Editor: Maikari
Beta: kaori0kawa
Mấy người khách khác vừa nhìn thấy bên đây xảy ra đánh nhau, lập tức liền lui đi, từ một nơi vừa chật ních người vừa ồn ào giờ đây lại xuất hiện một chỗ trống lớn, bàn ngã tứ phía, trên đất đầy mảnh thủy tinh, còn thêm mấy người ngã dưới đất, giữa chỗ đó, một thanh niên mặc đồ đen xinh đẹp đang dí súng thẳng vào gã đàn ông to con. Toàn bộ diễn biến như một bộ phim điện ảnh vậy, rất kịch tính, nhưng không ai dám xem thường, vì người thanh niên đồ đen đang cầm súng kia đang phát ra một khí lạnh bức người, khiến người khác sợ hãi.
Vệ Thiên Vũ miễn cưỡng ngồi xuống, dù nháo loạn vẫn ung dung uống bia, hờ hững nói: “Nhân viên phục vụ, toàn bộ thiệt hại ở đây, tính lên hóa đơn bên chúng tôi, chúng tôi sẽ bồi thường toàn bộ.”
“Không cần.” Một tiếng cười đột nhiên vang lên bên cạnh anh. “Musa ca cùng Thu ca đại giá quang lâm, đó là phúc của Khang Minh này, mấy việc đánh nhau này cũng chẳng thiệt hại bao nhiêu, cần gì anh phải bồi thường chứ?”
Vệ Thiên Vũ chậm rãi quay đầu đi, chậm rãi cười nói: “Thì ra là Khang tiên sinh, hân hạnh, hân hạnh. Vậy nghĩa là sao? Chỗ này là thuộc bên anh sao?”
“Đúng vậy, chỉ là việc làm ăn nhỏ mà thôi.” Khang Minh từ bóng tối bước ra, mỉm cười nhẹ nói với Lăng Tử Hàn. “Thu ca, ông ấy đắc tội với anh, đó là chết chưa hết tội, bất quá, ông ấy đến nơi này ăn chơi, cũng coi như khách của tôi, mong Thu ca nể mặt, thả ông ấy ra.”
Viên Sa đi đến bên cạnh Khang Minh, ân cần cười nói: “Đúng vậy, Thu ca, vị này chính là Xương ca, ông ấy là có mắt như mù, đắc tội anh, mong rằng Thu ca đại nhân đại lượng, không tính toán làm gì.”
Vệ Thiên Vũ ôn hòa khuyên bảo: “Quên đi, Tiểu Thu, nếu Minh ca lên tiếng, cậu cũng đừng tức giận nữa.”
Lăng Tử Hàn lúc này mới thu hồi cây súng lục đã được biến đổi tân trang lại, thối lui đến một bên. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, sắc bén liếc mắt quét qua Khang Minh, hiển nhiên có ấn tượng rất xấu với y, nhưng vẫn không hé răng.
Gã đàn ông vừa nãy mới bị Lăng Tử Hàn giáo huấn liền nhìn Viên Sa, phẫn nộ mà nói: “Chuyện này là sao, Sa ca? Thằng nhóc này là ai? Dám rút súng tại chỗ của các anh, quả thực là không thèm để Minh ca vào mắt mà.”
Viên Sa cười haha, kề sát lỗ tai gã nói nhỏ: “Có nghe qua ‘Linh Quỷ Song Sát’ không?”
Gã nhất thời biến sắc, liếc nhìn Lăng Tử Hàn đang dựa người vào thành bục.
Viên Sa cười nhẹ, cúi đầu nói với gã: “Anh dám chọc tới Quỷ Thu, thật khiến người khác bội phục.”
Gã cả người liền đổ mồ hôi, mặt xám bệt. Gã cúi đầu thấp xuống, vừa nhìn lén Lăng Tử Hàn vừa hỏi: “Nó thật là … Quỷ Thu … trong truyền thuyết sao?”
Viên Sa gật mạnh đầu: “Thiên chân vạn xác.”
Gã đưa mắt nhìn qua Vệ Thiên Vũ đang cười hiền hòa, nhỏ giọng hỏi: “Còn người đó … là Linh Sa?”
Viên Sa lại gật đầu.
