Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ đều buông quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn bọn họ nở nụ cười.
Lạc Mẫn khoái trá hỏi Chu Tự: “Anh thật sự muốn chọc Tiểu Thu à?”
Vệ Thiên Vũ tuy rằng lễ phép không có lên tiếng trêu chọc y, bất quá nhìn cách anh dựa lưng vào ghế, hiển nhiên rất tin vào năng lực của Lăng Tử Hàn, biết rõ Chu Tự không thể có ưu thế.
Chu Tự quả thật ngã xuống có chút khó khăn, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, miễn cưỡng chống đỡ lòng ngực đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài của mình. Y đứng dậy, cởi bỏ bộ âu phục trên người ném xuống đất, rồi tới cravat quăng đi, cười lớn: “Tốt, khá lắm Quỷ Thu, nào, đến đây, chúng ta chơi một trận ra trò đi.”
“A Tự!” Lạc Mẫn thấy y hình như làm thật rồi, liền thu lại nụ cười của mình, vội vã ngăn lại. “Tiểu Thu là khách …”
“Khách sao? Anh không xem cậu ta là khách đâu.” Chu Tự nhíu hai hàng lông mày lại, hiện rõ ý định thách đấu. “Hơn nữa, không phải Trung Quốc có một câu danh ngôn sao, khách tùy chủ tiện.” Nói xong y dùng hai tay chống lên thành sofa, nâng người nhảy qua ghế, tấn công Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nhảy lên, lui nhanh về phía sau, thân thể như một chiếc lá nhẹ nhàng bay trong gió.
Chu Tự nhào hẳn về phía trước, tung chân ra đá một cú, lực đạo rất mạnh.
Lăng Tử Hàn phút chốc ngừng lui về phía sau, tạo thế, nhấc chân lên đá ra một cú. Cậu canh ngay vào xương đùi của Chu Tự, đá ngay chính diện, nếu đụng trúng, xương đùi Chu Tự nhất định sẽ gãy.
Chu Tự không ngờ tới cậu sẽ biến chiêu nhanh như vậy, tất nhiên cũng nhận thấy được sự lợi hại trong đó. Trong lúc đó điện quang thạch hỏa, bụng dưới của y chợt đau quặn dữ dội, khiến y phải khụy chân xuống, ngay lúc đó tránh được một cú công kích hung mãnh.
Chưa kịp y đứng thẳng người, Lăng Tử Hàn giơ chân đá thẳng vào yết hầu.
Chu Tự ngửa mình về sau, tránh đi.
Lăng Tử Hàn xông lên phía trước, chân quét một đường trên sàn, cố ý đá vào hai tay Chu Tự đang chống xuống sàn.
Chu Tự tay mắt lanh lẹ, vừa xoay một vòng xong, liền đưa tay chống sàn nâng người lên nghiêng qua một bên.
Lăng Tử Hàn vẫn chưa tung ra liên hoàn kết hợp giữa đá và nắm đấm, chỉ là trong không trung chuyển hoán phương hướng, đầu ngón chân đá vào cổ tay y. Mũi giầy mang theo lực, rất dễ đá khiến cổ tay yếu đuối tổn thương, thậm chí có thể vỡ cả xương.
Chu Tự lập tức tung chưởng, chặn lại cú đá của cậu, đồng thời nhắm vào mắt cá chân của cậu.
Lăng Tử Hàn tung người trong không trung nhảy về bên phải, đáp xuống đất. Chu Tự chưa kịp phản ứng, chân trái của cậu đã tung thêm cú đá, nhắm thẳng vào cánh tay của Chu Tự.
Chu Tự chỉ cảm thấy nửa người tê dại hẳn đi, nhưng vẫn đang gắng gượng đứng lên trên mặt đất.
Lăng Tử Hàn lần này không có tiến công, trái lại lui ra phía sau hai bước, lẳng lặng nhìn y.
Trong mấy chiêu vừa nãy, cặp chân thẳng tắp cân xứng của Lăng Tử Hàn vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, như chứa đựng sức sống, lại như một loại vũ khí có lực sát thương cực kỳ nguy hiểm.
Chu Tự thân kinh bách chiến, lại chật vật bất kham với đôi chân đó.
Trên thực tế, Lăng Tử Hàn đã lưu tình lắm rồi, cú đá vừa nãy nếu như không nhắm vào cánh tay của y, mà lệch đi một chút, đá dưới nách của y, mạng của y coi như đi luôn.
Lúc này, Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ vẫn đang ngồi ở cạnh bàn cờ, không có mở miệng khuyên bảo, chỉ là cười mỉm nhìn bọn họ.
Chu Tự không phục mà nhìn Lăng Tử Hàn, cười nói: “Thân thủ rất tốt. Chúng ta đấu tiếp thôi.” Sau đó liên nâng người đứng dậy.
Lúc này đây, đòn công kích của y vừa nhanh vừa sắc bén, không hề đùa giỡn nữa, không chừa chút đường lui nào, như là đối mặt với kẻ thù của mình.
