Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lúc Lăng Tử Hàn tỉnh lại thì căn phòng che kín rèm cửa sổ vẫn còn tối đen. Cậu lẳng lặng nằm ở đó, nhìn Lâm Tĩnh cách đó không xa đang hít thở.
Khách phòng không lớn, nhưng cách bố trí lại giống như một căn phòng trong nhà trọ, ở hai bên tường có kê giường đơn, ở giữa có một tủ nhỏ, ngay góc tướng bên cạnh là tủ quần áo, toàn bộ gian phòng đều giản dị mà thư thái.
Chồng của Liễu Mộ nhỏ hơn cô 2 tuổi, tại Tân Cương nhanh chóng được thăng làm đội trưởng bộ đội phản ứng, khó khi trở về, nhưng hai vợ chồng trời sinh tính hiếu khách, cho nên khi bạn của họ đến Kashgar, thường thường ở lại nhà họ ngủ qua đêm, cảm giác như đang ở nhà vậy.
Lăng Tử Hàn luôn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc này được Liễu Mộ nhiệt tình khoản đãi, trong lòng cảm động. Cậu biết Liễu Mộ đối xử cậu như vậy, không phải vì cậu đã từng đảm nhận chức phó cục trưởng tại Cục đốc tra tại tổng bộ, mà là do kính ngưỡng cha cậu, mới thành ra yêu ai yêu cả đường đi, tình cảm này vô cùng thuần túy, tại nơi đầy những người luôn chỉ tư dục cá nhân, trong thời đại con người chỉ biết đến lợi ích, thì càng khiến người ta cảm động.
Nằm chốc lát, cậu cảm thấy tinh thần tốt lên, sự uể oải mấy ngày nay cũng dần biến mất, cảm giác đau đớn luôn quấn trên từng cơ thể của cậu cũng giảm đi rất nhiều, khiến cậu cảm thấy thoải mái vô cùng, tâm tình của tốt hơn nhiều.
Cậu lẳng lặng rồi giường, nhẹ nhàng cửa đi ra ngoài, sau đó một lần nữa đóng cửa, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa giản đơn xong, cậu mặc lại quần áo hôm qua, sau đó nhẹ nhàng mở rộng cửa đi ra.
Trời đã tảng sáng, dường như nhà bếp có động tĩnh, cậu do dự một chút liền đi đi đến,
Liễu Mộ đang ở trong đó nấu cháo, lửa rất nhỏ, nồi cháo trên bếp tỏa ra hương thơm tràn ngập. Hiển nhiên do nhà có khách nên cô ăn mặc rất chỉnh tề, đang ở trước bếp thái thịt.
Lúc Lăng Tử Hàn bước đi thì luôn luôn vô thanh vô tức, cũng không phải cậu cố ý, mà là do trường kỳ hình thành thói quen, lúc này đứng ngay bếp, Liễu Mộ vẫn chưa phát hiện, chỉ là chuyên tâm chuẩn bị thức ăn. Lăng Tử Hàn không dám gọi cô, sợ cô thái trúng tay, đợi cô thái xong hết rồi, đứng thẳng người dậy, mới ôn hòa cất tiếng: “Liễu cục, tôi cũng có thể nấu được món gì đó đấy.”
Liễu Mộ quay đầu nhìn về phía cậu, cười nói: “Sao dậy sớm vậy? Sức khỏe cậu không tốt, nên ngủ nhiều hơn một chút.”
“Không có việc gì.” Lăng Tử Hàn mỉm cười đi ra phía trước. “Tôi ngủ rất ngon, không có vấn đề gì nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Liễu Mộ nhìn cậu tựa như đang nhìn người thân trong nhà, rất thân thiết, thân cận. “Có chuyện chị muốn nói cùng với cậu.”
“Được, mời nói.” Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói. Dưới ánh đèn nhu hòa, mái tóc đen ướt sũng lóe sáng, càng tôn thêm sắc mặt tái nhợt của cậu, khiến cậu nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ.
