Editor: Maikari
Beta 1: Kaori0kawa
Lúc này bình minh dần hé lộ, bầu trời đầy sao cũng dần biến mất, nơi chân trời bắt đầu xuất hiện vầng sáng lớn như ánh sao mai. Nước biển rất lạnh, bốn phía lại mịt mù, Lạc Mẫn ôm chặt lấy người trong lòng, cảm nhận được cậu đang dựa vào người mình, liền thấy một cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân khiến hắn vui sướng.
Hắn ôm Lăng Tử Hàn bơi tới sát mạn thuyền, Thạch Lỗi lập tức đưa tay kéo Lăng Tử Hàn lên, ôm vào trong khoang thuyền. Trên nhưng ghế bằng da đặt gần cửa sổ đều đầy mảnh thủy tinh, trên sàn đều là nước, cậu không biết nên đặt Lăng Tử Hàn ở đâu. Lạc Mẫn tiến theo sau, nhanh chóng phủi thủy tinh xuống hết sàn, rồi giúp cậu đặt Lăng Tử Hàn nằm lên sofa.
Thạch Lỗi thấy cả người Lạc Mẫn đều ướt, ở đây lại không còn kính che gió, nên quan tâm nói: “Mẫn ca, cẩn thận cảm lạnh.”
“Anh không sao.” Lạc Mẫn cúi người kiểm tra tình hình của Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn mặc chiếc áo T-shirt tay dài đen bằng vải bông, máu nơi miệng vết thương khó mà thấy được. Cậu nhẹ giọng nói: “Vai trái bị thương, những nơi khác không sao cả.”
Lạc Mẫn nghe giọng của cậu, rất rõ, trong lòng cũng thả lỏng hơn, không còn hoảng loạn như hồi nãy nửa, đưa tay nắm lấy cổ áo của cậu, xé mạnh rồi quăng qua một bên.
Thạch Lỗi thấy ngực phải của Lăng Tử Hàn hiện ra hình xăm hình đầu bộ xương khô chìm trong ánh lửa, đôi mắt đồng bỗng dần đen lại, nhưng đồng thời cũng ánh lên một tia sáng. Thạch Lỗi nói với Lạc Mẫn: “Mẫn ca, để em chăm sóc Thu ca cho. Chúng ta cần lập tức quay về Nam Cảng, để cho Thu ca được chữa trị kịp thời. Em không lái thuyền được, phải nhờ anh rồi.”
Lạc Mẫn lập tức đứng dậy: “Được, để anh lái. Tiểu Thu, cậu cố gắng một chút, chúng ta lập tức quay về Nam Cảng. Tôi sẽ báo cho bác sĩ biết trước để họ chờ chúng ta trên bờ.”
Lăng Tử Hàn mở mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt ôn nhuận ẩn hiện nét hiền hòa. Cậu khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Trong lòng Lạc Mẫn chấn động, nhưng chỉ mỉm cười với cậu, rồi quay người đi tới khoang điều khiển phía trước, khởi động du thuyền, quay thuyền hướng về phía Nam Cảng. Hắn vừa lái thuyền vừa gọi điện, mệnh lệnh bang chúng Nhật Nguyệt Hội tiếp tục tìm kiếm Musa trên biển, nhất định phải tìm được người đưa về Nam Cảng.
Lúc này, phía chân trời hiện lên màn trắng, đội cảnh sát tuần tra vùng biển mới lần lượt xuất hiện. Lạc Mẫn cũng không muốn dài dòng với bọn họ làm gì, từ xa đã tránh bọn họ, chạy thẳng về cảng.
Thạch Lỗi xé hết quần áo trên người Lăng Tử Hàn quăng xuống sàn, thấy ngay chỗ vai trái cùng cánh tay ngay phần mềm bị đạn xuyên qua, cả hai chỗ đều bị chảy máu. Thạch Lỗi nhìn chung quanh một chút, liền đi đến mở một cái tủ ngay dưới cánh cửa.
Bên trong đựng túi du lịch của Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ, cậu quay đầu lại nhìn Lăng Tử Hàn, nghiêm túc giải thích: “Tôi phải tìm cái gì đó sạch sẽ băng bó giùm cho anh.”
Lăng Tử Hàn biết trong túi đều là quần áo, trong túi Vệ Thiên Vũ có một vài dụng cụ cùng máy móc, đều là những thứ có thể mua được bên ngoài, không khiến ai nghi ngờ, nên nói với Thạch Lỗi: “Anh cứ tự nhiên.”
