Editor: Maikari
Beta: kaori0kawa
Bữa tối vô cùng thịnh soạn. Trong phòng riêng của nhà hàng, trên bàn có nào là hải sản, vây cá, rượu ngon nhất, nhưng chỉ có 4 người bọn họ.
Vệ Thiên Vũ tới trước, Tần Thành cùng Trần Nhất Cẩn đều có nói qua là trong Hổ Đầu Bang có điều khác lạ, cho nên hi vọng bọn họ sẽ giữ kín việc lần này, để tránh gây nguy hiểm cho Vệ Thiên Vũ, vì thế Chu Tự cùng Lạc Mẫn cũng không có gióng trống khua chiêng mà tiếp đãi bọn họ.
Tuy không có nhiều người, nhưng bầu không khí cũng rất náo nhiệt, Vệ Thiên Vũ vô cùng hài lòng đối với sự sắp xếp của bọn họ, trên mặt luôn giữ nụ cười hiền. Tuy rằng anh có huyết thống Arab, nhưng trong việc ăn uống không kiêng kỵ, thế nhưng người mặc đồ đen thần bí kia thì lại kiêng kỵ nhiều thứ. Cậu không uống rượu, thậm chí không uống cà phê cùng trà, chỉ uống nước lọc, không ăn thức ăn có mùi tanh, chỉ thích ăn chay, hải sản có thể miễn cưỡng, nhưng thịt thì không thích đụng tới, đối với danh xưng “Khai Thang Thủ” hình như không hề phù hợp.
Chu Tự nhìn cặp đôi kỳ lạ trước mặt mình, cảm thấy thú vị vô cùng. Vệ Thiên Vũ chuyện trò vui vẻ, rượu đến liền uống, nhiệt tình hào khí. Lăng Tử Hàn lại lặng yên không một tiếng động, cầm ly uống nước, thỉnh thoảng ăn một chút rau xà lách hay là bông cải xanh xào hoa lan, trên mặt không chút cảm xúc, dường như với những việc xung quanh không có chút liên hệ gì tới cậu, chỉ khi nào Vệ Thiên Vũ bắt ép, cậu mới miễn cưỡng gia nhập.
Lạc Mẫn nhanh chóng để ý thấy thói quen ăn uống của Lăng Tử Hàn, lập tức dặn dò mấy người đầu bếp chuẩn bị thức ăn chay đem lên. Lăng Tử Hàn dường như cũng biết được hắn là cố ý chuẩn bị cho mình, vì vậy sắc mặt có chút dễ chịu, hướng hắn lễ phép hạ thấp người, biểu thị ý cảm ơn.
Chu Tự đầu tiên còn khách khí nói qua loa mấy vấn đề gì đó với Vệ Thiên Vũ, sau liền chịu không nổi liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến súng ống, từ súng trường đột kích G40K(1) của Đức mới sản xuất đến súng lục P226 (2) của Nga tuy đã lỗi thời nhưng vẫn rất xuất sắc. Vệ Thiên Vũ đối với ưu khuyết điểm của từng loại súng ống đều thuộc như lòng bàn tay, thỉnh thoảng thuận tiện nói ra vài câu, nêu lên kinh nghiệm của bản thân, làm sao để biến đổi khuyết điểm của những vũ khí này, khiến cho nó trở nên thêm chắc chắn, cũng tăng uy lực. Chu Tự nghe thấy vậy cứ như đang say trong men rượu, Lạc Mẫn cũng dần nghe chăm chú hơn.
Ở đây khắp nơi đều được trải thảm đẹp đẽ quý giá rất dày, nhưng Lăng Tử Hàn bất động thanh sắc vẫn nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài dần dần tiến đến. Cậu chọn vị trí giữa cửa sổ và cửa chính, có thể nhanh chóng ứng phó sự tấn công bất ngờ của ít nhất hai người đến từ cả hai hướng, thế nhưng, lúc này cậu vẫn cầm ly nước, không hề thể hiện có gì khác lạ.