Liễu Mộ nhìn cậu, ý định càng thêm kiên quyết, nên thẳng thắn nói: “Lăng phó, ngày hôm qua Thiên Thu đã nói ra phương pháp của cậu cho chị biết, thẳng thắn mà nói, chị phản đối.”
Lăng Tử Hàn đương nhiên biết vì sao cô phản đối, suy nghĩ nhưng không mở miệng, chỉ mỉm cười, chờ cô nói xong.
Liễu Mộ nhìn cậu hình như hơi không tập trung, càng thêm khẩn trương: “Lăng phó, đây không phải việc nhỏ. Chắc cậu chưa biết, thủ đoạn Eclanamine máu tanh hung ác biết bao nhiêu, cái gì gã cũng làm được cả. Tuy rằng bọn tôi mất rất nhiều công sức, nhưng biên giới quá dài, có nhiều nơi địa thế hiểm yếu, bọn tôi cũng đành bất lực. Gã lẻn vào làm chuyện gì cũng đều có thể thành công cả. Hiện tại địch trong tối ta ngoài sáng, mục tiêu của cậu quá rõ, nếu Eclanamine dự định không tiếc tất cả mà quyết thương tổn cậu, bọn tôi khó lòng phòng bị được. Lăng phó, chị đã nghe Triệu cục cùng Lâm Tĩnh nói, cậu tới đại đội Dã Lang bất quá chỉ vì muốn thu thập tư liệu, giúp Bộ Quốc Phòng chỉnh sửa giáo trình huấn luyện bộ đội đặc chủng, căn bản là viên chức thôi, ra trận không thuộc trách nhiệm của cậu, cậu không thể mạo hiểm được. Nói thật, sếp chỉ có mình cậu là con trai, nếu như cậu ở nơi này gặp phải chuyện gì bất trắc, chị thực sự không biết phải ăn nói sao với boss, càng không còn mặt mũi làm người của Cục Quốc an.”
Lăng Tử Hàn tất nhiên hiểu cảm giác lúc này của cô. Lăng Nghị ở trong hệ thống quốc an hơn nửa đời người, hệ thống quốc an có rất nhiều người đều xem ông là bậc cha chú, thậm chí còn tôn kính ngưỡng mộ ông hơn cả phụ thân thân sinh của mình, gần như 10.000 người thuộc hệ thống quốc an trải rộng thế giới đều là đội quân con em dưới trướng của Lăng Nghị, nên với đứa con trai duy nhất của Lăng Nghị tự nhiên là phát sinh mong muốn có thể bảo vệ. Nhất là khi Lăng Nghị còn trẻ đã từng nhiều lần xuất sinh nhập tử ở Tây Vực, người ở đây khi nhắc tới ông đều rất thân thiết, nếu như con của ông ở tại đây gặp chuyện không hay, quả thật khiến Liễu Mộ không mặt mũi nào nhìn mặt Giang Đông phụ lão.
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Dù sao đây cũng là chỗ của chúng ta, một trung tá thuộc bộ đội đặc chủng như tôi còn trốn tránh thì chẳng phải khiến người khác nhụt ý chí, làm giảm uy phong chính mình hay sao?”
Liễu Mộ thở dài ở trong lòng, quả thật là một cậu ấm sống lâu năm ở thành thị, không biết trời cao đất rộng, cũng may sếp cũng biết dạy con, người thanh niên này thái độ làm người khiêm tốn có lễ, tuy rằng ngây thơ, nhưng không có thói quen gì quá quắc, cũng xem là khá tốt. Trước cũng từng nghe nói qua đại công tử của sếp được thăng chức trong tổng bộ, đảm nhiệm phó cục trưởng cục đốc tra, nhưng dường như lại thấy cậu cũng chưa từng làm được chuyện lớn gì. Mọi người thỉnh thoảng khi nói chuyện với nhau, tuy rằng kính yêu sếp nên không dám đưa ra đánh giá gì, nhưng đều cho rằng Lăng công tử kia đứng ở vị trí đó cũng chỉ là làm cảnh, cũng giống như giờ đến Tân Cương vào đại đội Dã Lang, bọn họ cũng cho rằng là một vai diễn đi ngang sân khấu, để sau này làm bệ phóng lên chức cao hơn, cũng không ai cho rằng cậu có khả năng, bản lĩnh để chân chính xử lý tính hình ở đây, càng không hi vọng cậu trực tiếp đối mặt nguy hiểm.
