Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 22




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Gần hơn nửa tháng chờ đợi, cuối cùng bọn La Hãn cũng có thể nhìn thấy được thân ảnh của Lăng Tử Hàn thông qua máy giám sát.

Lập tức, Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm, Triệu Thiên vừa mới tan ca xong, đang nằm nghỉ lập tức chạy lại chỗ bọn họ.

Bảy người tụ lại trước màn hình, vừa nhìn thấy thân ảnh đó liền kích động không thôi.

Cự ly khá xa, mà bọn họ lại đang ở trong rừng, nên hình ảnh có chút không rõ nét.

La Hãn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức ra tay điều chỉnh thử, nhanh chóng khiến hình ảnh trên màn hình dần rõ nét hơn.

Lăng Tử Hàn đang ngồi xe lăn, trên người có đắp tấm chăn màu bạc, sắc mặt so với tấm chăn còn trắng xám hơn, gầy vô cùng.

Mọi người vừa nhìn, trong lòng liền đau đớn không thôi. Mai Lâm lẩm bẩm: “Lão đại quả thật là chịu khổ quá nhiều rồi.”

La Hãn kính nể mà nói: “Nhưng cậu ấy vẫn còn sống, không chỉ không phát điên, mà còn có thể đi lại bình thường được.”

Du Dặc bội phục: “Lão đại chính là lão đại, dù nhiệm vụ gian nan cỡ nào đi nữa, cậu ấy cũng có thể hoàn thành.”

La Y lắc đầu, than thở: “Thật không biết cậu ấy đã chịu đựng thế nào để tới được ngày hôm nay.”

Vệ Thiên Vũ nhìn không chuyển mắt, trong lòng càng lúc càng đau, đau đến mức chịu không nổi.

Tác Lãng Trác Mã vỗ vỗ vai anh: “Chuyện này anh yên tâm được rồi. Lão đại nếu có thể chịu được lâu đến vậy, còn có thể có được sự tín nhiệm của bọn chúng, hẳn là có thể sống sót trở về rồi.”

Những người khác đều hài lòng gật đầu: “Đúng đúng, lão đại nhất định có thể sống trở về.”

Bọn họ vừa nói vừa nhìn chằm chằm màn hình. Nhìn khẩu hình miệng của người khác để suy đoán bọn họ đang nói gì khi ở khoảng cách xa với đối tượng là kỹ năng mà tất cả liệp nhân đều đã được trang bị, lúc này ai cũng nhìn chằm chằm vào miệng của những người kia, xem bọn chúng đang nói gì.

Người bên cạnh Lăng Tử Hàn khi nói chuyện thì nghiêng đầu, không thể nhìn thấy rõ. Sau đó, Lăng Tử Hàn quay đầu lại nói một câu gì đó, chỉ thấy người ngồi xe lăn vươn tay với cậu, cười nói: “Có thể gọi tôi là Antinogen.”

Khi hắn nói câu này vừa đúng lúc nghiêng mặt thẳng hướng thuyền của bọn họ, khiến bọn họ đọc rõ từng câu từng từ. Trong khoang thuyền bỗng nhiên an tĩnh, sau đó liền bộc phát, vang lên tiếng hoan hô. May mà tường trong khoang thuyền đều có tính năng cách âm đặc biệt, không thể truyền ra ngoài, bằng không chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Tất cả liệp thủ lập tức tập trung tinh thần nhìn Lăng Tử Hàn, đợi cậu phát tín hiệu “Xác nhận”. Nhưng Lăng Tử Hàn chỉ bắt tay cùng Antinogen, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm, không hề phát ra tín hiệu xác nhận gì cả.

Triệu Thiên hồ nghi nói thầm: “Chuyện gì vậy? Lẽ nào cái tên Antinogen chỉ là một người trùng tên trùng họ thôi sao?”

“Có thể.” Du Dặc nói. “Cậu không thấy người đó cũng giống lão đại, cũng ngồi xe lăn sao, có thể cũng là một người bị thí nghiệm mà thôi.”

Vệ Thiên Vũ cau mày, đưa ra quan điểm của mình: “Hắn rất thân thuộc với hai tên phân tử khủng bố, không giống như con tin.”

La Hãn trầm ngâm, sau đó nghiêm túc nói: “Nói chung, chúng ta không thể để công sức của lão đại tan thành bọt biển. Nếu giờ lão đại còn sống, chúng ta đây tuyệt không thể tùy tiện hành động. Cứ vậy đi, chúng ta đem tin tức thu thập được hôm nay truyền lên cho tổng bộ, xem sếp cùng boss nói thế nào cái đã.”

Những người khác đều có chút không cam lòng, khó mà kiềm chế được, nhưng cũng không thể không thừa nhận phương án mà hắn đưa ra rất hợp lý.

Vệ Thiên Vũ vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tử Hàn, đến tận khi cậu mệt chịu không nổi nữa, bị những người kia đẩy ngược lại vào phòng, biến mất khỏi màn hình của máy giám sát.