Rất nhanh, anh em trong Nhật Nguyệt Hội mở cửa phòng, cực kỳ cung kính mà nói: “Tự ca, chú Nguyên tới.”
Chu Tự có chút kinh ngạc, nhưng lập tức đứng dậy. Ba người kia cũng đứng dậy theo y.
Cửa chính bằng gỗ bông được điêu khắc tinh xảo, lấy hình hoa làm chủ đạo, trên hai cánh cửa chính có hai bông hoa lớn được nạm vàng, giờ được mở rộng hoàn toàn, Lý Nguyên với nụ cười trên môi, bình thản đi vào. Ông mới vừa qua tuổi 50, nhưng tinh thần sáng láng, sống lưng thẳng tắp, vóc người cao to không có vết sẹo nào, hiển nhiên là do kiên trì luyện tập giữ gìn. Ông tuy rằng đang cười, nhưng ánh mắt tràn ngập uy thế, làm cho người ta vừa thấy liền tôn kính.
Chu Tự vội vã chào đón, cười nói: “Chú Nguyên, sao chú cũng tới đây vậy? Sao không cho người báo cho tôi biết một tiếng.”
Lạc Mẫn đi sau y, liền nhanh chóng căn dặn: “Người đâu, châm trà, đưa khăn lên, mang thêm chén đũa đến đây.”
Vệ Thiên Vũ khách khí cười, cũng đi tới. Thế nhưng Lăng Tử Hàn chỉ đứng một chỗ, hình như có chút khó chịu, dường như đối với mấy lễ nghi xã giao như thế này vô cùng chán ghét.
Lý Nguyên nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, chỉ thấy bọn họ một người toàn thân đồ trắng, vô cùng xinh đẹp hào hiệp, một người toàn thân đồ đen, rất tiêu trí sắc bén, đứng chung một chỗ, quả là càng tăng thêm ngàn uy thế, liền lộ ra chút tán thưởng, đưa tay ra trước Vệ Thiên Vũ: “Là Musa phải không?”
“Phải, con là Musa Oman.” Vệ Thiên Vũ vội vã vươn hai tay, khiêm tốn có lễ cầm tay Lý Nguyên, cười đến nhiệt tình cùng thể hiện chút thành khẩn. “Làm phiền chú Nguyên phải tự mình đến chỗ chúng con, thực sự là quý không dám nhận. Chúng con là vãn bối, theo lý phải đến chào chú Nguyên trước mới đúng.”
“Tôi không để tâm đến mấy cái nghi thức này nọ gì đâu.” Lý Nguyên cười nói. “Vốn lúc đầu tôi nghĩ các cậu so với bọn A Tự A Mẫn cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi, có thể gặp liền hợp nhau, nên cũng không định tới, để cho các cậu thoải mái nói chuyện. Bất quá, hai đứa lại là đại danh đỉnh đỉnh Linh Sa cùng Quỷ Thu, tôi thực sự rất muốn gặp qua một lần mở rộng tầm mắt. Hai đứa thành danh mấy năm, người gặp được hai đứa không có bao nhiêu người, nếu có cơ hội, tôi thật không muốn bỏ qua.”
Từ ngữ của ông khôi hài, khiến cho Chu Tự cùng Lạc Mẫn cũng cười ra tiếng. Vệ Thiên Vũ có chút xấu hổ: “Chú Nguyên thực là đang chọc chúng con rồi. Chúng con chỉ là hậu bối, bất quá hai năm qua không biết trời cao đất rộng, đánh bậy đánh bạ, chỉ có chút tài năng, nhưng người bên ngoài lại đồn thổi, so ra kém xa với chú Nguyên, thậm chí còn không bằng được Tự ca cùng Mẫn ca. Lần này tới đây, lại được chú Nguyên, Tự ca cùng Mẫn ca đồng ý giúp đỡ, Musa thực sự là vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên mỉm cười: “Xem ra tài ăn nói của cậu không thua gì tài bắn súng nha. Cậu yên tâm, nếu do chính Cẩn ca nhờ, dù cho bận rộn cách mấy chúng tôi cũng nhất định dành thời gian giúp đỡ.”
