Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 15




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Lăng Tử Hàn tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong một căn phòng sạch sẽ.

Cửa sổ mở ra, không khí nhẹ nhàng khoan khoái. Lúc này là đầu xuân, mà nơi này lại gần xích đạo nên không khí vô cùng ấm áp.

Cậu lẳng lặng nhìn trần nhà sơn màu trắng, chỉ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều đau nhức. Cảm giác ghê tởm từng đợt không ngừng kéo tới, khiến cậu choáng váng.

Không lâu sau, có một người đàn ông tiến đến, trầm mặc mà đút cháo cho cậu ăn. Vốn dĩ cậu chẳng còn chút khẩu vị nào nữa, nhưng vẫn miễn cưỡng nuốt xuống.

Đợi khi người đó đi rồi, trong phòng khôi phục lại sự yên lặng. Ngoại trừ ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng hải âu, còn lại cậu chẳng thể nghe được thêm gì khác.

Chậm rãi, sắc trời dần dần tối sầm lại.

Cậu chậm rãi điều tức hơi thở, rồi ngủ say.

Cứ như vậy, tỉnh thì cậu ăn, ăn xong lại ngủ, qua hai ngày rốt cuộc mới có thể miễn cưỡng đứng lên.

Cậu thử cử động, nhìn chung quanh một chút, liền gắng gượng xuống giường, đi đến một cái buồng nhỏ như nhà vệ sinh.

Suy đoán của cậu không sai, đó là buồng vệ sinh có trang bị đầy đủ phương tiện trí năng, hình như thiết kế này lúc trước được làm ra là dành cho người người tàn tật thì phải. Cậu tỉ mỉ tìm hiểu công năng của chúng. Những thiết bị này đều là do Đức chế tạo, có ghi hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Anh.

Quần áo của cậu hồi lúc thử nghiệm trong phòng nghiên cứu đã bị xé rách, hiện tại bọn họ mặc cho cậu một bộ pijama, chắc là dễ cởi hơn nếu lần sau có làm thí nghiệm. Cậu cố gắng nỗ lực cởi bỏ bộ quần áo trên người, lấy khăn mặt, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đặt dưới vòi hoa sen. Cậu cảm thấy mình không còn chút khí lực nào cả, hai bàn tay run rẩy nhấn nút cài đặt phương tiện trí năng rồi ngồi chờ nó tắm cho mình.

Máy vi tính phân biệt đường viền thân thể cậu, nhanh chóng nước ấm chảy ra.

Cậu hé miệng, để cho máy đánh răng siêu sóng tự động làm vệ sinh hàm răng sạch sẽ. Cùng lúc đó, phần tay chung quanh cái máy vươn ra cố định lại thân thể của cậu rồi cẩn thận tắm rửa cho cậu.

Cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu càng ngày càng choáng. Máu trong người cậu bắt đầu tuần hoàn nhanh hơn, khiến cả thân thể cậu hiện giờ không còn chút sức nào, cậu cũng chẳng còn khí lực để lên tiếng.

Đợi khi tắm xong thì cậu cũng mất đi tri giác.

Lập tức có người xông tới, bế cậu ra ngoài, đặt lên giường.

Có một người giống như bác sĩ kiểm tra cho cậu một chút, sau đó tiêm cho cậu, nói với Heinz bên cạnh: “Chỉ là thể lực chịu không còn, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.”

Heinz gật đầu, rồi tựa như đang nói chuyện với không khí: “Em thấy tình trạng của cậu ta thế nào?”

Trên trần nhà truyền đến thanh âm của Antinogen: “So với những người trước thì khá hơn nhiều. Thần trí của cậu ta vô cùng tỉnh táo, hơn nữa cũng rất có văn hóa. Dù trong tình huống như thế này vẫn luôn muốn bảo trì vệ sinh sạch sẽ của bản thân, rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Heinz khoái trá gật đầu.

Antinogen hờ hững nói: “Để cho cậu ta nghỉ ngơi đi.” Rồi không nói thêm gì nữa.

Heinz cũng lặng yên rời khỏi đó, đóng cửa lại.

Với những khi chấp hành nhiệm vụ như hồi trước chẳng khác gì nhau, chỉ cần biết phân tán khí lực, ý thức Lăng Tử Hàn vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh ở một phần nào đó. Đối thoại giữa Heinz và người kia cậu có nghe được một chút, liền bắt đầu suy đoán thân phận của người đó.

Đương nhiên, người đó có thể là chính Antinogen, cũng có thể không phải, có thể đó là một trong những nhà khoa học mà Heinz mời tới đây.

Bất quá, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng cả sức ra khỏi phòng cậu cũng không có, đừng nói đến việc tìm Âu Dương Hào Sinh.

Suy nghĩ qua suy nghĩ lại, cậu cảm thấy mệt cực kỳ, rốt cục để bản thân chìm vào cõi mộng.

