Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lạc Mẫn nhanh chóng tiến vào nội thành Nam Cảng, chạy thẳng đến nhà của mình.
Hắn mới vừa xuống xe, xe của Chu Tự cũng tiến vào bãi đổ, dừng kế bên xe của hắn.
Hắn không thèm quan tâm, đi tới bên kia, mở cửa xe, ôm Lăng Tử Hàn ra.
Chu Tự cũng không nói gì thêm, xuống xe, theo hắn vào cửa.
Bác sĩ Trần chờ ở cửa thang máy, vừa nhìn thấy người bị thương lại là em họ của Lạc Mẫn, không khỏi kinh ngạc. Đứa trẻ này làm thế nào mà cứ bị thương hoài thế?
Vừa vào cửa, Lạc Mẫn ôm Lăng Tử Hàn vào phòng ngủ dành cho khách.
Thế nhưng Chu Tự lại nói: “Trước tiên cần tẩy sạch cho cậu ấy cái đã, không sau này sẽ rắc rối lắm.”
Lạc Mẫn cũng biết rõ chuyện này, liền xoay người vào phòng tắm. Chu Tự cũng bước vào theo.
Lạc Mẫn cau mày, quay đầu nhìn y: “Ra ngoài.”
Chu Tự thong dong nói: “A Mẫn, cậu giận gì tôi cũng được, nhưng chuyện này, tôi có kinh nghiệm hơn cậu, để tôi làm cho.”
Lạc Mẫn đông cứng người, nói: “Không cần, tôi biết làm.”
Chu Tự thốt ra: “Ngay cả bản thân cậu cũng là do tôi làm giùm, vậy cậu giúp ai làm rồi mà biết chứ?”
Mặt Lạc Mẫn nhất thời đỏ, thẹn quá hoá giận: “Đó là chuyện của tôi, ai cần anh lo?”
Chu Tự nhìn bộ dáng dễ thương của hắn, không khỏi thở dài: “Được rồi, A Mẫn, để tôi làm giùm cho. Nếu như cậu không biết cách, chỉ càng khiến cho A Ngạn đau hơn thôi. Chí ít tôi so với cậu có kinh nghiệm hơn, có thể khiến cậu ấy dễ chịu một chút.”
Lạc Mẫn nghe vậy, cũng không muốn cố chấp làm gì.
Chu Tự vô cùng thành thạo, lập tức đi tới bồn tắm xả nước ra bồn, bỏ vào trong đó ít bath salts (1), sau đó đi chuẩn bị khăn tắm cùng khăn mặt sạch, lúc này mới mở tấm chăn bọc Lăng Tử Hàn ra, đón lấy cậu từ tay Lạc Mẫn.
Lúc này, Lạc Mẫn mới nhìn thấy rõ, tấm chăn màu nâu nhạt loang lổ vết máu, khiến hắn kinh hãi.
Trên người Lăng Tử Hàn tất cả đều là máu bầm nổi hẳn lên trên da, sau mông cùng trong đùi đều là vết máu, càng khiến cho toàn thân như tái nhợt hẳn đi, khiến cho người nhìn càng giật mình thêm.
Lúc Chu Tự bế cậu đặt vào trong nước, cảm giác được cậu run lên nhè nhẹ, y lập tức nhỏ nhẹ nói: “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, chịu khó một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Lăng Tử Hàn cảm thấy tay y vói vào trong thân thể mình, nhất thời toàn thân cứng ngắc.
Chu Tự không dám mạnh tay, nhẹ giọng nói: “A Ngạn, thả lỏng một chút, tôi chỉ muốn giúp cậu rửa sạch mà thôi.”
Lăng Tử Hàn lúc này mới dần dần trầm tĩnh lại, thả lỏng hơn, nhưng vẫn không chịu mở mắt.
Chu Tự rất hiểu cảm giác của một thiếu niên chưa trải qua sự đời lại bỗng nhiên gặp biến cố lớn, nhẹ nhàng giúp cậu rửa sạch sẽ, sau đó dùng khăn mặt mềm mại thay cậu lau sạch người, rồi mới bế cậu lên.
Lạc Mẫn lập tức mở ra chiếc khăn tắm lớn, bọc toàn thân cậu lại.
Chu Tự đem nước tắm giờ đã biến thành màu hồng do máu loãng tan ra xả hết, rồi dọn dẹp lại phòng tắm, sau đó bước vào phòng ngủ.