Vệ Thiên Vũ lập tức khom người: “Cám ơn chú Nguyên.”
“Đừng khách khí, ngồi đi.” Lý Nguyên nói xong, liền hướng Lăng Tử Hàn đi đến, vươn tay.
Lăng Tử Hàn dường như rất không muốn cùng người khác bắt tay, nhưng lại không tiện bất kính với Lý Nguyên, đành miễn cưỡng nhanh đưa tay ra cầm lấy tay ông, trong vẻ mặt tràn đầy lãnh đạm, không nói tiếng nào.
Lý Nguyên cầm bàn tay so với tay của Musa Oman cũng khá giống nhau, cân xứng thon dài, lại rất tinh tế, chỉ là trong lòng bàn tay cùng cổ tay tràn đầy vết chai, lại thể hiện được sự mạnh mẽ, hiển nhiên là do nhiều năm luyện tập đao thuật cùng cầm súng lưu lại. Ông đã từng huấn luyện qua sát thủ, tất nhiên cũng biết nhưng sát thủ ưu tú thường không cùng người khác bắt tay, chỉ đơn giản đưa tay ra nắm chặt rồi cũng nhanh chóng rút lại, ông cũng mỉm cười rồi bước lại phía bàn ăn.
Chu Tự nhanh chóng thay đổi vị trí, rời khỏi ghế chủ tiệc, đứng dậy kéo ghế, chờ Lý Nguyên ngồi xuống, lúc này mới cười cùng Vệ Thiên Vũ và Lăng Tử Hàn ngồi xuống. Ông tay chân nhanh nhẹn, từ ngữ khôi hài, nhanh chóng tạo lại bầu không khí nhiệt tình.
Nói được vài câu, Lý Nguyên thân thiết hỏi: “A Tự, chuyện của Musa đã sắp xếp xong chưa? Dự định lúc nào đi?”
Chu Tự lập tức đáp: “Sắp rồi. Tôi đã nói chuyệi với tướng quân Guzman, ông ấy vừa nghe Linh Sa cùng Quỷ Thu, lập tức đồng ý gặp mặt cùng bọn họ, bất quá, ông ấy yêu cầu bên chúng ta phải cử người đến trước, để tránh cho bọn họ nhận nhầm người. Tôi không đi được, chỉ có thể để A Mẫn đưa bọn họ đi. Về phần đường đi, lần này bọn họ không cần nhập hàng, cho nên chúng ta có thể đi từ Khê La thẳng đến Karachi (3), sau đó đi đường bộ đến Kim Tân Nguyệt.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Nguyên thoả mãn gật đầu. “Chuyến này cực cho A Mẫn rồi, nhưng cần phải hỗ trợ tốt cho Musa. Tôi thấy Cẩn ca cũng không còn được bao nhiêu ngày, trước khi lâm chung nhờ tôi chuyện này, tôi cũng không muốn phụ lòng ông ấy. Các cậu cố gắng đừng làm hỏng chuyện, tránh cho tôi không có mặt mũi nhìn ông ấy.”
Lạc Mẫn ôn hòa cười nói: “Chú Nguyên, chú yên tâm đi, con nhất định cố gắng hết sức. Thật ra cũng không có gì đáng lo đâu. Chúng ta quan hệ với tướng quân Guzman cũng không phải là một năm hai năm, uy tín của bên kia cực kỳ tốt, bọn họ hẳn là sẽ cho chúng ta mặt mũi. Hơn nữa, chúng ta là đến giới thiệu cho bọn họ khách hàng lớn, bọn họ cũng đâu muốn thua thiệt.”
Hắn nói vậy, cũng khiến bầu không khí thoải mái hơn. Lý Nguyên cười gật đầu, yêu mến nhìn hắn: “Ừ, A Mẫn làm việc luôn luôn cẩn thận chắc chắn, cậu so với A Tự càng khiến tôi yên tâm nhiều hơn.”
