Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Du Dặc vừa nghe liền cười: “Lão đại, cậu vẫn thông minh như thế, đương nhiên không có gì có thể gạt cậu được cả. Tổng bộ gần đây bận rối tung rối mù, boss luôn phải có mặt ở “Thứu tháp”, Thiên Vũ đương nhiên trấn giữ bên kia, ngay khu trung tâm, ở đó không thể để xảy ra bất kì sơ suất nào, nên không thể đi đâu được. La Hãn cùng Trác Mã, Mai Lâm cùng La Y đều rời khỏi Bắc Kinh. Tổ hai của chúng ta hiện tại cũng bắt đầu ra ngoài làm việc, còn tổ ba vẫn chưa tốt nghiệp, chỉ có thể giao vài việc nhỏ, coi như đang thực tâp. Vốn dĩ tôi và Triệu Thiên định vài ngày sau mới ghé qua đây. Nhưng sếp nhất định bắt chúng tôi phải đến chỗ cậu trước, khẳng định đẳng cấp nguy hiểm hiện tại của vị trí cậu đang đứng, mới khiến chúng tôi hiểu lầm.”
“Đúng vậy, lão đại, dù thế nào thì cậu cũng không thể xảy ra chuyện gì được.” Triệu Thiên nghiêm túc. “Vài năm qua, chúng tôi chưa ai có được một ngày vui vẻ, nhìn cậu bị thương nặng vậy, cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu như phải bảo vệ cậu, chúng tôi nhất định không rời khỏi đây.”
“Đúng vậy.” Du Dặc gật đầu khẳng định. “Tôi đã liên hệ với La Y trước khi tới đây rồi, nếu như tôi phải ở lại làm hậu viện cho cậu thì công tác tôi đang làm sẽ giao lại cho cô ấy, để cô ấy hoàn tất. Cô ấy nói cậu cứ yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Triệu Thiên cướp lời: “Lão đại, cậu đừng có ngăn chúng tôi nữa. Nếu thay đổi chuyện này ngược lại, đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm vậy thôi.”
Lăng Tử Hàn nhìn hai chiến hữu cùng sinh cùng tử, cũng là anh em của mình, cười gật đầu: “Được rồi, tôi không cản các anh nữa. Các anh cứ theo trình tự công tác mà đưa ra đánh giá. Thế nhưng, dù tôi có bệnh thế nào cũng không phải làm bằng đậu hũ, hơn nữa sức khỏe hiện tại cũng đã khôi phục không ít, lúc các anh đánh giá cũng nên khách quan 1 chút.”
“Đó là đương nhiên.” Du Dặc bảo chứng. “Lão đại, cậu cứ yên tâm. Về mặt công việc, chúng tôi tuyệt không xử trí theo tình cảm.”
Lăng Tử Hàn tất nhiên hiểu rõ tố chất chuyên nghiệp của một liệp thủ cần có, đặc biệt là 8 người bọn họ, tuyệt đối không để tình cảm che mắt lý trí, khi công tác càng tuyệt đối không để tình cảm cá nhân tác động đưa ra đánh giá chủ quan.
Ngoài cửa sổ mưa dầm liên miên, trong phòng ấm áp như xuân, sắc mặt tái nhợt do đứng dưới mưa của cậu giờ đã đỡ hơn nhiều. Du Dặc cùng Triệu Thiên đều cảm thấy vui mừng, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
“Lão đại, chúng tôi vừa xuống xuống phi cơ liền chạy tìm cậu liền, giờ phải đi rồi.” Du Dặc cười nói. “Lâm Tĩnh chăm sóc cậu rất khá, chúng tôi cũng an tâm.”
“Đúng vậy, tôi thấy hắn chẳng hoan nghênh chúng tôi đâu, nhưng phải nể mặt cậu nên mới để chúng tôi vào đây đó.” Triệu Thiên cười ha ha, cảm thấy thú vị. “Bất quá cái vụ ăn thì thôi đi, giờ chúng tôi phải đi giải quyết công việc.”
