qua đó vẫn khá nguy hiểm.
Bọn Liễu Dũng lục tục xuống nham thạch, hướng về phía lưng núi, sau đó lại qua thêm 1 ngọn núi, lúc này mới mới một lần nữa hướng về phía đông nam, qua thôn Mục Khắc rồi mới thôn Lặc Khắc.
Độ cao ở đây so với mặt biển hơn 4 cây số, núi non hiểm trở, hầu như không có đường, bọn họ phải cẩn thận vô cùng, nhưng tốc độ di chuyển không hề chậm.
Thôn Mục Khắc ngay giữa sườn núi, bọn họ cần đi qua một sơn khẩu, mới có thể xuống đến thôn đó. Hơn hai giờ sau, sơn khẩu kia hiện ra trước mặt, đội quân tiên phong phía trước báo cáo với Liễu Dũng: “Có mai phục.”
Từ kính nhìn trong đêm không thấy người, nhưng máy dò xét nhiệt cảm thì có thể hiện thị rõ ràng hai bên sơn khẩu có không ít người đang ẩn nấp, dùng tín hiệu dò xét vệ tinh thì phán đoán được có khoảng 30 tên, hơn kém 2 tên. Từ phương vị mà đối phương bố trí binh lực, hướng mà bọn chúng muốn phục kích đã sai rồi, hẳn không ngờ đại đội Dã Lang sẽ đi bên này, cũng không ngờ bọn họ sẽ đến thôn Mục Khắc.
Hiện tại, trên quân phục tác chiến của bộ đội đặc chủng đều có quét một loại vật chất phản dò xét bên ngoài, mà hệ thống tác chiến của bọn họ cũng có thể phóng ra sóng quấy nhiễu, khiến bọn họ dễ dàng tiếp cận kẻ địch. Đại đội Dã Lang cũng như nhau, chỉ cần hoạt động của bọn họ không trực tiếp bại lộ trong phạm vi nhìn hoặc phạm vi đèn rọi của kẻ địch thì kẻ địch khó mà phát hiện.
Để phòng ngừa kẻ địch nghe lén, Liễu Dũng không sử dụng hệ thống trò chuyện nữa mà triệu tập quân sĩ, thấp giọng bố trí phương án chiến đấu.
Bọn họ lập tức chia là các tiểu tổ chiến đấu gồm 4 – 5 người, phân ra đánh bọc từ hai bên sơn khẩu. Lăng Tử Hàn tất nhiên là cùng 1 tổ với Liễu Dũng, vị trí của bọn họ ở phía sau.
Bọn họ từ phía ngoài sơn cốc tay không leo lên, gió núi từ thâm cốc thổi lên, sắc như lưỡi dao, mãnh liệt như trường tiên, khiến hành động của bọn họ gặp nhiều khó khăn. Bất quá, kinh nghiệm bọn họ phong phú, tình hình này cũng không phải gặp mới một hai lần, lúc này toàn bộ đều điều chình khí tức, trầm ổn leo lên, không phát ra âm thanh nào.
HẾT CHAP 47
Mục lục