Chu Tự gắp một con tôm đến chén của Lý Nguyên, cợt nhả mà nói: “Chú Nguyên lúc nào cũng nghĩ tôi làm việc không chắc, thực sự khiến tôi xấu hổ vô cùng nha.”
Vệ Thiên Vũ vẻ mặt cảm kích nói: “Chú Nguyên thực sự là nghĩ chu toàn cho chúng con, cha nuôi của con vẫn hay nói với con rằng chú Nguyên trên giang hồ là có danh là người đi đầu, trọng nghĩa khinh tài, vì bạn bè không tiếc cả mạng sống, không ai không phục, hôm nay xây đập mở nước khiến cho ba đường xã hội đen, chính trị cùng kinh tế tương thông nhau, là tấm gương sáng để chúng con học tập. Lúc này đây vì con, phiền Tự ca tự mình gọi điện thoại, càng phiền Mẫn ca phải cực khổ theo chúng con chuyến này, thực sự là khiến con không biết nói sao. Nói chung, sau này có chuyện gì cần đến Musa này, chỉ cần nói một tiếng. Tiểu Thu cũng vậy, mọi người có gì cần cậu ấy, cứ nói với con là được.”
Nghe anh nói vậy, Lăng Tử Hàn cũng không tỏ ý phản đối, chỉ là yên lặng uống nước, không nói tiếng nào.
Lý Nguyên mỉm cười gật đầu: “Tốt. Kỳ thực tôi cũng không cần gì, đối với hậu bối của mình, đây là chuyện phải làm thôi, không cần báo đáp gì cả. Bất quá, tôi thấy A Tự, A Mẫn bọn họ rất thích các cậu. Có gì thì nhờ cậu giúp họ một tay, thỏa được sở thích của họ.”
Lời vừa nói ra, Chu Tự cùng Lạc Mẫn đều cười ha ha. Vệ Thiên Vũ cũng cười: “Đây có gì khó đâu chứ? Musa cũng chỉ có vài món nghề nhỏ nhặt không cần phải giấu giếm, nhất định cống hiến sức lực.”
Mọi người đều vui vẻ cụng ly, lại bàn đến vài việc lớn trong giới xã hội đen Á Châu gần đây, nhất là bang xã hội đen của Nhật Bản cùng bang xã hội đen của Hàn Quốc đang đấu tranh gay gắt cùng nhau ở Busan (4), Hàn Quốc thì được chính phủ ủng hộ, trang bị vũ trang, phóng đạn tấn công một thương thuyền của Nhật Bản, nhưng chính phủ Nhật Bản đối với việc này bảo trì trầm mặc, nhưng lại phong tỏa truyền thông, không cho phép đưa tin, khiến cho người dân cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bọn họ thảo luận nửa ngày, vẫn không bắt được trọng điểm, cũng liền thôi.
Sắp kết thúc, Lý Nguyên bỗng nhiên nói rằng: “A Mẫn, tôi nghe nói Khang Minh của Ngũ Mai Bang cũng muốn đi Kim Tân Nguyệt. Gần một năm nay, phần lớn tinh lực của tên đó đều dồn vào ma túy, tôi đoán có thể y muốn cùng tướng quân Guzman thảo luận giá cả cùng đặt hàng. Cậu nên cẩn thận một chút, tốt nhất đừng xung đột gì với y. Dù sao cũng là đất của người khác, mình nháo loạn là không đúng, đối với chúng ta cũng không có lợi gì.”
Lạc Mẫn gật đầu: “Dạ, con hiểu.”
Chu Tự thoáng có chút lo lắng: “Tên quỷ sắc Khang Minh kia luôn không có ý tốt với A Mẫn, lần trước nếu không phải y, A Ngạn làm sao lại bị …” Y vừa mới nói, liền nhận ra mình đang đề cập đến vấn đề gì, lập tức ngậm miệng lại, nhìn Lý Nguyên.
Khuôn mặt Lý Nguyên buồn bã, không nói tiếng nào.
Lạc Mẫn cũng buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lúc nhất thời, căn phòng rộng thêng thang đầy màu sắc im ắng hẳn, chỉ có nền nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Vệ Thiên Vũ dường như có chút khó hiểu, cũng không dám hỏi nhiều.