Lần thứ hai tỉnh lại, tinh thần của cậu cũng hồi phục rất nhiều, sắc mặt cũng không còn trắng bệch nữa.

Jack đẩy cửa đi đến, cười với cậu: “Có thể đứng lên không? Nếu có thể nói chuyện thì chúng ta cùng nhau ăn nhé?”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn, không hé răng. Cặp mắt đen kịt của cậu đã không còn linh hồn như lúc mới tới đây, mà giờ đây tràn ngập uể oải, trong đó hiện lên chút dập dờn mơ hồ.

Jack thân thiết hỏi: “Có muốn tôi đỡ cậu không?”

Lăng Tử Hàn trầm mặc cố gắng ngồi dậy, sau đó nhận ra toàn thân mình đang xích lõa. Cậu kéo chăn che người lại, nhìn chung quanh tìm quần áo của mình.

Jack đến chỗ chiếc ghế bên cạnh giường cầm lấy bộ pijama của cậu, ôn hòa mà nói: “Tôi giúp cậu thay.”

Lăng Tử Hàn không có hé răng chỉ là đưa tay nhận bộ pijama trên tay hắn, hiển nhiên là dự định để chính mình mặc. Cánh tay cậu gầy hẳn đi một vòng, càng thể hiện sự mảnh khảnh.

Jack nhìn cánh tay đang vươn ra đến chỗ mình, trong lòng có chút dao động mơ hồ. Dáng dấp gầy yếu như thế, không thể nào là “Liệp nhân Trung Quốc” do tình báo quốc tế cử ra được.

Lăng Tử Hàn mất rất nhiều sức mới mặc bộ pijama vào, cài nút, rồi thở hổn hển, lúc này mới xốc chăn lên, chậm rãi xuống giường, bỏ chân vào đôi dép đặt dưới giường.

Jack nhìn cậu từ từ đứng lên, rốt cuộc lo lắng, bước lên một bước đỡ cậu.

Lăng Tử Hàn dường như rất không muốn, giãy dụa người muốn đẩy hắn ra, đáng tiếc chẳng còn chút sức lực nào.

Jack cười nói: “Được rồi, Jones, đừng có cố chấp như vậy nữa. Tôi sợ cậu ngã xuống sẽ bị thương đó, là ý tốt thôi, không có ý gì khác đâu.”

Lăng Tử Hàn thở hồng hộc ngừng giãy dụa, để hắn đỡ cậu, chậm rãi đi ra khỏi phòng, dọc theo lối đi nhỏ đầy ánh sáng tiến về phía trước.

Bốn phía rất an tĩnh, phảng phất như cả tòa biệt thự này không có bất kì người nào khác. Lăng Tử Hàn dường như không quan tâm đến những vấn đề này, chỉ biết chậm rãi nâng từng bước đi về phía trước.

Jack cũng kiên trì, chậm rãi đỡ cậu đến một căn phòng khác.

Bên trong bố trí rất đơn giản, gần cửa sổ có một bàn ăn, bên đối diện là bộ sofa nhỏ.

Jack đỡ cậu ngồi xuống bàn ăn, ân cần mà hỏi thăm: “Hôm nay đều là món ăn Trung Quốc, cậu nên ăn nhiều một chút.”

Lăng Tử Hàn nhìn lên bàn ăn, trên đó có rất nhiều món đầy đủ hương vị màu sắc, hương thơm lan tỏa, đúng là chính tông. Cậu do dự một chút, lập tức cầm lấy chiếc đũa, gắp món cá chua ngọt, bỏ vào trong miệng.

Trước mặt Jack bày ra một bộ dao nĩa, hắn dùng cái thìa lớn múc đồ ăn vào dĩa mình rồi mới bắt đầu ăn. Hắn gặp không ít khó khăn trong việc cầm đũa giống như Lăng Tử Hàn. Hắn vừa ăn vừa cười nói: “Cũng là người Trung Quốc các cậu lợi hại, có thể nghĩ ra được đũa, mà còn dùng nó thành thạo như vậy.”

Lăng Tử Hàn không hé răng, cũng không, tựa như chẳng nghe thấy gì cả, chỉ chậm rãi ăn, thỉnh thoảng uống chút canh.

Một lát sau, có người phục vụ bưng lên một cái chén, nóng hổi đặt trước mặt Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn vẫn không nói gì, cầm lấy thìa múc ăn.

Đây là canh vây cá cùng tổ yến được nuôi ở Hà Bắc hầm với nhau, bỏ thêm chút táo đỏ, cẩu kỷ, nhân sâm, rất bổ dưỡng.

Jack không ăn được món này, liền múc một chén canh cá nấu với cà chua, có hương vị giống món ăn phương Tây, từ từ uống.

Đợi ăn xong, sắc mặt Lăng Tử Hàn cũng tốt hơn nhiều. Jack rất vui, liền đỡ cậu đứng dậy, ngồi xuống sofa.