Lăng Tử Hàn tất nhiên không cần phải khách khí với họ, cùng bọn họ ra ngoài. Nhìn Du Dặc lái chiếc xe việt dã lục hổ chạy đi, cậu mới xoay người đi vào quân khu, vào văn phòng của Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu đối diện màn hình máy vi tính, vừa nhìn vừa thương lượng, thấy cậu bước vào, liền cùng cậu thương lượng.
Lạc Thiên Thu đem toàn bộ tư liệu thu thập được cùng các tình báo mà Cục Quốc an tới được đưa cho Lăng Tử Hàn, sau đó giới thiệu kế hoạch hành động của mình.
Lâm Tĩnh không chút nghĩ ngợi đã bãi bỏ, hắn kiên quyết không chịu để Lăng Tử Hàn làm mồi dụ Eclanamine.
Lăng Tử Hàn thuyết phục hắn không được, chỉ có thể cười khổ.
Liên tiếp hai ngày gió êm sóng lặng, đại đội Dã Lang bắt đầu hành động, dường như chuẩn bị trở về Ürümqi.
Du Dặc cùng Triệu Thiên đến Bố Luân trinh sát một ngày đêm, phát hiện một số tình huống khả nghi, lập tức báo lại cho Lăng Tử Hàn, sau đó trở về Bắc Kinh dưới sự kiên trì của cậu. Lăng Tử Hàn không muốn để họ phát hiện nhiệm vụ của bản thân mình đang làm, hơn hết, cậu làm vậy vì muốn giữ tôn nghiêm cho Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh là đại đội trưởng đại đội đặc chủng chống khủng bố, là “Dã Lang” tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cần phải nhờ người khác âm thầm viện trợ mới có thể thắng lợi, đây chính là vũ nhục hắn. Chuyện này hoàn toàn khác hẳn với việc phối hợp với nhau thực hiện kế hoạch, càng khiến cho giá trị của việc thắng lợi thêm giảm xuống. Trên thực tế, cậu tin tưởng Lâm Tĩnh không chỉ đủ khả năng đánh thắng, mà còn thắng rất đẹp, nhất là trong trận chiến với Eclanamine, đây chính là sự tôn trọng mà hắn nên có. Với lại, bản thân đang danh chính ngôn thuận tham chiến, không tin Eclanamine có ba đầu sáu tay, khiến cậu không thể đối phó được.
Hiện tại cậu đang là lão đại của tổ liệp thủ, Du Dặc cùng Triệu Thiên rất tôn trọng ý kiến của cậu, nên lập tức rời khỏi Kashgar, tiếp tục thực hiện công tác của chính mình.
Trưa ngày kế tiếp, có tin tức, một đội người có sở thích leo núi nghiệp dư đến từ thành phố lớn vùng nội địa đang leo Dãy Muztag Ata thì gặp tuyết lở, một người tử vong, 4 người mất tích, 7 người bị thương nặng nhẹ khác nhau, hiện tại có 16 người đang bị kẹt trên núi, trong đó có 5 hướng đạo sinh cùng người dẫn đường núi, bọn họ dùng điện thoại vệ tinh thỉnh cầu cứu viện khẩn cấp cảnh sát Kashgar.
Chuyện này hằng năm đều có, nên từ sớm đã có dự án khẩn cấp. Vừa nhận được điện thoại cầu cứu thì chính phủ Kashgar, hiệp hội leo núi, cục cảnh sát, đội phòng cháy chữa cháy, bệnh viện cùng các bộ môn liên quan liền lập tức hành động áp dụng, phi cơ trực thăng cứu viện của quân đội lập tức bay ra, hướng thẳng đến Dãy Muztag Ata.
Đêm đó truyền đến tin tức, bởi vì đội leo núi bị kẹt ngay khúc đường dốc, nơi đang có trận bão tuyết lớn, phi cơ trực thăng không thể đáp xuống, cũng không thể cứu hộ trên không được, cần nghĩ cách cứu viện khác. Toàn bộ đường lên núi đều bị tuyết lở vùi lấp, đội cứu viện tới trước đến nửa đường bị chặn, chính phủ Kashgar khẩn cấp cầu viện đại đội Dã Lang.