Ngay lúc Thạch Lỗi đưa lưng về phía cậu để tìm đồ trong túi, Lăng Tử Hàn dùng tay phải nắm lấy đồng hồ ngay cổ tay trái, trước tiên là phát tín hiệu, sau đó nhấn nút hủy toàn bộ tin nhắn vừa rồi. Đây là quy định hành động của bọn họ trong những tình huống như thế này, dù không có bất kì dấu hiệu khả nghi nào đi nữa, cũng phải phòng lửa hơn chữa lửa. Làm xong tất cả, cậu càng thêm yên tâm, nhắm mắt dưỡng thần. Quả thật cậu mệt lắm rồi.
Thạch Lỗi rất nhanh tìm được một chiếc áo sơmi vải bông hơi cũ, mềm mại, rất thích hợp làm băng vải. Cậu xé ra một vài mảnh vải, cẩn thận băng bó vết thương cho Lăng Tử Hàn.
Lúc này, Lăng Tử Hàn nằm một hồi, cảm thấy không còn choáng nữa, liền nói: “Mẫn ca, đổi thuyền.”
Lạc Mẫn ngẩn ra, vội vã dừng thuyền lại, tiến lại chỗ cậu hỏi: “Sao thế?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười với hắn: “Mẫn ca, hiện tại Nam Cảng khắp nơi đều là cảnh sát, quân nhân, tôi chưa muốn gióng trống khua chiêng lộ diện đâu.”
Lạc Mẫn lúc này mới nhận thức được vấn đề. Hầu như hắn đã quên thân phận người này trước mắt là sát thủ số một Á Châu, là tội phạm mà cảnh sát quốc tế phát lệnh truy nã toàn cầu. Suy nghĩ một chút, hắn liền bật cười, lập tức gật đầu: “Được, tôi lập tức gọi người tới tiếp ứng.”
Lạc Mẫn lấy điện thoại ra, nhấn số.
Thạch Lỗi bỗng nhiên cầm chặt tay phải Lăng Tử Hàn, lấy ra một chiếc còng tay sáng loáng còng vào tay cậu. Lăng Tử Hàn lập tức phản ứng, tay phải dùng lực phát mạnh ra ngoài một cái, chém ngay vào cổ Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi có chuẩn bị, ra tay cũng nhanh, nhưng vai trái Lăng Tử Hàn mang thương, thể lực không chống đỡ nỗi, tuy rằng ứng biến của cậu rất chuẩn xác, nhưng với hai tay như gọng kiềm của Thạch Lỗi, dùng hết toàn lực đè người cậu xuống, trong chớp mắt cả người Lăng Tử Hàn bị đè ngay ghế sofa.
Lạc Mẫn thực sự không tin Thạch Lỗi làm ra loại sự tình này ngay trong lúc này, nên nhất thời ngây người, không kịp phản ứng.
Thạch Lỗi xuất thủ như điện, siết chặt Lăng Tử Hàn, đem hai cổ tay của cậu vòng ra sau lưng, một tay đè chặt người cậu, một tay rút súng nhắm thẳng vào cậu.
Lúc này, một Thạch Lỗi luôn ngây thơ cởi mở đã trở thành một người kiên định lạnh lùng, cậu nhìn Lăng Tử Hàn, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Tôi là cảnh sát quốc tế, Quỷ Thu, anh bị nghi ngờ đã phạm nhiều tội giết người tại mười một quốc gia, hiện giờ tôi chính thức bắt anh. Anh có quyền im lặng, nhưng những lời anh nói, tất cả đều sẽ là bằng chứng trước tòa.”
Nghe Thạch Lỗi nói xong, Lạc Mẫn giật mình. Hắn lập tức rút súng ra, nhắm thẳng vào Thạch Lỗi, lạnh lùng nói: “Tiểu Lỗi, thả cậu ta ra.”
Thạch Lỗi ngẩng đầu lên, nét mặt nghiêm nghị nhìn Lạc Mẫn, thành khẩn nói: “Mẫn ca, em đang giúp anh đó. Em không hy vọng anh sẽ đi theo bọn họ, để hai bàn tay mình nhuộm đầy máu tanh. Anh là một lương thiện sạch sẽ, tâm địa lại hiền lành, vì sao lại muốn làm bạn với … những người cặn bã như vậy chứ?”
“Cặn bã?” Lạc Mẫn tức giận đến run cả người. “Những người là cặn bã mà cậu vừa nói, cả đêm qua đã vật lộn với bọn phần tử khủng bố, chấp nhận xuất sinh nhập tử, liều mạng ngăn chặn thuyền của bọn chúng, để bọn chúng không làm đắm chìm tàu chở dầu. Tất cả những gì mà cậu ấy làm, đã cứu được bao nhiêu người hả? Nếu như cậu ấy mặc kệ chuyện đó, toàn bộ người trên tàu chở dầu đều có thể chết hết, dầu trên tàu cũng ra bị lan ra khắp biển, khiến eo biển này bị đóng, kinh tế nửa Á Châu không thể gượng dậy nổi, ngàn vạn xí nghiệp bởi vậy mà đóng cửa, vô số người thất nghiệp, tỉ lệ người phạm tội gia tăng chóng mặt, có rất nhiều sẽ chết, mấy chuyện đó cậu có hiểu không vậy?” Hắn càng nói càng kịch liệt, thanh âm càng ngày càng cao.