Bác sĩ Trần nhìn vết thương khắp người cậu thiếu niên, cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cậu, ôn hòa nói: “Những … vết thương này cũng không có gì hệ trọng, cũng chỉ là tổn thương phần mềm, nghỉ ngơi vài ngày là tốt.”
Lạc Mẫn đem Lăng Tử Hàn quay người lại, để cho ông xem vết thương bên trong.
Bác sĩ Trần đã từng là một bác sĩ trẻ có danh trong một bệnh viện nổi tiếng, tiền đồ vô lượng, sau này trong một cuộc phẫu thuật, viện trưởng của ông gây ra sự cố, lại đẩy hết trách nhiệm qua cho ông, kết quả ông bị thu hồi giấy phép hành nghề, chỉ có thể chuyển thành bác sĩ ngầm hành nghề tự do. Sau hai năm làm việc cho Chu Tự, Chu Tự đứng phía sau giúp đỡ, không chỉ giúp ông lấy lại giấy phép hành nghề, còn giúp ông mở một bệnh viện. Ông vốn là bác sĩ ngoại khoa, nên những vết thương như vậy chỉ là chuyện nhỏ đối với ông. Tỉ mỉ kiểm tra xong, ông nói với Lạc Mẫn: “Hoàn hảo, không tổn thương đến tràng bích, vết thương này chịu khó mỗi ngày xoa thuốc, để tránh nhiễm trùng, chừng 10 ngày là khỏi.”
Lạc Mẫn lúc này mới cảm thấy thoải mái, không nói gì, gật đầu nhẹ.
Bác sĩ Trần thay Lăng Tử Hàn xoa thuốc, sau đó tiêm vào tay cậu một liều thuốc hạ sốt, cáo từ.
Đứa trẻ này nhìn qua là biết mới bị cường bạo xong, là ai lại dám động thủ trên đầu thái tuế, nhưng điều khiến ông cảm thấy kì lạ nhất, đó là thái độ của Chu Tự cùng Lạc Mẫn nhìn qua không hề có gì là tức giận, trái lại còn rất bình tĩnh, càng khiến người ta khó hiểu. Bất quá, ông đủ thông minh để biết cái gì cần hỏi cái gì không, trước khi ra khỏi cửa thì đề nghị: “Người bình thường gặp phải loại sự tình này tương lai thường để lại bóng ma trong lòng, chờ thân thể của cậu ấy hồi phục, các anh nên dẫn cậu ấy đến bác sĩ tâm lý thử xem, có thể cải thiện được gì cũng tốt.”
Chu Tự gật đầu cười: “Được, cám ơn bác sĩ Trần.”
Sau khi ông đi, Lạc Mẫn tiến thẳng đến phòng của Lăng Tử Hàn, Chu Tự liền lập tức chặn lại: “A Mẫn, cậu một ngày một đêm không nghỉ ngơi gì rồi, như vậy thân thể làm sao chịu nổi, đi ăn chút gì đó đi. Thương thế của A Ngạn đã xử lý xong, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Lạc Mẫn bình tĩnh lại, lúc này mới cảm giác được mình đói đến không chịu nổi, vì vậy đi mở tủ lạnh, tìm đại mấy quả trứng gà, rồi đi tới bếp bật lửa.
Chu Tự đứng ở cửa nhà bếp, dựa vào khung cửa nhìn hắn.
Lạc Mẫn cởi áo khoác, hiện giờ trên người chỉ mặc áo sơmi màu nâu cà phê cùng chiếc quần tây đen, lộ ra đường cong vô cùng xinh đẹp, từ sau vai đến thắt lưng chuyển đến mông rồi đến hai chân dài, càng nhìn càng khiến lòng người nhộn nhạo. Tâm tư của hắn luôn biến đổi khôn ngừng, trong thân thể cường tráng lại ẩn hiện chút khi chất mềm yếu, điều này làm cho tim Chu Tự đập thình thịch.
Y bước đến gần, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn.
Lạc Mẫn run lên một chút, lập tức quát lớn: “Buông ra.”
Chu Tự vươn tay tắt bếp, ôm mạnh lấy hắn kéo về phía sau, xoay người hắn lại áp lên trên tường.
Đây là thói quen của Chu Tự. Y rất thích đem Lạc Mẫn bao vây giữa y và tường, sau đó tiến công cuồng nhiệt.