Cô chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút, cố gắng khách khí để tránh làm tổn thương đến tự tôn của cậu mà tìm từ tới khuyên: “Lăng phó, đối phó phần tử khủng bố không thể hành sự lỗ mãng. Theo chị thấy, hay là, nếu cậu đã tới thì đi dạo vòng quanh đây 1 chút, nhìn ngắm phong cảnh, sau đó quay về Urumqi. Còn phần hành động bắt giữ Eclanamine, bọn chị sẽ bàn bạc kĩ hơn, cố gắng lập ra kế hoạch tường tận rồi mới hành động, vậy sẽ tương đối thỏa đáng.”
“Vậy à?” Lăng Tử Hàn hiền hòa mỉm cười, cúi đầu nói ra ý kiến ra bản thân. “Thế nhưng, bộ đội đặc chủng vốn là tùy thời chuẩn bị xử lý tình huống đột phát, bình thường bọn họ huấn luyện cũng tập trung cho mục đích này mà. Hơn nữa, hiện tại chúng tôi cũng không phải muốn lùng bắt Eclanamine đại quy mô, chỉ là muốn để gã xác nhận thân phận của tôi mà thôi, cũng chưa đề cập gì tới kế hoạch cả mà? Tôi nghĩ, nếu gã đã dám vì tôi mà mạo hiểm nhập cảnh, thì chúng ta nên nắm chắc cơ hội này, cố gắng khiến gã ổn định, hay nhất có thể dụ gã nhịn không được động thủ, làm bại lộ hành tung của gã.”
“Cách này đương nhiên rất tốt.” Trong mắt Liễu Mộ tràn đầy tiếu ý, hiển nhiên rất khen thưởng với dũng khí của cậu. “Lăng phó, nếu cậu muốn lập công, thì chị hiểu, nhưng cậu không thể đem mạng của mình ra giỡn như vậy. Bắt Eclanamine tất nhiên quan trọng, cậu cũng không thể mạo hiểm.”
Lăng Tử Hàn không hề cãi lại, chỉ là ôn hòa kiên trì nói: “Cũng không xem là mạo hiểm. Tôi ở cùng với Lâm đại, rất an toàn, tôi tin hắn.”
Liễu Mộ do dự một chút, rốt cục kiềm chế xung động, kỳ thực, hành động chung với Lâm Tĩnh mới càng nguy hiểm. Cho tới nay, những lần ra trận đột xuất đều có thể mang mặt nạ che mặt, hoặc là vẽ họa tiết trên mặt, nên mặt thật của bọn họ người ngoài khó mà biết được, nhưng Lâm Tĩnh thật sự là quá nổi tiếng, nhất là sau khi hắn gặp cảnh cửa nát nhà tan, hắn càng gióng trống khua chiêng tiến hành hành động chống khủng bố, hoàn toàn không có ý định che giấu hình tượng bản thân, hành vi này của hắn chính là đang khiêu chiến với chủ nghĩa khủng bố, điều này khiến cho nhiều người kính phục, nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó mà nguy hiểm mà hắn phải đối mặt càng lớn hơn nữa. Bản thân Liễu Mộ đương nhiên không sợ, nên mới có thể thiết lập mối quan hệ cá nhân với Lâm Tĩnh tốt như vậy, mọi người bên ngoài đều biết họ là bạn thân, nhưng với công tử của sếp thì hoàn toàn khác.
Lăng Tử Hàn vừa nhìn ánh mắt Liễu Mộ thì biết cô đang nghĩ gì, nhưng nếu cô không nói gì thêm thì bản thân cậu cũng không hé răng. Cậu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi ra ngoài tản bộ.”
