Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 23




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Đúng lúc này, Lâm Tĩnh đã đưa ra quyết định. Hắn bước vào phòng bệnh, cười nói với Lôi Hồng Phi: “Hay quá nha, Lão Lôi, dám chạy tới đây bắt cóc phó đại đội trưởng của tôi, anh nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp như anh nghĩ sao?”

Lôi Hồng Phi vừa nghe thấy liền giảy nảy, trợn tròn mắt hỏi: “Này, không phải cậu không cần em ấy hay sao? Tôi là đang dọn đồ giùm cậu đấy thôi.”

Khuôn mặt luôn lãnh ngạo của Lâm Tĩnh lúc này lại có phần hòa ái dễ gần: “Tôi nói là tôi không cần Lăng phó hồi nào vậy nhỉ? Anh đừng có vu oan hãm hại tôi.”

Lôi Hồng Phi nhất thời giật mình: “Lão Lâm, cậu có bị bệnh không vậy?”

“Anh mới bệnh đó.” Sắc mặt Lâm Tĩnh lạnh lẽo, hừ một tiếng.

Ba trung đội trưởng kia cũng đã hiểu được ý định của đại đội trưởng mình, lập tức mở miệng trợ giúp.

Liễu Dũng cất tiếng trước: “Sếp à, xin anh đừng gây hiểu lầm khiến mối quan hệ giữa Lâm đại cùng Lăng phó chúng tôi xấu đi được không, anh đừng nghĩ dùng cách đó thì anh sẽ đạt được mục đích của mình nha.”

Lôi Hồng Phi vừa tức giận vừa buồn cười: “Mục đích của tôi có gì mà sợ người ta biết chứ? Tôi chẳng phải đang quảng cáo rầm rộ đây sao?”

Lô Thiếu Hoa nhân tiện nói: “Quân trọng người tài, người tài trong tay cần phải giữ, Lăng phó là người của chúng tôi, anh không thể dùng quyền mưu tư, ép buộc bắt người như thế được.”

Lôi Hồng Phi nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, nhất thời không biết phải phản bác làm sao cho phải.

Chu Khải Minh chậm rãi nói: “Có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để anh mang Lăng phó đi đâu hết.”

Ninh Giác Phi vừa nghe liền cảm giác được tình hình có chút không ổn, lập tức đứng ra hỗ trợ: “Ổ lang này của các người có gì tốt chứ? Chúng tôi nhất định phải đưa Lăng đại ca đi.”

Lô Thiếu Hoa phản bác: “Vậy hang hổ của các cậu có chỗ nào tốt hả? Đại đội Dã Lang chúng tôi có hơn 1.000 lang, các người đừng mơ tới việc mang Lăng phó đi khỏi đây.”

Nhất thời hai bên xảy ra tranh luận kịch liệt. 1 hổ nghênh chiến 3 lang, tất nhiên là không thể sánh ngang bằng, thua là cái chắc.

Lăng Tử Hàn nghe bọn họ cứ lần lượt công kích nhau bằng “ổ lang”, “hang hổ” Không khỏi bật cười, thì thào mà nói: “Không biết còn có ‘đầm rồng’ nào nữa không?”

Lôi Hồng Phi ngồi bên cạnh cậu, vừa nghe thấy liền kề sát bên tai cậu nói nhỏ: “Có chứ, những người như em đó. Em chẳng phải là mạng Thìn đó sao?”

Lăng Tử Hàn nhất thời nhớ ra: “À, đúng, còn anh chính là mạng Dần, hèn gì.”

Lôi Hồng Phi bỗng nhiên cười nói: “Lâm Tĩnh là mạng Mão, nhưng thật ra con thỏ đó cũng không khác loài lang là bao nhiêu, cũng là một loài bốn chân, đầy lông, tai nhọn nhọn…”

Lâm Tĩnh không có tham gia cuộc đấu khẩu kia, chỉ đứng một bên nghe, lúc này đi ngang qua bọn họ tới bên giường Lăng Tử Hàn, vừa vặn nghe được Lôi Hồng Phi đang nói xấu mình, liền trừng mắt nhìn y một cái rồi không thèm để ý đến y nữa, cúi người thân thiết hỏi: “Lăng phó, cậu thấy sao rồi?”

Dương quang ngoài cửa sổ tà tà rọi sáng gương mặt hắn, khiến khuôn mặt vốn dĩ bình thường đã thanh tú tuấn mỹ giờ càng thêm động nhân. Đôi mắt hắn sáng rực, trong suốt, đặt biệt hữu thần, lúc này hình như có ba quang lưu động, tràn đầy quan tâm. Bản thân hắn luôn có tiếng là người mặt lạnh, chính Lôi Hồng Phi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt như thế này của hắn, nhất thời cảnh giác.

