Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ đi về phía trước đỡ lấy Thạch Lỗi, rồi đưa cậu lại chỗ vách núi, nhẹ giọng cười nói: “Cậu ấy thích một mình quen rồi, chuyện gì cũng tự làm, chúng ta đừng quấy rối cậu ấy.”
Thạch Lỗi nghe tiếng bánh xe chuyển động trên nền đất đang dần xa, không khỏi thở dài, có chút chán nản hỏi anh: “Musa ca, em vô dụng lắm sao?”
“Sao lại thế được?” Vệ Thiên Vũ thoải mái vỗ vỗ vai cậu. “Tiểu Thu không phải nhờ em thay cậu ấy chăm sóc Tiểu Ngọc sao? Chuyện này rất quan trọng đó.”
Thạch Lỗi đưa mắt nhìn hai người thiếu niên đứng gần đó.
Tối nay trời đầy sao, khiến cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh sao sáng rực, hai dung nhan như họa đang tràn đầy kinh khủng bất an, thân thể mềm mại tinh tế của hai người co rúm lại, tựa như ngọn cỏ lau trong gió mạnh, yếu đuối không nơi bám víu.
Trong lòng cậu âm thầm thở dài một tiếng, bước lên nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Đừng sợ, anh sẽ cùng Musa bảo vệ các em.”
Hai người thiếu niên liên tục gật đầu, hai đôi mắt to ôn thuần phiêu lượng hiện lên sự cầu xin cùng ỷ lại.
Lúc này, bọn họ nghe được tiếng súng vang lên trong đêm.
Mọi người lập tức nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Sau đó liền vang lên một loạt tiếng súng như liên thanh, sau đó là tiếng nổ mạnh, rồi từ trên trời xuất hiện một ngọn lửa lớn, như là tiếng xe bị nổ vậy.
Vệ Thiên Vũ tuyệt không sốt ruột, vẫn ung dung nói: “Chúng ta leo lên cây đi, có thể nhìn rõ được toàn cảnh.”
Thạch Lỗi nhìn vẻ nhàn nhã không định tham gia vào của anh không khỏi lấy làm khó hiểu nhưng vẫn khách khí nói: “Được, do Musa ca sắp xếp.”
Vệ Thiên Vũ ôm lấy Tiểu Cẩm bất ngờ leo lên sườn núi gần đó lấy làm điểm tựa, bước chân vô cùng mau lẹ. Bên cạnh sườn núi toàn bộ đều là đại thụ, che khuất ánh sao trên trời, có vẻ đặc biệt u ám, nhưng anh lại như có đôi mắt bừng sáng trong màn đêm có thể nhìn thấy mọi vật, chuẩn xác đạp lên thân cây, né qua mấy chỗ tàn cây vươn ra, hướng thẳng lên đỉnh.
Thạch Lỗi ôm Tiểu Ngọc, cật lực theo sát ở phía sau, vài lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng quật cường leo lên. Tiểu Ngọc ôm chặt cổ cậu, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng một tiếng cũng không rên.
Tiếng súng càng ngày càng gần, Vệ Thiên Vũ dừng lại bước chân, quay đầu lại nói với Thạch Lỗi: “Chúng ta mỗi người tự lên nhé.”
Thạch Lỗi giật mình một chút, mới nói: “Được.”
Vệ Thiên Vũ mang Tiểu Cẩm chuyển qua phía sau, ôn nhu mà nói: “Ôm chặt lấy.” Sau đó sử dụng đồng thời cả tay chân mình, tựa như linh vượn, leo nhanh lên trên cao.
Cây đại thụ này có một hốc rất lớn, Vệ Thiên Vũ cùng Tiểu Cẩm núp vào trong, không gian rất rộng. Bọn họ vừa ngồi xuống thì Thạch Lỗi cùng Tiểu Ngọc bước vào theo.
Vệ Thiên Vũ có chút ngạc nhiên, lập tức ôn hòa cười nói: “Cũng tốt, chỗ này khá lớn, cùng ngồi chờ vậy.”
“Không.” Thạch Lỗi đem Tiểu Ngọc đặt xuống bên cạnh bọn họ. “Musa, em thật sự thấy lo lắng. Mẫn ca bảo em tiễn các anh về, không thể cứ trong tình cảnh này để mình Thu ca đối mặt nguy hiểm được. Em muốn đi phụ anh ấy, hai cậu ấy giao cho anh vậy.”
