Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 28




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Bóng đêm như mực, toàn bộ thế giới chỉ còn chìm trong tiếng gào thét cuộn trào mãnh liệt của cuồng phong. Mọi người trên đảo đều đóng chặt cửa sổ, lặng yên ngủ say. Mấy người có trách nhiệm canh gác cũng lười biếng hơn. Thời tiết như vậy, có ai mà dám đánh lén cơ chứ?

Ngay khi đội đột kích Thiểm Điện đến được Lagos, một tàu ngầm loại nhỏ đã bắt đầu khởi hành từ quân cảnh, dùng tốc độ cao nhất thẳng tiến tới hướng tây nam.

Mai Lâm, Triệu Thiên, Du Dặc cùng La Y đều mặc áo lặn, lần thứ hai kiểm tra những vật dụng tùy thân.

La Hãn cùng Tác Lãng Trác Mã đang trên đỉnh thuyền, đang chuyên tâm làm việc trên bàn phím máy vi tính. Bọn họ đang truyền tín hiệu quấy nhiễu, làm tê liệt toàn bộ hệ thống bảo an trên Cung Đảo. Nếu khí trời sáng sủa hơn một chút thì công tác của bọn họ có lẽ sẽ hơi phức tạp, ví dụ như việc lợi dụng hệ thống internet không dây lẻn vào internet nội bộ Cung Đảo, mô phỏng hình ảnh, chuyển đến máy quan sát chủ, cùng với màn hình của những người canh gác. Hiện tại với thời tiết này, việc này vừa có hại cho họ, nhưng cũng có lợi cho họ, ví dụ như có thể đơn giản bắt với hệ thống chính, những người đó nếu có thấy bất ổn thì cũng cho rằng do một cơn lốc làm máy móc trục trặc, không để tâm nhiều.

Nếu công tác này đơn giản, Vệ Thiên Vũ cũng không đứng ở trên đỉnh thuyền làm gì. Trong lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng vẫn quật cường không chịu nói tiếng nào, đi mặc áo lặn.

Người tốt cách mấy một khi ngang bướng, thì dù khuyên cỡ nào cũng không được. Du Dặc nói với La Hãn: “Để anh ấy đi đi. Chúng ta nên tin tưởng Thiên Vũ, anh ấy sẽ không xung động đâu.”

Vệ Thiên Vũ cúi đầu, trầm giọng nói: “Tôi không quên nhiệm vụ của mình. Tôi chỉ muốn cứu Tử Hàn ra, tuyệt đối không để tâm tình làm ảnh hưởng đến công tác đâu.”

Mai Lâm lập tức đứng bên cạnh hỗ trợ: “Đúng vậy, để Thiên Vũ theo tổ của bên tôi đi, cùng nhau đi tìm lão đại.”

La Hãn suy nghĩ một hồi, rốt cục gật đầu: “Nếu vậy, Thiên Vũ, cậu cùng Mai Lâm một tổ, Triệu Thiên thêm vào tổ 2. Nhớ kỹ, chỉ có thể âm thầm trinh sát, không được vội vàng hành động. Đội đột kích đến trễ hơn chúng ta khoảng 30′, phải đợi cho bằng được bọn họ, sau đó đợi lệnh phát động tiến công, tuyệt không được đả thảo kinh xà.”

“Yes!” Mọi người trong cả hai tổ đều cao giọng đáp, lập tức nở nụ cười.

Vệ Thiên Vũ bỏ vào bên hông một công cụ nhỏ do chính mình chế tạo ra, trên mặt đầy chờ mong.

Tới được địa điểm dự định, La Hãn nhìn đồng hồ rồi hạ lệnh: “Xuất phát.”

Năm người lần lượt ra khỏi tàu ngầm, bơi nhanh dưới nước hướng thẳng đến Cung Đảo.