Liễu Mộ nhanh chóng căn dặn: “Vậy cậu chỉ nên đi trong sân vườn thôi, đừng ra khỏi cửa chính. Với lại, đừng mặc quân trang, gây chú ý. Tôi tìm áo ba-đờ-xuy của chồng tôi cho cậu, trong phòng khách đó, cậu mặc thử xem.”
Lăng Tử Hàn thấy cô coi cậu chẳng khác gì trẻ nhỏ, chăm sóc quá cẩn thận, nở nụ cười, nhưng vẫn nói: “Được.” Sau đó bước đến mặc thêm áo ba-đờ-xuy lông dê màu xám chuột lên người rồi mở rộng cửa ra ngoài.
Chờ cậu đóng cửa lại, Lâm Tĩnh trong phòng tắm đi ra, trực tiếp vào nhà bếp.
Liễu Mộ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu, cô thở dài một tiếng: “Lâm Tĩnh, tâm tình của em chị hiểu, đây quả thật là một cơ hội khó mà có được, nếu là người khác thì chị sẽ không có ý kiến. Thế nhưng, cậu ấy là con trai duy nhất của sếp bên bọn chị, dù thế nào chị cũng không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm được. Tâm tình của chị em hiểu mà phải không?”
“Em hiểu.” Lâm Tĩnh lẳng lặng nhìn cô, thanh âm rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định. “Đại tỷ, chị yên tâm, em sẽ dùng cả tính mạng mình bảo vệ cậu ấy.”
Liễu Mộ cầm lấy cái môi khoáy cháo trong nồi, lúc này mới nhàn nhạt mà nói: “Lâm Tĩnh, lời này của em chị không thích nghe, lẽ nào mạng của em thì không phải là mạng sao? Tính tình liều mạng này của em cần phải sửa lại, chị không thích thấy em làm việc theo cách như thế. Trong mắt em, Eclanamine cùng các đầu lĩnh phần tử khủng bố khác chẳng khác gì nhau, bọn chúng đều thủ đoạn độc ác, lạm sát kẻ vô tội, đều đáng bị diệt trừ. Nhưng trước khi hành động, chúng ta đều phải lãnh tĩnh, lý trí, lập mưu rồi mới hành động, mới có thể thành công. Lâm Tĩnh, em để tay lên ngực tự hỏi mình xem, có phải chỉ cần bắt được Eclanamine thì thiên hạ thái bình liền không, lúc đó em sẽ về hưu à? Còn nếu không phải vậy, thì em phải tỉnh táo lại, cần đem công tư tách ra.”
Lâm Tĩnh trầm mặc một hồi lâu, hơi hơi gật đầu: “Đại tỷ, chị nói đúng, lần này quả thật em có chút xung động. Dù thế nào thì Eclanamine với em cũng thù sâu như biển, em không thể nào giữ lãnh tĩnh tuyệt đối được. Bất quá, em nhập ngũ nhiều năm, cũng tuyệt không hành sự lỗ mãng. Hiện tại, nếu bọn em đã tới, mà Lăng phó cũng không phản đối, thì em vẫn muốn tiếp tục hành động, chỉ cần cẩn thận một chút là được.”
“Đương nhiên rồi, không thể để cho các em đến đây công cốc được.” Liễu Mộ khen ngợi nở nụ cười, nét mặt cũng nhu hòa hơn. “Một lát chúng ta ăn cơm rồi thương lượng một chút. Hiện nay, từ sự phân tích của các dấu hiệu thì xác thực Eclanamine đã lén vào biên cảnh nước ta, tin tức mà các em mang đến càng thêm chứng thực phán đoán của bọn chị. Một lát cơm nước xong, chúng ta đi đến văn phòng thương lượng, sau đó bàn tới hành động bước tiếp theo.”
“Được.” Tâm tình Lâm Tĩnh lúc này mới thả lỏng một ít, liền bước ra ban công, trên cao nhìn xuống thân ảnh đang chậm rãi tản bộ ngay giữa vườn cây rộng lớn kia.
HẾT CHAP 40
Mục lục