“Em đương nhiên biết những chuyện đó. Cả đêm qua hai người họ vất vả đến vậy, xúc động lòng người, khiến em rất kính nể. Nhưng không có nghĩa là có thể bỏ qua những hành vi phạm tội giết người vô số của bọn họ trong quá khứ.” Thạch Lỗi thở phào một cái. “Những chuyện trong hai ngày qua, em nhất định kể rõ ràng trong báo cáo. Chờ lên tòa, em sẽ ra làm chứng, để cầu xin cho bọn họ trước tòa.”
Lăng Tử Hàn vẫn trầm mặc, lúc này mỉm cười, hờ hững nói: “Làm tốt lắm, Thạch cảnh quan. Tôi bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, chưa có bất kì cảnh sát nào đụng tới được một cọng tóc của tôi, hiện lại bị anh còng tay, quả thật anh rất giỏi. Thật không nghĩ tới, khó có được lúc tôi làm chuyện tốt, rốt cục lại bị hạ thế này đây, quả thật khó mà làm người tốt. Anh không cần kính nể tôi làm gì, bất quá do tôi được Mẫn ca chăm sóc nhiều rồi, nên muốn tỏ chút nghĩa khí mà thôi, không cao thượng như anh nói đâu. Công đức mà anh vừa ca tụng, xin đừng dùng trên người tôi, nghe ghê tởm lắm.”
Từ lúc Thạch Lỗi gặp cậu tới nay, đây là lần đầu tiên nghe cậu nói nhiều đến vậy, cũng là lần đầu tiên thấy thái độ ôn hòa như thế của cậu, khuôn mặt còn hiện nét cười. Giờ này khắc này, cậu nghiêng người nằm trên sofa, lộ ra sắc mặt trắng không có chút máu, nhìn qua vừa thấy chút yếu đuối của tuổi trẻ, không có chút nào giống một phân tử phạm tội cực kỳ hung ác. Bất quá, Thạch Lỗi từng tận mắt thấy thân thủ của cậu, nên không thể phớt lờ.
Lạc Mẫn nhìn Thạch Lỗi, có vẻ rất khó mà chấp nhận được: “Tiểu Lỗi, sao cậu lại trở nên như thế? Vì sao lại muốn gạt tôi? Lần này cậu trở về, không nói cho tôi biết, là tới bên cạnh tôi nằm vùng phải không? Lúc trước tôi cứu cậu từ dưới biển lên, lại cho cậu đi học, nhất tâm bồi dưỡng cậu, chỉ hy vọng cậu có tiền đồ, cho tới bây giờ chưa từng hy vọng cậu sẽ báo đáp lại gì cho tôi, nhưng cậu cũng không thể đối xử với tôi như vậy được. Tôi toàn tâm toàn ý đối xử với cậu, luôn xem cậu là em ruột, không nghĩ tới kết quả là nuôi dưỡng một con sói đáng khinh, làm hại cả bạn bè mình, đây quả là sỉ nhục lớn nhất đời tôi. Lẽ nào chỉ vì chân tướng Tiểu Thu là thế thì không thể hoàn lương làm người tốt? Cậu ấy tới giúp tôi, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất, nhưng cậu lại lợi dụng tôi tới bắt cậu ta, cậu còn là người sao?”
Rốt cuộc Thạch Lỗi vẫn còn trẻ, nghe hắn nói vậy, nhất thời kích động: “Mẫn ca, tình cảm của em đối với anh chưa bao giờ thay đổi. Ngay khi còn ở Âu Châu em được thêm vào cảnh sát quốc tế, chính là muốn vạch trần bộ mặt thật của Chu Tự. Y luôn làm ra vẻ ra vẻ đạo mạo, thực tế là một hoa hoa công tử không biết đến trách nhiệm là gì, càng là một tên tội phạm vô ác bất tác. Em chỉ hy vọng anh có thể rời khỏi y, có một ngày bước lại vào con đường sáng, vậy thì có gì là sai chứ? Về phần Quỷ Thu, anh ta là một tên sát nhân máu lạnh, em là cảnh sát, nhất định phải đưa anh ta ra đem ra công lý, triệt để tiêu trừ sự uy hiếp của anh ta tới bình dân vô tội. Mẫn ca, đây là chức trách của em, xin anh tha thứ.”
Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Tốt, có chí khí.”
Lúc này, ngoài khơi vang lên tiếng còi cảnh sát, vài chiếc thuyền sơn màu sơn cảnh sát chạy thẳng đến du thuyền của bọn họ.
HẾT CHAP 35
Mục lục