Ngoài khơi sóng gió rất lớn, mạch nước ngầm dưới đáy biển bắt đầu khởi động chảy xiết, nhưng bọn họ có kinh nghiệm, đã được huấn luyện qua, nên không bị ảnh hưởng gì nhiều, nhanh chóng tới được một góc hình cánh cung của đảo, sau đó lén lút lên bờ.

Bầu trời tối đen, gió lớn, các thiết bị theo dõi chung quanh cung đảo toàn bộ đều bị La Hãn quấy nhiễu, nên không ai có thể trông thấy bọn họ.

Bọn họ nhanh chóng cởi áo lặn, ném bình dưỡng khí, lập tức chia làm hai tổ, cẩn thận dựa vào bờ tường kiến trúc, như con dơi dán chặt vào tường, dùng trang bị dò xét điều tra từng phòng một.

Cùng lúc đó, 4 phi cơ trực thăng vũ trang vô thanh cất cánh khỏi Lagos, bay thẳng ra ngoài khơi. Từ hình ảnh trên vệ tinh truyền lại, bọn họ tựa như đang tiến thẳng đến cơn lốc, quả thật mạo hiểm vô cùng.

Lôi Chấn ngồi ở bộ chỉ huy, chăm chú chú ý hình ảnh truyền từ vệ tinh đến các màn hình lớn được lắp đặt ở đây. Trong phòng tràn ngập bầu không khí khẩn trương, toàn bộ các công tác đều đang được triển khai triệt để.

Lôi Hồng Phi cùng các đội viên khác, mặc chiến phục đen, mang dù lên lưng chuẩn bị nhảy dù trong gió, đáp xuống Cung Đảo.

Trên đảo, Triệu Thiên dựa vào manh mối nhanh chóng tìm được Âu Dương Hào Sinh. Ông được giam riêng một mình trong một phòng, cửa sổ bằng lưới sắt, có máy giám thị hồng ngoại tuyến. Âu Dương Hào Sinh chưa ngủ, đang tựa đầu vào giường đọc sách.

Bọn Du Dặc lập tức vòng quanh bên ngoài toàn nhà, dùng trang bị dò xét tổng hợp lại, khẳng định vị trí cùng số lượng của những tên canh gác, sau đó bắt đầu chia vị trí ra mà ẩn núp.

Nhưng Mai Lâm, Vệ Thiên Vũ vẫn chưa tìm được Lăng Tử Hàn.

Bọn họ lo lắng nhiều lần phóng xuất sứa thăm dò mini tại các tầng, kiểm tra từng tầng một, nhưng vẫn không thấy được người mà bọn họ muốn tìm, cũng chẳng thấy Heinz cùng Antinogen đâu.

Hai người nói chuyện với nhau một chút, Vệ Thiên Vũ muốn mạo hiểm đi vào tìm, nhưng Mai Lâm kiên quyết ngăn cản: “Đợi lát nữa đi đã, có thể bọn họ đang tra tấn lão đại, chúng ta tùy tiện xuất hiện, nguy hiểm với lão đại lắm.”

Tim Vệ Thiên Vũ đau như bị ai cắt, nhưng cũng biết y nói đúng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại.

Dường như qua thật lâu, bọn họ mới thấy trong tòa nhà dường như có động tĩnh, vì vậy lập tức phi thân qua.

Mấy người kia đột nhiên xuất hiện, đứng bên cạnh mép tầng lầu nói gì đó, nét mặt rất hưng phấn, trong đó có một người là Heinz, người còn lại thì không biết.

Hai người nhìn lại, vẫn chẳng thấy Lăng Tử Hàn đâu, vì vậy chỉ có thể lùi lại về hướng núi.

Gió rất lạnh, thổi mạnh đến nỗi khiến họ khó mà mở mắt được. Bọn họ ẩn trong rừng cây, dùng toàn bộ các thiết bị hồng ngoại, nhiệt cảm, X quang, quan sát từ trên cao xuống.