Nét mặt của Lăng Tử Hàn không có chút biến đổi, vẫn đang bình tĩnh lãnh đạm, nhìn chiêu thức của y, trong khoảnh khắc đấu liền mười mấy hiệp. Cậu xuất thủ cực nhanh, như đã đoán ra được đòn của đối phương, cứ mỗi quyền đánh ra hoặc là cú đá nào của Chu Tự, giữa đường đều gặp phải nắm tay hoặc đầu ngón chân tung ra trước của cậu, không thể biến đổi chiêu thức mà phải lui về phía sau. Nắm tay ra chiêu thức tàn nhẫn nhanh chóng, nhưng nhất cử nhất động của cậu lại phiêu dật tiêu sái, rất đẹp, quả thực không giống người thế gian. Biểu cảm trên mặt cậu vẫn là sự lạnh lùng, phảng phất như đang làm chuyện bình thường, không giống như đang đánh nhau kịch liệt.
Chu Tự chỉ cảm thấy từ khi mình lăn lộn trên giang hồ, cũng gần 20 năm, chưa từng gặp qua đối thủ mạnh như vậy, trong lúc nhất thời càng đánh càng hưng phấn, đúng là dính chặt vào Lăng Tử Hàn không chịu ngừng tay.
Sắc trời dần dần ảm đạm, Lăng Tử Hàn không nhịn được nữa, bỗng nhiên nhảy một bước ra khỏi cửa thư phòng.
Chu Tự đuổi kịp, tiếp tục cùng cậu tranh đấu.
Lăng Tử Hàn phóng người lên, đầu ngón chân chạm vào lan can, phi thân nhảy từ lầu hai xuống ngay đại sảnh, nhanh tay cầm lấy một cây dao gọt hoa quả trên bàn trà, xoay cổ tay.
Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm cùng Thạch Lỗi đang ngồi ở đại sảnh, lúc này đều có kinh ngạc nhìn về phía cậu.
Trên bàn trà đặt một mâm trái cây, trên đó có vài cái nĩa bạc cắm sẵn trên những miếng táo. Lăng Tử Hàn xuất thủ như điện, tay kia rút nhanh mấy cái nĩa trên dĩa ra.
Thân ảnh Chu Tự đã hiện ra trên lan can, đang định chạy gấp xuống bằng đường thang, cùng cậu tái chiến.
Lăng Tử Hàn giương tay lên, đám nĩa bạc phóng thẳng tới chỗ Chu Tự.
Mấy cây nĩa bạc này thực sự không lớn, cũng không có lực sát thương, nhưng tất cả đều hướng thẳng đến chỗ hiểm của huyệt thái dương, con mắt cùng yết hầu của Chu Tự, nếu trúng thì thật sự rất nguy hiểm. Chu Tự tay mắt lanh lẹ, vừa nghiêng đầu né tránh vừa đưa tay gạt ngang qua, thân hình tuy rằng vẫn có vẻ hào hiệp, nhưng trong lúc bức bách, bước chân có chút rối loạn.
Lăng Tử Hàn bỗng nhiên phất tay, con dao sắc bén liền phóng ra, nhắm thẳng ngay tim của Chu Tự.
Thế tới thực sự quá nhanh, Chu Tự đang mất thế không kịp đỡ cũng không kịp né, chỉ phải nỗ lực dời người né tránh chỗ trí mạng.
Lăng Tử Hàn thuận lợi cầm lấy một quả táo trong giỏ trái cây trên bàn, ném mạnh về phía trước.
Quả táo vừa nặng vừa nhanh, theo sau ngay con dao, bạt mạnh con dao qua chỗ khác. Con dao bị bạt lên đụng lên trên tường, phát sinh ra một tiếng ‘Định’, lập tức rơi xuống cầu thang. Quả táo thì rơi ngay trước bước chân Chu Tự.
Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm lúc này mới hô lên một tiếng mà từ nãy đến giờ cố gắng kìm nén.
Lăng Tử Hàn lãnh đạm nhìn Chu Tự, sau đó bình chân như vại ngồi xuống sofa.
Chu Tự cười vỗ tay: “Tuyệt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lạc Mẫn xuất hiện phía sau y, cười lắc đầu: “Anh đó, trưởng thành rồi mà sao vẫn còn trẻ con như thế. Như thế rất tốt, thua một trận triệt để, tâm phục khẩu phục chưa?”
Chu Tự cao giọng cười to: “Đánh như vậy mới đã ghiền chứ. Anh nhiều năm qua chưa từng hoạt động mạnh như thế. Tiểu Thu, trong nghề sát thủ, cậu là đệ nhất Á Châu, còn trên thế giới thì cũng đứng hàng 5. Bất quá, nếu như rút lui trở lại vài năm về trước, tôi tự tin đánh ngang bằng với cậu đấy.”
Lăng Tử Hàn lạnh lùng nhìn y, rồi không thèm để ý nữa. Đường nhìn của cậu hờ hững liếc ngang qua Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm đang đứng ngây người cùng Thạch Lỗi đang mỉm cười, sau đó nhìn ra cửa sổ.
Trời đã hoàng hôn, bầu trời màu tím xanh lại thêm đẹp rực rỡ.
HẾT CHAP 18
Mục lục