Cố nén đau lòng cùng thương nhớ vào trong lòng, Vệ Thiên Vũ lập tức mã hóa tin tức thông qua vệ tinh truyền đến Bắc Kinh.

Lữ Hâm bị Lăng Nghị triệu vào văn phòng, nhìn hình ảnh liền nhất thời kích động: “Tử Hàn thực sự là rất giỏi.”

Mái tóc đen của Lăng Nghị giờ đã bạc hơn phân nửa, lúc này nhìn bộ dáng của con trai mình, thực sự tim đau như bị ai cắt xé. Nhưng ông vẫn duy trì thái độ cực kỳ lãnh tĩnh, từ tốn nói: “Tử Hàn không phát tín hiệu xác nhận, nguyên nhân có hai, hoặc là Antinogen này chỉ là một con tin bình thường hoặc là một phân tử khủng bố bình thường, không phải tên thủ lĩnh kia, hai ra thông tin tình báo của chúng ta có sai sót, Antinogen chỉ là giả, phía sau hắn còn có một người khác, người đó mới là thủ lĩnh chân chính của ‘Founder’.”

Lữ Hâm suy tư, chậm rãi gật đầu: “Ừ, có thể là vậy.”

Lăng Nghị trầm tư chốc lát, sau đó nắm chặt lòng bàn tay: “Mặc dù vậy, chúng ta vẫn phải tiến hành kế hoạch chuẩn bị hành động, không thể để bọn chúng chạy mất. Hiện tại, chúng ta có thể xác nhận nhân vật thứ 2 của ‘Founder’ – Heinz đang ở ngay trên đảo. Cho dù không bắt được tên đứng đầu, có được y cũng coi như hành động lần này của chúng ta đã được mục đích rồi.”

Lữ Hâm bỗng nhiên đứng dậy: “Được, tôi lập tức thông báo cho liệp nhân tổ 1 và 2, chuẩn bị đợi lệnh hành động.”

Lăng Nghị chờ ông đi ra cửa, liền thông qua đường dây nội bộ bí mật gọi tới bộ trưởng Quốc phòng – Lôi Chấn: “Lão Lôi, Đội Thiểm Điện cần phải chuẩn bị xuất phát. Ở đây chúng tôi mới nhận được vài tư liệu, lập tức gửi qua cho anh.”

Lôi Chấn hưng phấn: “Sao thế? Antinogen lộ diện rồi sao?”

Lăng Nghị bình tĩnh nói: “Trên đảo đích xác có một người tên là Antinogen, nhưng nhân viên của chúng tôi không có phát tín hiệu xác nhận, bởi vậy hiện giờ vẫn chưa thể khẳng định. Nhưng chúng tôi có thể xác thực, Heinz hiện tại đang ở ngay trên đảo. Đội đột kích của bên anh chuẩn bị xuất phát, để tránh cá lớn lọt lưới.”

“Được!” Lôi Chấn vô cùng tự tin nói. “Anh yên tâm, bên chúng tôi nhất định chuẩn bị thật tốt.”

Lăng Nghị mỉm cười: “Đương nhiên, tôi luôn tin tưởng vào bên anh mà.”

“Tôi cũng vậy.” Lôi Chấn cười, bỗng nhiên có chút do dự, dường như hạ quyết tâm. “Lão Lăng, tôi biết có những chuyện không nên hỏi, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn hơn 30 năm qua, bỏ qua mấy cái quy tắc, hỏi 1 câu, anh có tin tôi không?”

Lăng Nghị cảm thấy ngạc nhiên: “Tất nhiên tôi hoàn toàn tin anh mà.”

Lôi Chấn lập tức nói: “Tốt lắm, vậy tôi nói thẳng. Người mà lần này anh phái tới động địch, có phải là Tử Hàn không?”

Trong chốc lát trong đầu Lăng Nghị xuất hiện vô vàn suy nghĩ, cuối cùng mới nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

Lôi Chấn thở dài: “Lão Lăng à, công tác bảo mật của anh thật sự rất tốt, Tử Hàn cũng giả bộ rất hay, khiến cho tôi phải bội phục sát đất. Tên ngốc Hồng Phi nhà chúng tôi còn kém xa Tử Hàn. Kỳ thực tôi đã có lúc tưởng rằng Tử Hàn là một đứa nhóc không bao giờ biết cầu tiến, là một đứa lười nhác. Chuyện lần này, nếu không phải Đồng viện trưởng có tâm trạng không bình thường, hơn nữa kiên quyết gia nhập vào đội điều trị ngay tiền tuyến, tôi quả thật sẽ không nghĩ đến việc này. Haizzz, có thể khiến Đồng viện trưởng kích động đến vậy, trừ anh ra chỉ có Tử Hàn mà thôi.”