Lạc Mẫn lần này không có thuận theo, lập tức đưa khủy tay lên định thúc vào người y. Chu Tự tay mắt lanh lẹ, hai tay đưa lên, liền kẹp chặt hai tay hắn lại, nhưng cũng vì vậy mà không thể cởi bỏ quần áo của hắn. Hai người giằng co như thế, phảng phất cứ như hai đấu sĩ đấu nhau.
Một lúc lâu, Lạc Mẫn dần dần không có khí lực, Chu Tự cũng mệt mỏi thở hồng hộc.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh dần hé lộ ra dương quang, chiếu rọi lên người bọn họ tia nắng ban mai, càng tô đậm lên đường viền trên người bọn họ, tỏa ra khí chất mê người.
Chu Tự hăng hái bừng bừng, một tay ôm lấy Lạc Mẫn, kéo ra nhà bếp, đưa hắn tới giường ngủ trong phòng, lập tức đè lên người hắn, nhẹ nhàng hôn.
Lạc Mẫn cũng đã bớt tức giận, lại thêm cơn đói hoàng hành, ý định phản kháng cũng dần biến mất, trong lòng mờ mịt.
Chu Tự hôn hắn một hồi, nhưng cảm thấy hắn không đáp lại, khiến chính mình không có chút dục vọng gì, liền ngừng lại. Y nhẹ giọng: “A Mẫn, chuyện này, tôi chỉ có thể làm đến như vậy, cậu hẳn là biết rõ?”
Lạc Mẫn cười khổ một chút: “Tự ca, tôi … trong lòng tất nhiên là biết rõ, anh đã cố gắng hết sức rồi. Chỉ là, A Ngạn, cậu ấy … cậu ấy … bị đến như vậy, anh nói tôi làm sao mà chịu nổi đây?”
Chu Tự quan tâm ôm chặt lấy hắn, ôn nhu nói: “Tôi biết rõ tâm trạng của cậu hiện giờ. Sau này chúng ta sẽ chiếu cố cậu ấy gấp bội lần, để cho cậu ấy đi qua cuộc sống hồn nhiên vô tư, xong được chuyện này rồi, tương lai của cậu ấy cũng sẽ không còn vướng bận gì nữa.”
Lạc Mẫn tâm trạng rối bời, hoàn toàn không biết nên làm gì hay tỏ thái độ gì với y. Nghĩ đến Lăng Tử Hàn nằm sát vách, bỗng nhiên nhớ tới cậu ấy hình như cả một ngày đêm chưa ăn gì, vì vậy nói với Chu Tự: “Anh để tôi đứng lên, tôi muốn qua xem A Ngạn.”
Chu Tự bỗng dưng cảm thấy khó chịu, càng ôm chặt hắn hơn, rầu rĩ nói: “Cậu ấy nhất định ngủ rồi, cậu cần gì cứ phải qua làm phiền cậu ấy như thế? Xảy ra việc này, cậu ấy cũng không nhất thiết lúc nào cũng có người ở bên cạnh, để cậu ấy một mình yên tĩnh cũng tốt mà.”
Lạc Mẫn vẫn không có giống lúc trước đưa tay ôm lại y, chỉ bất động nằm dưới thân của y, thần tình có vẻ rất lãnh đạm. Hắn mờ mịt mà nhìn trần nhà, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy chưa ăn gì cả.”
Chu Tự lúc này mới nhớ tới, nhanh chóng đứng dậy: “Cậu hẳn là đói bụng lắm phải không? Mau mau mau, đi ăn.”
Lạc Mẫn thở dài. Chu Tự lần này từ Khê La đuổi tới Nam Cảng, hắn cũng hiểu rõ được, tạm thời bỏ qua vấn đề yêu hay không yêu, chí ít trong lòng Chu Tự, hắn là một người quan trọng, so với Lăng Tử Hàn còn quan trọng hơn gấp bội. Nhưng mà trong lòng hắn, hiện tại sự áy náy đối với Lăng Tử Hàn cùng tình cảm dành cho Chu Tự đang đấu tranh dữ dội, đem trái tim hắn xoắn lại, thật sự là khiến hắn sức cùng lực kiệt.
Hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, máy móc đứng dậy, vào nhà bếp, một lần nữa bật bếp chiên trứng, sau đó từ tủ lạnh lấy ra sữa bò đun nóng tự động, đem vào phòng ngủ của khách.
Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, đang ngủ say.