Vệ Thiên Vũ đang muốn gọi cậu lại, thì cậu đã xoay người lại leo xuống cây. Vệ Thiên Vũ nhìn cậu nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, không khỏi thở dài, lắc đầu: “Thằng nhóc này quả thực thiếu kiên nhẫn.”
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm nhịn không được cầm tay đối phương, chỉ cảm thấy tay đối phương cũng là mồ hôi lạnh, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Vệ Thiên Vũ an ủi vỗ vỗ vai bọn họ, nhẹ giọng nói: “Các em không phải sợ, ở đây không có nguy hiểm gì đâu, nằm xuống chợp mắt một chút đi. Ở đây cũng thoải mái lắm đó.” Nói xong, anh cúi đầu cười rộ lên, mang theo ý tứ hàm xúc khiến người khác vô thức cảm thấy an tâm.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm đều gật đầu, nghe lời mà cúi người nằm xuống, ngã lưng lên nền hốc cây.
Vệ Thiên Vũ dựa vào một cánh cây thô to, đưa mắt nhìn về phía sườn núi đang chiến tranh kia, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn màn hình trên đồng hồ đeo tay, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, nhìn qua vô cùng tiêu sái.
Trên thực tế, ở đây từ chân núi đến đỉnh núi đều có máy giám thị mini của Vệ Thiên Vũ, những tình cảnh xảy ra trong khu vực này đều theo vệ tinh truyền tới đồng hồ đeo tay của Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn.
Bọn họ vừa xuống núi, đã đụng phải đối thủ rồi. Mấy người đó thừa dịp lúc bọn họ vắng mặt, lục tục mai phục trên núi, chuẩn bị lúc bọn họ vừa vào nhà trọ thì tập kích. Loại hành động này có bố trí sẵn, nhưng đã lọt vào mắt của Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, nên tất nhiên hai người họ đã có đối sách từ trước khi trở về đây.
Bất quá, việc Thạch Lỗi có mặt cùng là bất ngờ, Lăng Tử Hàn trên đường thay đổi kế hoạch, một tay đẩy cậu ta đi, rồi lái xe nhanh lên núi. Không còn người vướng chân vướng tay nữa, Lăng Tử Hàn có thể yên tâm thực thi kế hoạch của chính mình rồi.
Tối nay ánh sao sáng lạng, mặc dù nơi này có nhiều cây đại thụ khiến không gian càng thêm dày đặc, không thể thấy trời, nhưng phối hợp với máy dò xét của Vệ Thiên Vũ lắp đặt sẵn, nhất cử nhất động của mấy tên kia đều trong tầm mắt cậu. Lăng Tử Hàn nhanh chóng nhìn cảnh báo trên mặt đồng hồ, biết toàn bộ súng lục, súng tự động cùng rocket đều đang nhắm thẳng vào cậu.
Lăng Tử Hàn nhìn địa thế phía trước một chút, xoay tay lái, hướng về dốc thoải phóng đi.
Mấy tên phục kích gặp bất ngờ không phòng bị, có người giữ không được liền nổ súng. Tiếng này như là tín hiệu, lập tức tiếng súng liên thanh vang lên như mưa hướng thẳng về phía cậu. Rocket cũng nhanh chóng điều khiển phương hướng, bóp cò nhắm vào xe cậu.
Lăng Tử Hàn mở cửa xe, xoay người nhảy ra ngoài, song song cầm lấy súng trong tay.
Phía sau cậu, xe hơi phát sinh tiếng nổ ‘Oanh’, biến thành một trái cầu lửa lớn.
Lăng Tử Hàn vốn mặc nguyên bộ quần áo màu đen, giờ đây tựa như yêu tinh trong đêm, bước nhanh trên nền cỏ, lúc ẩn lúc hiện trong những thân cây, hòa vào bóng đêm, biến mất trong trong tầm mắt của kẻ địch.
Những người đó cũng mang theo thiết bị dò tìm trong đêm tiên tiến, nhưng mà trong đó hệ thống máy vi tính cũng không ngừng bị tín hiệu không rõ quẫy nhiễu, trong lúc nhất thời không thể biết rõ được chỗ của Quỷ Thu kia, nhưng cũng không cam lòng thối lui trong lúc đó, vì vậy bắt đầu vây kín, như đang giăng lưới, hy vọng có thể bắt được con cá lớn kia.