Mồ hôi trên trán gã đổ càng lúc càng nhiều: “Tôi … thật sự không biết … bọn họ lại là …”
Viên Sa bỗng nhiên nhớ tới màn máu tanh trong động hang tại vùng đất xa xăm khoảng thời gian trước, nên giờ rất thông cảm cho người đàn ông lưng hùm vai gấu này. Trên thực tế, đừng tưởng gã là một hung thần dữ tợn vai to lưng rộng mà sợ hãi, chỉ cần cậu thanh niên vóc người thon dài, tướng nạo thanh tú kia muốn, diệt cả cái bang phái nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ của người đàn ông này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Khang Minh từ từ đi tới, cười với Vệ Thiên Vũ: “Musa, chúng ta lên lầu ngồi đi, ở đây ầm ĩ lắm, không khí cũng không tốt, đừng để nó làm ảnh hưởng đến cuộc vui của các anh. Trên lầu tôi còn mấy người thiếu niên xinh đẹp, các anh có thể tùy tiện chọn.”
Vệ Thiên Vũ thoáng bất an, nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn, ôn hòa cười, uyển chuyển từ chối:”Tôi thấy hay là thôi đi vậy. Tôi cùng Tiểu Thu chỉ là muốn ghé qua thôi, nghe người ta bar Kim Thành là bar lớn nhất tốt nhất Khê La, nên mới ghé qua khuây khỏa, thật không biết đây là chỗ của Minh ca, nếu biết sẽ không tới quấy rầy rồi.”
“Gì mà quấy rầy chứ? Các anh chính là khách quý muốn mời còn không có dịp nữa là, tôi chỉ cảm thấy vinh hạnh mà thôi.” Khang Minh rộng lượng cười. “Có phải Musa sợ tôi để lòng đến chuyện ân oán lúc xưa mà muốn ám sát Thu ca? Yên tâm đi, chúng ta đánh nhau xong mới thành bạn, chuyện quá khứ đã qua, tôi đều quên hết, mong rằng hai vị cũng đừng để trong lòng. Nói thật, tôi rất muốn kết giao làm bạn với hai vị đây, chẳng biết hai vị có nể mặt tôi hay không?”
Vệ Thiên Vũ nhún vai, nhìn về phía Lăng Tử Hàn, nhẹ nhàng mà hỏi: “Thế nào? Tiểu Thu, cậu thấy sao?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại quay đầu nhìn về người thiếu niên đang đờ người ra trên bục.
Khang Minh thăm dò ý tứ xong, lập tức nói rằng: “Tiểu Ngọc, Thu ca coi trọng cậu, còn không cám ơn Thu ca đi.”
Viên Sa lập tức trợ giúp, cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngọc, đây chính là vận may trong đời của cậu đấy, nhanh chóng thay quần áo, lên lầu hai hầu hạ Thu ca.”
Người thiếu niên xinh đẹp kia nhìn Lăng Tử Hàn, chớp mắt, gật đầu, lập tức chạy đi đến phòng thay quần áo.
Vệ Thiên Vũ buông chai bia, cười hì hì đi đến chỗ Khang Minh.
Khang Minh lập tức mang anh cùng Lăng Tử Hàn rời khỏi đại sảnh, lên thang máy đến tầng năm.
Gã đàn ông to lớn kia bất động nửa ngày giờ mới hoàn hồn lại. Gã không thèm để ý đến mấy tên bạn đang nằm dưới đất, xoay người trực tiếp cửa chính mà đi, biến mất trong bóng đêm.
Nhanh chóng, thủy tinh trên mặt đất được quét dọn sạch sẽ, mấy chiếc bàn ngã xuống được dựng lên, âm nhạc tiếp tục vang, mấy thiếu niên xinh đẹp lại tiếp tục khiêu vũ, mấy người khách lại tiếp tục vây lấy bục biểu diễn, vừa uống bia vừa ngắm mấy người đẹp nhảy, thỉnh thoảng lại bàn luận tiết mục đặc biệt hồi nãy, bọn họ vô cùng hứng thú đối với hai người tự tiện đánh nhau, rút súng tại địa bàn của Ngũ Mai Bang mà lại không bị bắt tội, ngược lại còn được đích thân bang chủ Khang Minh cùng sư gia Viên Sa tự mình đứng ra nhận lỗi, muốn kết giao nên suy đoán thân phận của hai người trẻ tuổi đó.