Đợi một hồi lâu, rốt cục bọn họ thấy ngay tại một góc hành lang bị phong kín dường như có bóng người đi lại lờ mờ, hơn nữa dựa vào sự phân tích tư liệu sinh vật của máy dò trong đêm mà bọn họ mang theo, trong đó có một người chính là Lăng Tử Hàn. Bọn họ nhất thời kích động, lập tức xuống, lao thẳng tới bên đó.

Rất nhanh, bọn họ liền thấy có hai người đàn ông cao to mặc đồ đen đang đẩy một chiếc xe lăn từ hành lang tiến vào trong tầng lầu. Hai người họ bò lên trên trần nhà, nhìn bọn họ chuyển vào một căn phòng. Qua một hồi lâu, hai người đó mới đẩy xe trống đi ra, từ từ rời khỏi đó.

Vệ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng trở mình nhảy xuống mặt đất, rút súng ra. Mai Lâm ngăn không được, cũng không muốn ngăn, liền rút súng ra, đi theo sau anh. Hai người yểm hộ cho nhau, đi theo lối nhỏ đến căn phòng đó.

Dựa vào biểu thị của máy kiểm tra X quang, bên trong chỉ có 1 người, đang nằm bên giường sát tường.

Vệ Thiên Vũ ra một thủ thế với Mai Lâm, ý bảo chính mình đi vào trước. Mai Lâm gật đầu, dựa vào tường, canh động tĩnh hai bên.

Tiếng gió thổi thê lương, hàn khí vây quanh, khiến cho tất cả ngọn đèn ngay lối đi cũng trở nên ảm đạm hơn.

Vệ Thiên Vũ nhiệt huyết sôi trào, vừa cầm được nắm cửa, vừa nắm chặt súng trong tay. Anh nhẹ nhàng vặn nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, vì vậy mở mạnh cửa ra, vọt người nhảy qua một bên.

Trong phòng vắng vẻ.

Vệ Thiên Vũ lập tức vọt người vào trong.

Mai Lâm lập tức lắc mình đi vào, đóng cửa lại.

Trên giường, Lăng Tử Hàn đang nằm hôn mê, một cái máy dưỡng khí đính trên tường được nối với miệng mũi trên mặt cậu. Sắc mặc cậu xám mét, hô hấp yếu ớt, gầy đến mức chỉ có thể nhìn ra được đường viền trên khuôn mặt.

Vệ Thiên Vũ tiến lên, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cậu, nước mắt liền rơi.

Mai Lâm tiến lên, nhìn người trước mặt, vành mắt cũng đỏ, lẩm bẩm: “Lão đại …”

Vệ Thiên Vũ nhỏ giọng nói với cậu: “Cậu ấy không ổn rồi, mà bây giờ cũng không chịu nổi xóc đẩy đâu. Chúng ta không thể di động cậu ấy, phải cấp cứu tại chỗ thôi.”

Mai Lâm nhìn đồng hồ, lập tức gọi cho La Hãn, tóm tắt lại tình huống hiện giờ. La Hãn quyết định thật nhanh, mệnh lệnh tổ 2 hành động, sau đó tiếp viện cho tổ 1.

Lúc này, bọn Lôi Hồng Phi đã lần lượt nhảy ra khỏi phi cơ, tung dù trong gió, hướng thẳng về phía Cung Đảo.

La Hãn gọi cho bộ tổng chỉ huy, yêu cầu lập tức phái đội cấp cứu tới.

Phi cơ trực thăng nhận được mệnh lệnh, lập tức có hai cái quay về Lagos, đón bọn Đồng Duyệt.

Triệu Thiên rất có tay nghề trong việc mở ổ khóa, liền trổ tài, lần lượt tháo gỡ hết toàn bộ vòng rào trên tường, may mắn là toàn bộ hệ thống giám thị hồng ngoại tuyến đã bị La Hãn cài vi-rút máy tính làm tê liệt rồi. La Y lập tức trở mình vào phòng của Âu Dương Hào Sinh.