Cứu người như cứu hoả, Lâm Tĩnh không có do dự, lập tức phái một tiểu đội của trung đội “Hồng Lang” dùng phi cơ trực thăng đến đó trợ giúp trước. Các quân sĩ của đại đội Dã lang đều là tinh anh trong trong tinh anh được huấn luyện đặc biệt, đi bộ trên bão tuyết, sau đó leo lên ngọn núi tuyết, cứu người bị kẹt ra, nắm chắc vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu An cùng Liễu Mộ tới quân khu của bọn họ. Sắc mặt hai người nghiêm trọng, mang theo vài người bên cạnh, vừa nhìn liền biết Quốc An đặc cảnh thân thủ bất phàm.
Thì ra, trên trang chủ website chính thức của “Lê minh chi tử” vừa post lên 1 bảng thông báo được viết bằng 10 loại ngôn ngữ, liệt kê từng cái từng “Hành vi phạm tội” của Lăng Nghị lúc trước, treo giải thưởng 3.000.000 Euro muốn mạng của Lăng Tử Hàn, nói rõ thấy mạng mới nhận tiền, kí tên Mohammed Eclanamine.
Vài năm qua, tên của Lâm Tĩnh, Triệu An cùng Liễu Mộ cũng thường được đem lên trên các thông báo muốn mạng của bọn tổ chức khủng bố hàng năm, thế nhưng, mức thưởng của Lăng Tử Hàn lại cao nhất. Triệu An cùng Liễu Mộ đều rất lo lắng, hy vọng Lâm Tĩnh có thể để Lăng Tử Hàn quay về Bắc Kinh, lúc này Lâm Tĩnh đồng ý, nhưng Lăng Tử Hàn kiên quyết không chịu rời đi.
“Những người đó bất quá chỉ là bọn bại tướng dưới tay cha tôi, sao tôi phải sợ chúng? Haha, sao tôi có thể lâm trận bỏ chạy chứ, làm tổn hại một đời anh danh của cha tôi?” Dường như Lăng Tử Hàn không hề để tâm.” Triệu cục, Liễu cục, mọi người không cần khuyên tôi, tôi không thể làm cha tôi tự hào, thì cũng không thể để ông ấy mất mặt. Chỉ cần Eclanamine còn ở đây, thì tôi nhất định không đi. Mọi người cũng không cần cho người ở lại bảo vệ cho tôi, tôi ở đây rất an toàn. Bất quá, tôi thật sự cảm tạ mọi người.”
Triệu An sợ run, rốt cục không khuyên nữa: “Được rồi, Lăng phó, chúng ta nhất định gia tăng trinh sát nơi Eclanamine đang ở, mau chóng gửi tình báo tới đây, trợ giúp Lâm đại tướng bắt gã. Trong khoảng thời gian này, cậu cần phải chú ý an toàn 1 chút, đừng ra ngoài nhiều.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Tốt.”
Lúc rời khỏi quân khu, Triệu An cầm tay Lâm Tĩnh, muốn nói lại thôi. Lâm Tĩnh hiểu tâm tư của y, lập tức nói: “Lão Triệu, anh yên tâm, toàn bộ đại đội chúng tôi nhất định toàn lực bảo vệ Lăng phó.”
Liễu Mộ khe khẽ thở dài, nhìn hắn nói: “Lâm Tĩnh, Lăng công tử tuổi trẻ thịnh, có đôi khi không biết sâu cạn, hành sự khó tránh khỏi lỗ mãng, em nên chú ý cậu ta một chút.”
Lâm Tĩnh nở nụ cười: “Đại tỷ, em biết mà.”
Triệu An cùng Liễu Mộ lúc này mới yên tâm mà gật đầu, lên xe rời đi.
Lâm Tĩnh xoay người trở về, thấy Lăng Tử Hàn đang chạy bộ trong mưa. Cậu mặc không xem là ít, nhưng nhìn vẫn thấy đơn bạc, nhịp chân vừa phải, tiết tấu đều đều, hô hấp của cậu lại có quy luật, thở ra một làn khói trắng ngưng kết trong mưa, sau đó bị tán đi trong gió. Hắn nhìn chốc lát, trong mắt hiện lên sự tán dương, quyết định không cản cậu, trở về văn phòng, tiếp tục việc đang làm.