Lăng Tử Hàn thuận lợi móc ra tai nghe mini nhét vào lỗ tai, nhưng không mang kính đi đêm. Cậu không dùng bất kì vật gì khác, cho dù không có vật sáng trong đêm, cậu cũng có một cảm giác vượt xa người thường để phán đoán động tĩnh chung quanh, mấy cái thiết bị dò tìm trong đêm trái lại chỉ càng làm cho cậu giảm đi cảm giác linh mẫn đó thôi.
Trên tay cậu chính là cây súng lục mà Vệ Thiên Vũ đã làm riêng cho cậu, phù hợp với cách thức làm việc của cậu. Tuy rằng cậu có khả năng sử dụng thành thạo bất kì vũ khí nào trên toàn bộ thế giới, thậm chí là đời mới nhất, nhưng cây sùng trong tay cậu cầm hiện giờ lại cho cậu cảm giác như đang cầm con dao quen thuộc mà mình hay sử dụng, thấy rất thoải mái.
Ẩn thân trong bóng tối, cậu như như cá gặp nước. Đây mới là thiên địa thuộc về cậu, là thế giới mà cậu xưng vương. Cậu nằm vững ở trên cỏ, nhìn những bóng đen lay động chậm rãi tiến lên, giơ súng liên tục bóp cò.
Mỗi một phát súng đều vô thanh vô tức bắn trúng chỗ hiểm của kẻ tập kích, những người đó không kịp kêu một tiếng, liền mất mạng.
Bất quá, nhiệt lượng từ phát đạn bắn ra từ cây súng khiến mấy tên khác mang thiết bị dò tìm trong đêm phát hiện, nhất thời, tất cả vũ khí đều hướng về phía cậu.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng lui về phía sau, cực kỳ nhanh chóng chạy trên nền cỏ. Trong cơn mưa đạn, súng trong tay cậu như móng vuốt của quỷ, lặng yên không một tiếng động nhắm thẳng vào chỗ hiểm những người đó.
Chút bất tri bất giác, mấy kẻ tập kích phát hiện đồng nghiệp của mình lần lượt ngã xuống chung quanh, còn Quỷ Thu cứ như bóng ma, thân pháp cực kỳ quỷ dị, tiến trước lùi sau, không để người ta kịp nhìn thấy gì, hay cả đạn cũng không đuổi kịp thân ảnh của cậu ta, nhất thời trái tim lạnh run.
Lăng Tử Hàn đang giết người thuận lợi, bỗng nhiên phát hiện một loại khí tức khác thường hòa trong tầng tầng sát khí nhắm vào mình. Cậu quay đầu lại, thấy một bóng người từ xa chạy tới. Theo ánh sao mà nhìn, đó là Thạch Lỗi. Cậu khẽ nhíu mày, người này thật đúng là nhiều chuyện.
Thạch Lỗi không giống Lăng Tử Hàn có nhiều năm huấn luyện chuyên môn, có giác quan mạnh mẽ. Cậu vừa tiến vào vòng tròn vây hãm, đều khiến toàn bộ lực chú ý hướng về phía mình. Mưa đạn liền hướng thẳng về phía cậu, lập tức áp cậu đến một sườn núi nhỏ hẹp. Cậu phải xoay người, dùng cảm giác bản năng mà giơ súng lên bắn trả.
Lăng Tử Hàn nhanh chóng thay đổi vị trí, ẩn trong rừng đêm, yên lặng nhìn kỹ Thạch Lỗi, phát hiện cậu ta có động tác lẩn tránh cùng bắn súng rất thành thạo, có thể là bản năng do lớn lên trong xã hội đen, lúc này cậu không còn là một sinh viên bình thường nữa, trong cơn mưa đạn đủ mạnh mẽ để bảo vệ mình. Lăng Tử Hàn tạm thời yên tâm, tiếp tục sự công kích thuận buồm xuôi gió của chính mình.
Trong cơn chiến kịch liệt, kẻ tập kích mặc đồ đen cũng không còn chú ý thấy, những vì sao đã biến mất trên bầu trời, mây đen dày đặc nhanh chóng che đậy bầu trời.
Đột nhiên, có một tia chớp phát ra cùng tiếng sấm vang vọng trời đất.
HẾT CHAP 21
Mục lục