Tâm tình Lăng Tử Hàn hiển nhiên khôi phục rất nhiều, ôn hòa cười nói: “Lâm đại, tôi không sao đâu, cảm ơn anh đã quan tâm.”

Lâm Tĩnh lắc đầu: “Đừng nói như vậy, chuyện này cũng do tôi mà ra …”

“Không, không thể trách anh được.” Lăng Tử Hàn cười. “Một người không có căn bản nào giống như tôi, hoàn toàn không có tư cách vào đại đội Dã Lang. Làm phiền anh trong suốt thời gian qua như vậy, là nên trách tôi mới đúng. Tôi đã quyết định từ bỏ, rời khỏi đại đội Dã Lang, anh cũng không cần phải thấy khó xử nữa.”

Lâm Tĩnh ngồi xuống, nghiêm túc mà nói: “Lăng phó, hiện tại cậu vẫn là người thuộc đội chúng tôi. Đại đội đặc chủng chống khủng bố của chúng ta từ khi thành lập tới này, chưa từng có ai nói hai từ “từ bỏ”, tôi hy vọng cậu không là người đầu tiên làm điều đó.”

Lăng Tử Hàn rất là bất ngờ, không khỏi nhìn hắn, nhất thời không nói gì.

Lôi Hồng Phi cứng họng: “Lâm Tĩnh, cậu … cậu … cậu có ý gì vậy?”

Lâm Tĩnh cười với y: “”Thiết tí phi hổ”, anh muốn giành người với tôi à? Không thể nào đâu. Nếu anh muốn Lăng phó thì cũng được thôi, trừ phi anh dám phóng hết toàn bộ đám hổ bệnh của anh ra, đấu một trận với đàn lang của tôi, xem thử ai sẽ cắn chết ai.”

Ninh Giác Phi lập tức chạy tới, hưng phấn nói: “Tốt, tôi đồng ý. Lão đại, hay anh sắp xếp một chút, cho chúng em cùng bọn họ tiến hành một buổi diễn tập đối kháng đi? Dùng huấn luyện diễn tập để so tài, đó cũng là một ý hay đó.”

Lâm Tĩnh nhìn hắn một cái, có chút không quen với người nhỏ hơn mình tới 6 tuổi đã có thể lên được quân hàm thượng tá, quả thật không dễ gặp. Trong những năm gần đây cũng biết hắn có lập được không ít công huân, nhưng nếu giao những việc đó cho đại đội bọn họ, với khả năng của bọn họ cũng sẽ thành công mà thôi. Nói chung, hắn quả là có mệnh tốt.

Trên mặt Lăng Tử Hàn hiện nét vui vẻ. Cậu nhẹ giọng nói: “Quên đi, hai bên đừng cãi nữa. Nếu Lâm đại không chê tôi phiền, tôi sẽ tiếp tục ở lại đại đội Dã Lang. Giác Phi, các em nên tiếp tục huấn luyện đi, đây không phải lúc để tiến hành diễn tập.”

Ninh Giác Phi lập tức gật đầu: “Được, Lăng đại ca, em nghe lời anh.”

Lăng Tử Hàn nhìn biểu tình Lâm Tĩnh, trong lòng sáng như tuyết. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Lôi Hồng Phi: “Anh mau về đi. Công việc nhiều như vậy, đừng để bản thân gián đoạn ở đây.”

Lôi Hồng Phi trừng con mắt: “Gián đoạn gì chứ? Hôm nay là cuối tuần, ngày mai anh sẽ trở lại, thứ hai đi làm, vậy là tốt nhất.”

Lăng Tử Hàn biết không có cách nào với y, nên chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: “Vậy anh đưa Giác Phi ra ngoài đi dạo chút đi, em có việc muốn nói riêng với Lâm đại.”

Chuông cảnh báo trong đầu Lôi Hồng Phi vang lên inh ỏi, lập tức quan sát Lâm Tĩnh từ trên xuống dưới một phen, chợt nhớ ra, người đàn ông nhỏ hơn mình 1 tuổi nhưng đã là thượng tá ngoại trừ việc được người người xưng là ‘Dã lang’, thì còn là ‘Đệ nhất mỹ nam tử’ trong quân đội, khi đánh trận hắn rất nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng bề ngoài của hắn lại vô cùng nho nhã, từ đầu đến chân hoàn mỹ không sứt mẻ chút nào, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người. Y nghĩ đến đó, lập tức đưa mắt nhìn Lăng Tử Hàn, bỗng nhiên tiến đến bên tai cậu, thanh âm rất thấp nhưng rất hung hăng: “Tử Hàn, nếu em dám thích hắn, anh sẽ không để em yên đâu.”