Lăng Tử Hàn một vòng một vòng chạy trong sân, cũng không nhanh không chậm, hoàn toàn không có sự tráng kiện hữu lực giống các quân sĩ nên không ai nhìn thấy có gì hấp dẫn cả. Kỳ thực, nhìn qua tưởng như chạy bộ bình thường, nhưng kỹ xảo cậu sở dụng hoàn toàn khác người thường, lúc chạy bộ không ngừng điều chỉnh, cậu dùng hết toàn lực từng cơ thể, mỗi một dây thần kinh, mỗi đầu khớp xương đều đang tỉnh lại, trạng thái thân thể nhanh chóng được nâng cao. Cậu hít 1 hơi khí O2 lạnh thật sâu, rồi từ từ thở ra CO2 trong ***g ngực, trong lúc hô hấp, thân thể cậu càng ngày càng nhẹ, ý nghĩ càng ngày càng linh mẫn, tâm tình trống trãi tĩnh lặng.
Việc này trong mắt người khác là khô khan chán nản, cần phải huấn luyện cùng sự nghị lực phải kiên cường, nhưng với cậu lại là một sự hưởng thụ.
Lạc Thiên Thu thấy không thuyết phục được Lâm Tĩnh, mang theo Lô Thiểu Hoa cùng Liễu Dũng tìm Lăng Tử Hàn, cố gáng thuyết phục cậu. Bọn họ cùng cậu chạy trong mưa, vòng vo hơn nửa ngày, cũng không dám đề cập đến vấn đề đó. Bọn họ đều là người có máu có thịt, trong lòng vẫn không đành lòng, lấy dũng khí hơn nửa ngày, nhưng không nói được nên lời.
Lăng Tử Hàn cũng biết họ đang định nói gì, ôn hòa hỏi: “Là muốn tôi làm mồi, đến cao nguyên dẫn dụ Eclanamine?”
Ba người họ thấy cậu tự mình nói ra, nhất thời như trút được gánh nặng, lập tức gật đầu.
Lăng Tử Hàn không chút do dự: “Tôi đồng ý.”
Ba người kia quả thực không tin cái lỗ tai chính mình, ngừng lại, nhìn cậu chằm chằm.
Lăng Tử Hàn đứng lại, xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười nói lại: “Tôi đồng ý.”
Ba người sợ run một lát, Lô Thiểu Hoa là người đầu tiên vui mừng nhảy dựng lên: “Thật tốt quá, Lăng phó, cảm tạ anh.”
“Đừng có khách khí như vậy.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Đây coi như là vì dân trừ hại, tôi không thể đổ trách nhiệm lên người khác.”
Hai người kia cũng tươi cười rạng rỡ, lập tức nói cảm ơn cậu.
Lăng Tử Hàn cười lắc đầu: “Không cần cảm ơn, là việc tôi phải làm.”
Ba người cao hứng xoay người chạy đi, vội vàng nói cho Lâm Tĩnh biết.
Lăng Tử Hàn nhìn bọn họ vui mừng khôn xiết rời đi, trong lòng rất hy vọng chính mình có thể dẫn dắt Eclanamine ra, giúp Lâm Tĩnh diệt trừ tâm tật ẩn sâu trong lòng hắn bấy lâu nay. Cậu biết quyết định này nếu sai lầm, có thể khiến cậu không không kịp hoàn thành nhiệm vụ chính mình thì đã chết dưới nòng đạn phân tử khủng bố, nhưng cậu vẫn quyết định.
Một lát sau, Lâm Tĩnh đi một mình tới chỗ cậu, đứng bên cạnh trường chạy.
Xa xa, Lạc Thiên Thu kéo lại Lô Thiểu Hoa, Liễu Dũng đứng ở gần đó, ngưng thần nhìn bọn họ.
HẾT CHAP 45
Mục lục