Cửa sổ mở ra, có thể thấy được cái hồ bên trong đảo, mặt nước phảng chiếu ánh sáng mặt trời, từng gợn sóng nhỏ lăn tăn trong cơn gió. Bốn phía hồ thỉnh thoảng có người qua lại, dường như rất bận rộn.

Jack ngồi bên cạnh cậu, tỉ mỉ nhìn cậu, ôn hòa mà nói: “Jones, chúng ta nói chuyện nha.”

Lăng Tử Hàn buồn bã ỉu xìu mà nói: “Có gì để nói chứ? Không phải các người muốn giày vò tôi sao? Cứ tiếp tục đi.”

“Đừng nói như vậy.” Jack cười nói. “Chúng ta khoan nói đến chuyện này. Vậy đi Jones, chúng ta nói chuyện khác. Giống như, cha mẹ của cậu, bạn bè của cậu, người yêu của cậu.”

Lăng Tử Hàn lập tức cảnh giác nhìn về phía hắn: “Làm gì? Đừng nói các người muốn bắt cóc bọn họ đi nha? Rốt cuộc tôi đắc tội với các người chỗ nào chứ?”

“Không không, đừng hiểu lầm.” Jack cười liên tục, lắc đầu. “Chúng tôi không có ý định động vào bọn họ. Cha mẹ của cậu đã già, bọn họ không chịu nổi việc này đâu.”

Lăng Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm: “Anh có ý gì?”

Jack bình tĩnh mỉm cười, dường như tất cả đều ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn gương mặt thon gầy tái nhợt của Lăng Tử Hàn, thình lình hỏi: “Ngô Môn là gì?”

Lăng Tử Hàn hơi kinh hãi, đôi môi nhếch lên, không nói được gì.

Jack cười đến hài lòng: “Jones, hiện tại công nghệ thông tin phát triển, muốn điều tra bối cảnh gia đình của cậu, dễ vô cùng. Tôi nghĩ rằng không bằng chính cậu mở miệng kể, để chúng tôi khỏi mắc công phái người đi tìm cha mẹ của cậu. Bọn họ tuổi đã lớn, dù một việc nhỏ cũng sẽ khiến họ bị chấn động, không tốt lắm đâu, cậu nói có đúng hay không?”

Lăng Tử Hàn căm giận, liếc mắt nhìn hắn, nhưng cuối cùng đành khuất phục, rầu rĩ mà nói: “Ngô Môn là một môn phái do Ngô gia sáng lập ra.”

“Ừ.” Jack gật đầu. “Nói tiếp đi.”

“Không có gì đặc biệt.” Lăng Tử Hàn mệt mỏi mà nói. “Ngô Môn là do tổ tiên Ngô gia chúng tôi thành lập trong những năm Vĩnh Lạc (niên hiệu vua Thành Tổ thời Minh, ở Trung Quốc, 1403-1424), đến nay cũng hơn 600 năm rồi. Bởi vì lúc trước khi thu nhận đồ đệ rất kén chọn nên môn phái không nhiều nhân lực, rất nhỏ, không có danh tiếng gì. Đến lúc này thì cha tôi đang làm chưởng môn.”

“Thật sao?” Jack buồn cười. “Chưởng môn à? Võ công Trung Quốc sao? Tôi từ nhỏ đã thích cái này rồi đó.”

Bên môi Lăng Tử Hàn rốt cục hiện lên nét cười. “Ngô Môn chúng tôi không có truyền thụ những công phu Trung Quốc như các anh tưởng đâu. Chúng tôi chủ yếu là tu luyện nội tức, bình thường không dùng nhiều, chủ yếu là dùng khi chết, để linh hồn xuất đi, tìm kiếm thân thể mới. Bởi vì thời gian sống của con người quá ngắn ngủi, chỉ dùng một đời để tu luyện thì không đủ, cho nên muốn tiếp tục chuyển thế, triệt để thoát khỏi vòng luân hồi đầy khổ ải, đạt đến cực lạc.”

Jack giật mình: “Thật sao? Con người có linh hồn thật à?”

“Ừ!” Lăng Tử Hàn gật đầu. “Về chuyện này bên Đông Phương đã có kết luận từ lâu. Trung Quốc, Ấn Độ, Nepal đều có không ít đại sư luân hồi chuyển thế, đó là sự thật. Bên trong môn phái của chúng tôi cũng có không ít trưởng lão làm được điều đó.”

Jack nhất thời cảm thấy hứng thú: “Cậu kể cho tôi nghe một chút được không?”

Lăng Tử Hàn trợn trắng con mắt: “Anh biết chuyện này làm gì? Không phải các anh đang cướp đi sinh mạng người khác sao? Còn quan tâm đến linh hồn người vô tội chết đi ấy làm gì??”

Jack ngẩn ra, lập tức cười cười, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Heinz đi đến.

HẾT CHAP 15

Mục lục