Âu Dương Hào Sinh thấy có một người mặc đồ đen, bên trên có một đường sáng trắng xoạt ngang qua nhảy vào phòng mình, nhưng không hề giật mình hoảng sợ, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô.

La Y thấp giọng, nói rõ từng lời: “Âu Dương tiên sinh, chúng ta đến đây cứu viện.”

Âu Dương Hào Sinh nghe được tiếng cô nói là tiếng Trung, có chút động đậy, nhưng cũng có chút chần chừ.

Du Dặc cũng nhảy vào theo, nhanh chóng hỏi: “Âu Dương tiên sinh, trừ ngài ra, những người bị bắt cùng ngài hiện đang ở đâu?”

Âu Dương Hào Sinh lúc này liền tin, lập tức đứng dậy nói: “Bọn họ sát vách, là hai người trợ thủ của tôi, những người khác hình như không có ở đây, ở chỗ khác. Còn một phóng viên một người Trung Quốc, đang ở tòa nhà bên kia.”

“Được, tôi đã biết. Xin yên tâm, đội bên kia cũng đang nghĩ cách cứu viện.” Du Dặc phản thân, ra thủ thế với bọn Triệu Thiên, ý bảo bên sát vách còn hai người nữa.

Triệu Thiên lập tức nhảy qua, cũng theo cách cũ mà bẻ gãy lưới sắt của cửa sổ bên kia.

Du Dặc cùng La Y đỡ Âu Dương Hào Sinh ra cửa sổ, Triệu Thiên cũng đưa hai người đàn ông kia theo sát phía sau.

Bọn họ một người đỡ 1 người, nhanh chóng chạy tới một chỗ, nơi cuồng phong đang mạnh mẽ trào dâng, giúp Âu Dương Hào Sinh mặc áo lặn, mang bình dưỡng khí.

Du Dặc canh giữ ở trên bờ, Triệu Thiên cùng La Y giúp bọn họ xuống nước, bơi ra phía ngoài.

Tác Lãng Trác Mã đã điều khiển tàu ngầm đến một chỗ cách đó không xa. Bọn họ nhanh chóng tập hợp.

Triệu Thiên cùng La Y đưa ba người họ vào trong tàu xong, lập tức phản thân bơi lại vào bờ.

Lúc này, bọn Lôi Hồng Phi đã chạm đất thành công, bắt đầu liên lạc với Du Dặc. Một số ít đội viên rơi xuống biển, lập tức tháo dù, bơi lên bờ.

Lôi Hồng Phi bình tĩnh hỏi vị trí con tin, Du Dặc nói cho y biết, Âu Dương Hào Sinh đã được cứu ra, hiện tại chỉ còn một phóng viên Trung Quốc Ngô Tiệp đang còn trên đảo, sau đó gọi cho Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm, kêu bọn họ báo cáo tình huống.

Mai Lâm lập tức báo cáo lại chính xác vị trí tòa nhà nơi Heinz đang ở cùng chỗ bọn họ.

Lôi Hồng Phi mang 200 đội viên đột kích, chia làm 10 tổ, phân biệt tấn công từng mục tiêu khác nhau.

Nghe xong báo cáo của Mai Lâm, Lôi Hồng Phi lập tức nhanh chóng hạ lệnh, lập tức: “Hành động.”

Những đội viên đột kích này như mãnh hổ xuống núi vậy, yên lặng tiến tới mục tiêu của mình trong gió mạnh.

Lôi Hồng Phi dẫn hai tổ đi bắt Heinz cùng Antinogen, còn Ninh Giác Phi dẫn một tổ tìm cách cứu bằng được Lăng Tử Hàn.

Lúc này, trong bóng tối bỗng vang lên tiếng súng.

HẾT CHAP 28

Mục lục