So với tầng một tiếng động lớn náo nhiệt xôn xao, thì tầng năm lại có vẻ an tĩnh ưu nhã hơn, hành lang rộng có trải thảm lông dê, hai bên tường trưng đủ loại điêu khắc, mang phong cách thời văn hoá phục hưng Italia, mấy tượng đó đều là hình tượng các thiếu niên có vóc người kiện mỹ, khuôn mặt tuấn mỹ, trưng ra đủ loại tư thế, khiến mấy người khách đi ngang qua cũng cảm thấy hài lòng vui vẻ.
Khang Minh đưa hai người họ vào một căn phòng lớn, kiến trúc cùng vật dụng bên trong đều là mang phong cách đủ tiêu chuẩn, đó thực chất là một phòng đôi xa hoa, đại sảnh bên ngoài có thể dùng uống trà, nói chuyện phiếm, hát, khiêu vũ, xem TV, lên mạng, bên trong có giường lớn, còn có thêm quầy bar, phòng massage, phòng tắm hơi dành cho hai người, nói chung, khách ở chỗ này có thể tận hưởng toàn bộ phục vụ tốt nhất.
Đương nhiên, ngoại trừ những yếu tố cứng cáp bên ngoài, thì yếu tố trọng tâm chính là “vật mềm mại” bên trong. Bọn họ vào phòng, liền có thêm mấy người thiếu niên xinh đẹp lần lượt đi vào, lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, chờ khách chọn.
Khang Minh cười nói với Vệ Thiên Vũ: “Musa ca, anh chọn trước đi.”
Vệ Thiên Vũ ngồi ở trên sofa, nhìn mấy người thiếu niên một chút, liền hướng ánh mắt tới một người thiếu niên xinh đẹp nhất, cười nói: “Cậy ấy!”
“Musa ca quả thật có mắt nhìn, cậu ta chính là người đứng đầu bảng ở Kim Thành chúng tôi đấy.” Khang Minh nhìn cậu ta hất đầu một cái. “Tiểu Cẩm, lại đây, hầu hạ Musa ca cho tốt.”
Người thiếu niên kia lập tức đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vệ Thiên Vũ, dịu dàng mà nói: “Musa ca, nhờ ngài quan tâm.”
Vệ Thiên Vũ ôn hòa cười cười với cậu, hỏi: “Có đói bụng không?”
Người thiếu niên nhìn Khang Minh, lắc đầu.
Vệ Thiên Vũ thân thiết hỏi: “Vậy có muốn uống gì không?”
Người thiếu niên kia ôn nhu nói: “Em bồi Musa ca uống rượu nha.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu cười: “Được, nhưng đừng uống nhiều qua, chút có lệ là được rồi.”
Khang Minh cười nói: “Musa thực sự là thương hương tiếc ngọc nha, không chỉ người lớn lên đẹp, mà tính cách cũng tốt nữa, Tiểu Cẩm thật là có phúc khí.”
“Minh ca lại chọc rồi.” Vệ Thiên Vũ cười nhẹ, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế sofa.
Khang Minh lại kêu thêm một người thiếu niên diện mạo tú mỹ ngồi bên cạnh mình, sau đó vung tay ý bảo mấy người khác rời đi.
Người thiếu niên khiêu vũ tên Tiểu Ngọc xuất hiện tại cửa, sợ hãi kêu: “Ông chủ.”
Khang Minh lập tức vẫy vẫy tay với cậu. “Lại đây, đến chỗ Thu ca, hầu hạ cho tốt đấy.”
Người thiếu niên xinh đẹp lúc ở trên bục hiện tại đã mặc đầy đủ quần áo, khí chất hoàn toàn biến đổi, trông có vẻ đơn thuần nhu nhược, khiến người ta thương tiếc.
Lăng Tử Hàn tuy rằng không nói chuyện, bất quá nét mặt lạnh lùng dần trở nên nhu hòa hơn.
HẾT CHAP 10
Mục lục