Lăng Nghị bất động thanh sắc mà nói: “Đối với việc xử lý di chứng của ‘Ma trảo’, Đồng viện trưởng là người có kinh nghiệm nhất, yêu cầu của hắn vốn dĩ rất hợp lý. Vốn ban đầu tôi cũng cho rằng để hắn làm đội trưởng đội điều trị của hành động lần này là hợp lý.”

Lôi Chấn bùi ngùi thở dài: “Anh đó nha, lại dám để hai người thân yêu nhất của mình đến nơi nguy hiểm nhất, haizzz …”

Lăng Nghị thở dài một hơi, mỉm cười nói: “Chẳng phải anh cũng như vậy hay sao? Quan chỉ huy hành động lần này không phải là Hồng Phi hay sao?”

“Chuyện này không có giống nhau.” Lôi Chấn nhấn mạnh. “Lần này Tử Hàn thật sự chịu rất nhiều đau khổ đó.”

Lăng Nghị chần chờ một chút, rốt cục nói rằng: “Lão Lôi, tôi cũng không nói dối anh làm gì. Lần này tới đảo, quả thực là Tử Hàn. Nếu nó có thể sống sót trở về, chỉ sợ cũng phải về hưu, cho nên tôi có thể nói thân phận của nó cho anh biết, nhưng vẫn muốn nhờ anh giữ bí mật giùm. Còn nếu như nó không thể sống sót trở về, thân phận của nó cũng phải tuyệt đối bảo mật, vĩnh viễn không thể công khai với bên ngoài. Đây là quy tắc của bên chúng tôi.”

Lôi Chấn lập tức nghiêm túc cam đoan: “Anh yên tâm. Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra. Bất quá, Hồng Phi có thể sẽ nhận ra, dù sao nó cùng Tử Hàn cũng có nhiều năm tình cảm với nhau.”

“Ừ, Hồng Phi thì không sao.” Lăng Nghị cúi đầu nói. “Bất quá vẫn phải nói với nó, cần phải giữ bí mật.”

“Tôi biết.” Lôi Chấn nghiêm túc nói. “Tôi sẽ dặn nó. Lão Lăng, anh yên tâm đi, dù cho Hồng Phi có phải liều mạng, cũng nhất định cứu bằng được Tử Hàn.”

Lăng Nghị nói: “Không, nhất định Hồng Phi phải chú ý an toàn.”

Cúp máy, Lôi Chấn liền cùng chủ nhiệm bộ hành động đặc biệt Phạm Dũng Cường đi chuyên cơ tới thẳng Tam Á. Bọn họ vừa đáp xuống mặt đất, liền leo lên phi cơ trực thăng đang chờ sẵn ở đó, nhanh chóng bay tới hòn đảo nhỏ nơi Đội Đột Kích Thiểm Điện đang huấn luyện.

Lôi Hồng Phi mang cấp bậc trung tá, từ lúc trở về từ vùng biên giới ma quỷ kia xong liền trực tiếp đến đảo này, ở trên đảo này cũng được 2 tuần.

Ngay lúc bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, quan chỉ huy của bọn họ là thiếu tướng Phạm Dũng Cường đã thông báo nhiệm vụ cho bọn họ biết.

Bọn họ được đưa đến Bắc Phi, một là giải cứu con tin của các quốc gia bị bọn phân tử khủng bố bắt cóc, hai là san bằng hang ổ của tổ chức khủng bố ‘Founder’, bắt cho bằng được thủ lĩnh tổ chức khủng bố này.

Lôi Hồng Phi có được hai bản đồ địa phương, một là một vùng đất thuộc Sahara, một là một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương.

Trong lúc huấn luyện, Lôi Hồng Phi từng phút đều chú ý tới những tin tình báo mới nhất hiện trên màn hình máy tính được cập nhật thông qua network bộ quốc phòng, tình báo chủ yếu thông báo bao quát lực lượng vũ trang ở hai nơi đó tăng giảm bao nhiêu, hệ thống hóa kiến trúc của kết cấu ngầm cùng kiến trúc hạ tầng được cụ thể từng chút từng chút một. Những tình báo này đều được tiểu tổ đặc biệt của Bộ An Toàn Quốc Gia xử lý, rồi ngay lập tức truyền đến màn hình máy tính của y.

Huấn luyện gian khổ tiến hành không ngừng, hiện tại, y cùng đội viên của y đã nắm chặt hai nơi đó trong lòng bàn tay, cũng đã thực tập qua tất cả các phương án hành động, hoàn toàn phối hợp ăn ý.

Ngay trong lúc bọn họ đang lo lắng không biết khi nào thì nhận được mệnh lệnh xuất phát, một phi cơ trực thăng quân dụng liền bay trong đêm đến đảo, thượng tướng Lôi Chấn cùng thiếu tướng Phạm Dũng Cường cũng nhau bước xuống.

Không nói bất kì chuyện phiếm nào, bọn họ lập tức triệu Lôi Hồng Phi.

HẾT CHAP 22

Mục lục