Dường như chỉ trong một đêm, người thiếu niên này càng thêm gầy gò. Cậu nằm thẳng, trên người chỉ có một tấm chăn mỏng nhẹ, hơi thở chậm chạp, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như không có ai bên dưới lớp chăn cả. Khuôn mặt tiều tụy của cậu lộ ra bên dưới lớp chăn, cằm nhọn, mái tóc đen mềm mại ướt sũng, khiến mặt cậu như chìm hẳn dưới lớp gối, làm cho người ta có cảm giác cậu như một người làm bằng sứ, chỉ đụng vào một cái liền vỡ ra.
Lạc Mẫn đứng ở bên giường, ngơ ngác mà nhìn cậu, không nhúc nhích.
Chu Tự lo lắng lấy khay đồ ăn trên tay hắn, nhẹ nhàng đưa hắn ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Lạc Mẫn mặc y đưa mình đến ngồi xuống bàn ăn, nhìn y đem sữa bò, trứng chiên đặt tới trước mặt mình, thuận miệng nói: “Anh cũng ăn đi.”
Trong lòng Chu Tự vui vẻ, giương mắt nhìn về phía hắn.
Lúc này mới Lạc Mẫn phản ứng, không khỏi có chút xấu hổ. Bình thường hắn có thói quen cùng Chu Tự ăn sáng, lúc này cũng chỉ là thuận miệng nói ra.
Chu Tự than nhẹ một tiếng, hướng hắn nói: “Cậu ăn nhanh đi, rồi tôi sẽ ăn.”
Hai người liền ngồi ở bên cạnh bàn, yên lặng ăn bữa sáng giản đơn, bầu không khí có chút lạnh lẽo buồn tẻ.
Đợi ăn xong, Lạc Mẫn theo thói quen dọn dẹp chén dĩa. Chu Tự cầm lấy cổ tay hắn. Lạc Mẫn lập tức cố sức muốn tránh thoát.
Chu Tự bỗng nhiên nói rằng: “Năm anh 14 tuổi, bị cha dượng cường bạo. Đó cũng là lần đầu tiên của anh.”
Lạc Mẫn ngạc nhiên, nhất thời ngừng giãy dụa, giương mắt nhìn về phía y.
Chu Tự buông tay hắn ra, từ trong túi lấy ra điếu thuốc châm lửa, bình tĩnh hít một hơi, lúc này mới nói tiếp: “Ông ta dù đối xử với mẹ anh không coi là tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Mẹ anh thân thể rất yếu, hay bị bệnh, khi đó thường xuyên nhập viện, toàn bộ viện phí cùng sinh hoạt phí đều do ông ta chi trả, anh cũng không còn cách nào khác ngoài việc thuận theo. Hai năm sau, mẹ anh qua đời, anh cũng không chịu cùng ông ta lên giường nữa, ông ta quá thú tính, đem anh ra bạo hành. Qua vài ngày, anh giả bộ đồng ý ở cùng ông ta, ông ta mới thả lỏng anh ra. Anh thừa lúc ông ta ngủ, đi xuống nhà sau cầm một con dao làm bếp, đâm chết ông ta.”
Lạc Mẫn nhìn y cứ như đang nói chuyện của người khác, trên mặt không chút cảm xúc, nhưng lại khiến hắn cảm thấy đau lòng không thôi.
“Cũng chính anh báo cảnh sát.” Chu Tự nhìn hắn cười cười. “Anh cũng biết rõ chuyện sẽ như thế nào. Anh lúc đó còn là vị thành niên, ông ta cường bạo anh, lúc đó trên người anh vết thương chằng chịt, tất cả chứng cứ đều có lợi đối với anh, sau khi phạm tội lại ngoan ngoãn chịu tự thú, bởi vậy rốt cuộc cuối cùng sau khi qua đợt thẩm án, anh vô tội. Trong trại tạm giam, anh quen biết được với người trong Nhật Nguyệt hội, sau đó ra trại thì theo họ lăn lộn. Tuy rằng chỉ có 17 tuổi, bất quá anh ngày thường cao to, đánh nhau như bán mạng, suy nghĩ linh hoạt, thế nên cũng được nhiều người tán thưởng. Về sau, vào thời điểm tết âm lịch, anh gặp chú Nguyên, chú ấy hỏi anh có muốn ở cùng chú ấy hay không, anh không do dự, lập tức gật đầu. Trong khoảng thời gian đó, chú ấy chăm sóc anh, cũng luôn cho anh cơ hội để thể hiện, giúp anh từng bước tiến lên. Thời điểm mà anh biết em, chú ấy cũng buông anh ra. Chú ấy bảo anh đã trưởng thành, cũng nên bắt đầu sống cuộc đời của riêng mình, cho nên để anh được tự do. Anh suốt đời cảm kích chú ấy.”