Lăng Tử Hàn không nghĩ tới y sẽ tưởng tượng ra đến mức đó, sao bỗng dưng lại chuyển sang vụ này vậy, nhất thời không biết nên khóc hay cười, cười lắc đầu, ôn hòa mà nói: “Được rồi, đi nhanh đi, đừng có ở đó miên man suy nghĩ, rồi nói bậy bạ.”

Lôi Hồng Phi vừa nghe liền biết cậu không có ý gì với Lâm Tĩnh, nhất thời mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu: “Được rồi, bọn anh lập tức đi đây. Giác Phi, chúng ta đi, để cho trưởng phó bọn họ bàn công việc nào. Thật là, Lâm Tĩnh, cậu đang có phúc mà không biết hưởng, bản thân tôi có nằm mơ cũng muốn có 1 ngày có thể cùng Tử Hàn ngồi xuống thương lượng công tác, kề vai chiến đấu, còn cậu lại đi ghét bỏ em ấy, hứ.”

Ninh Giác Phi xoay người đi ra ngoài, căm giận bất bình: “Em cũng vậy đó, nếu như Lăng đại ca đảm nhận chức phó đội trưởng bên đội em là tốt rồi, sao lại chuyển qua cho anh ta chứ? Không công bằng chút nào.”

Lâm Tĩnh không hé răng, trầm tĩnh nhìn hai người kia đi ra phòng bệnh, lập tức vung tay lên, Liễu Dũng lập tức nói: “Lăng phó, chúng tôi ra ngoài chờ.”

Chu Khải Minh lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, một lát anh phải tiếp chuyện với chúng tôi đó.”

Lô Thiếu Hoa vẫn còn bài xích cậu, nên lúc này cũng không có mấy lời quan tâm nào khác để nói, chỉ cười cười với cậu.

Lăng Tử Hàn cười gật đầu với ba trung đội trưởng, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Đợi bọn họ ra ngoài rồi đóng cửa lại, Lâm Tĩnh mới ngồi vào bên giường.

Đây là phòng bệnh đơn, có đầy đủ trang thiết bị, cửa kính dùng thủy tinh lấy ánh sáng vô cùng tốt, dù bệnh nhân ở trong phòng trong lòng không cảm thấy ngột ngạt. Lâm Tĩnh ngồi xuống liền thấy có những tia sáng bao quanh Lăng Tử Hàn, khiến như chung quanh cậu có một lớp ánh sáng mỏng manh bao phủ, trông cậu cũng không đến mức nào tiều tụy quá. Gương mặt thon gầy của cậu càng làm rõ nét thêm đường cong ngũ quan cực kỳ tiên minh, có một nét đẹp rất đặc biệt. Hắn nhìn cậu một hồi, liền nhận ra có chút ủ rũ ẩn sâu trong khuôn mặt cậu, liền nhẹ nhàng nói: “Cậu quá mệt mỏi rồi, hay nên nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không cần, sự mệt mỏi này của tôi không phải chỉ nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục được đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Trừ phi an nghỉ vĩnh viễn mới có thể giải thoát.”

Lâm Tĩnh có thể nhìn ra được, sự phóng khoáng này của cậu, cũng chính là sự từ bỏ với tất cả mọi thứ. Nhớ tới những gì mà Lôi Hồng Phi hồi nãy đã nói, hắn liền đưa tay luồn vào trong chăn Lăng Tử Hàn, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, thành khẩn mà nói: “Lăng phó, chỉ là do hiện tại cậu bị bệnh, nên khó tránh được cảm giác chán nản. Thế nhưng, chúng ta là quân nhân, một ngày nào đó phải xuất trận, nhất định phải phản kích, chiến đấu tới cùng với địch, bệnh cũng là một loại địch. Cậu không được lùi bước, nhất định phải kiên trì.”

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình thật ấm áp, bàn tay kia 5 ngón tay thon dài, cũng rất thô ráp, y như tay của Lôi Hồng Phi vậy, lòng bàn tay đầy vết chai, lại mang đến cảm giác kiên định, khiến người khác cảm thấy yên tâm.

HẾT CHAP 23

Mục lục