Lăng Tử Hàn liếc mắt nhìn liếc mắt, hờ hững cầm lấy chiếc đũa, đưa tay gắp lấy món nấm hướng ăn.
Sau một lát, Lý Nguyên liền khôi phục lại, trên mặt nở nụ cười, hòa ái đối Vệ Thiên Vũ nói: “Musa, ăn nhiều một chút, đừng khách khí.”
Vệ Thiên Vũ gật đầu, lập tức cầm lấy một cây tôm hùng xiên que lên ăn.
Lý Nguyên bắt chuyện với Lạc Mẫn: “A Mẫn, đừng buồn, sự tình đều đã qua lâu như vậy, cậu cũng đừng để ở trong lòng. Tôi chính là sợ cậu ở đó nhìn thấy Khang Minh sẽ không khống chế được bản thân, xảy ra xung đột, cho nên mới nhắc nhở cậu. Tôi muốn cậu nhớ kỹ, ở đó không phải chỗ của chúng ta, gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, có cái gì trở về sau đó tính tiếp.”
Lạc Mẫn lập tức gật đầu: “Dạ, con hiểu mà, chú Nguyên cứ yên tâm đi. Con không phải thằng nhóc con nữa, biết cái gì lợi cái gì hại, bằng không cũng sẽ không lâu như vậy không động tới Khang Minh.”
Chu Tự đưa tay cầm lấy tay hắn, thoải mái nói: “Động tới tên đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không nên vội vàng, lần này trước hết là em cần phải bảo hộ chính mình, đi sớm về sớm, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Lạc Mẫn hài lòng nhìn về phía y. “Yên tâm đi, em cũng không phải là thư sinh yếu đuối, nếu muốn đơn đả độc đấu, tên Khang Minh cũng không phải đối thủ của em, huống hồ, còn có Tiểu Thu theo bọn em nữa mà.”
Vệ Thiên Vũ lúc này mới tìm được cơ hội tiếp lời, hăng say nói: “Đúng vậy, chú Nguyên, Tự ca, hai người cứ yên tâm đi, có Tiểu Thu, dù chuyện gì xảy ra chúng tôi cũng bảo đảm sự an toàn của Mẫn ca.”
Tất cả bọn họ đều ngước mắt nhìn Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn vẫn như cũ, hờ hững không nói tiếng nào, nhưng gật đầu khẳng định sự chắc chắn.
Chẳng biết thế nào, nhưng người thiếu niên này tuy rằng nói năng không tùy tiện, khí chất quỷ dị, chỉ gật đầu nhẹ một cái, liền khiến người khác có cảm giác vô cùng yên tâm, tựa như dù cho trời có sập xuống, cũng sẽ có cậu đứng ra đỡ, tuyệt không để người bên cạnh bị thương.
Chu Tự rộng rãi cười nói: “Tốt, có Tiểu Thu che chở, tôi nhất định không lo gì. Bất quá, các cậu dù sao cũng là khách của chúng tôi. Sự an toàn của A Mẫn cũng không thể làm phiền các cậu. Tôi sẽ cho người đi theo hắn, bảo hộ hắn. Thế nhưng, vạn nhất có tình huống bất ngờ, thực sự là nhờ Tiểu Thu rồi.”
Lạc Mẫn có chút bất đắc dĩ, thấp giọng oán giận y: “Lời này của anh, có phải ý nói em tay trói gà không chặt không hả?”
Chu Tự mỉm cười nhẹ giọng giải thích: “Là anh lo cho em, coi như là để anh yên tâm hơn đi.”
Lạc Mẫn thở dài, lắc đầu.
Vệ Thiên Vũ buồn cười, nhưng không tiện ra tiếng, chỉ có thể nén lại.