Lạc Mẫn trong lòng càng lúc càng cảm thấy đau, nhưng chân tay luống cuống, không biết làm sao có thể an ủi được người đàn ông cao lớn vĩ ngạn trước mặt mình.
Chu Tự hút hết điếu thuốc, đem tàn thuốc vẩy lên đĩa, nhàn nhạt nói: “Chú Nguyên là người rất có nguyên tắc, tuyệt không cường bạo ai bao giờ, dù cho chú ấy có coi trọng ai đến đâu, cũng đều chờ người đó nguyện ý mới cùng nhau lên giường. Chuyện trắc thí lần này, là do anh yêu cầu chú ấy làm. Chú ấy là nể trọng mặt mũi của anh, hơn nữa cũng coi trọng em, nên mới phá lệ một lần, tự mình thượng. Em có thể hận anh, nhưng không thể hận chú ấy, mặt nào cũng không tốt đối với em.”
Lạc Mẫn càng lúc càng khó xử, cúi đầu suy nghĩ một lát, thở dài: “Em không hận chú Nguyên, cũng không hận anh. Em chỉ là … chỉ là cảm thấy có lỗi với A Ngạn.”
Chu Tự đứng dậy, đi đến bên cạnh ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Tất cả cũng đã qua. Em xem không phải giờ anh cũng rất tốt sao? A Ngạn cũng sẽ dần khôi phục thôi.”
Lạc Mẫn dựa vào ngực y, hơi hơi gật đầu.
Chu Tự nghĩ bầu không khí quá mức nặng nề, liền mỉm cười nói: “Ngày hôm nay phản ứng của em mạnh như vậy, có thể biết được lần đầu tiên của em nhất định là rất ngọt ngào, ai, thực sự là một người may mắn.”
Khóe miệng Lạc Mẫn không khỏi nhoẻn lên: “Đúng vậy, em là một người rất may mắn.”
“Không, anh không nói em, anh nói cái người đầu tiên của em kìa, con mẹ nó, thằng đó quả thật may mắn.” Thần tình Chu Tự lại khôi phục lại sự hào phóng.
Lạc Mẫn rốt cục bật cười.
Chu Tự nghĩ cách cười của hắn có chút kì lạ, cúi đầu nhìn hắn: “Cười cái gì? Còn nhớ tới thằng đó sao? Thằng đó có cái gì tốt chứ?”
Lạc Mẫn ngửa đầu nhìn về phía y: “Cái tên may mắn đó chính là anh!”
Chu Tự giật mình: “Cái gì? Em … em … em lúc đó không phải nói là đã làm qua rồi sao?”
Lạc Mẫn hừ một tiếng: “Ai bảo anh nói rằng không làm cùng với xử nam?”
Chu Tự suy nghĩ một lát, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó, liền cười rộ lên. Y ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Lạc Mẫn, cười nói: “May là lúc đó anh đối em rất nhẹ nhàng, không làm đau em.”
Mặt Lạc Mẫn hơi hơi đỏ lên, mắng: “Cái tên phong lưu nhà anh, lão luyện tình trường, không biết xấu hổ.”
Chu Tự cười ha ha, một tay ôm lấy hắn, đem hắn tiến vào phòng ngủ.
Lạc Mẫn lập tức nói rằng: “Ngày hôm qua anh giày vò em chưa đủ sao? Hôm nay không được.”
Chu Tự hôn hắn, cười nói: “Yên tâm, hôm nay không đụng tới em, nhưng em phải nghỉ ngơi cho tốt mới được. Anh cũng thật sự là mệt muốn chết rồi, hai ngày một đêm không ngủ được tí gì. Chúng ta cùng nhau ngủ đi.”
Đầu Lạc Mẫn đau như búa bổ, cũng mệt muốn chết rồi, nghe vậy liền “Ừ” một tiếng.
Hai người cởi quần áo, nằm trên giường ôm nhau mà ngủ, cảm giác như đã lâu lắm rồi mới có thể ngủ ngon như vậy.
HẾT CHAP 22
Mục lục
(1) bath salts – muối tắm: dùng để khử trùng.