Lý Nguyên nhìn nét mặt của anh, không khỏi cũng cười: “Musa, Kim Tân Nguyệt bên đó tình hình hơi phức tạp, tuy rằng có A Mẫn đi theo, trước đó cũng nói qua với Guzman, được ông ấy đồng ý, nhưng không đảm bảo là an toàn tuyệt đối, dù sao cậu cũng cần chú ý. Tôi thấy tính tình cậu ôn hòa, đối xử với mọi người nhiệt tình, thật là một người tốt, bất quá đôi lúc cần phải cảnh giác một chút. Nói chung, cẩn thận muôn đời vẫn tốt nhất.”
Lý Nguyên nhìn Lăng Tử Hàn, gật đầu tán thưởng: “Không nghĩ tới Tiểu Thu còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy, quả là tài giỏi, có thể thấy được làm gì cũng cần tài năng thiên phú hết.”
Lăng Tử Hàn tựa như không nghe thấy, liền uống nước tiếp.
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng nói thay cậu: “Chú Nguyên quá khen, cậu ấy làm sao so được với cao thủ của bang. Cái này là do ra tay nhiều, mới được mọi người để ý, kỳ thực bé nhỏ không đáng kể.”
““Linh Quỷ Song Sát” không thể chỉ là cái tên do đồn thổi mà có được, đó là như sấm bên tai.” Lý Nguyên lại cười nói. “Hai đứa còn nhỏ tuổi mà có thành tựu như vậy, thật sự là rất giỏi rồi.”
Vệ Thiên Vũ còn muốn khiêm tốn, Chu Tự ở một bên nở nụ cười: “Được rồi, tất cả mọi người là người một nhà, cũng đừng khách sáo như vậy chứ. Nói chung, chúng ta tất cả đều giỏi hết, sau này còn học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ.”
Tiếng cười vang vọng khắp nơi, bọn họ lại kính rượu nhau, rồi lại nâng cốc.
Sau khi kết thúc, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Ngày kế, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn tại Khê La được giải lao một ngày đêm. Vệ Thiên Vũ cải biến súng lục của Chu Tự cùng mấy người cán bộ cấp cao trong Nhật Nguyệt Hội, giúp nâng thêm mấy phần uy lực, khiến bọn họ khen ngợi vô cùng. Đôi tay của anh biến đổi lanh lẹ khiến bọn họ hoa cả mắt, khiến cho những tay chơi súng già đời đều ước ao vô cùng. Hiển nhiên, anh đã quá quen thuộc việc biến đổi vũ khí rồi, sự yêu thương cùng nhiệt tình đối với việc này không hề giả bộ, cho nên kết quả đạt được cũng vô cùng khả quan.
Ngoài ra, cũng có người muốn thử chiêu với Lăng Tử Hàn, nhưng cậu không chút hứng thú, lạnh lùng nói: “Tôi không phải diễn viên xiếc.” Khiến cho người khác cảm thấy vô cùng khó xử, chỉ là e ngại mặt mũi Oman, cũng không thể tức giận gì.
Hai đêm ở Khê La, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn ngủ chung trên một chiếc giường cũng không có gì phiền hà, vô cùng an tĩnh. Sợ là bắt đầu từ đây, sẽ có một thời gian dài họ không có được giấc ngủ ngon.
Sáng sớm ngày tiếp theo, khi mặt trời vừa lo dạng khỏi mặt nước biển hé ra ánh bình mình, bọn họ cùng Lạc Mẫn lên máy bay, hướng thẳng Pakistan.
HẾT CHAP 05
Mục lục
(1) G40K
(2) P226
(3) Karachi là thủ phủ của tỉnh Sindh và là thành phố đông dân nhất của Pakistan, thỉnh thoảng còn được biết đến là City of Quaid, theo tên của Muhammad Ali Jinnah – người thành lập quốc gia Pakistan. Karachi là trung tâm tài chính, thương mại và cảng lớn nhất của Pakistan.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Karachi
(4) Quảng vực thị Busan (âm Hán Việt: Phủ Sơn), hay còn được gọi là Pusan là thành phố cảng lớn nhất của Hàn Quốc. Với dân số khoảng 4 triệu người, Busan là thành phố lớn thứ hai tại Hàn Quốc sau Seoul.
Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Busan