Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 15




Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Sòng bạc Empress bị tập kích, Chu Tự cùng Lạc Mẫn vô cùng bận rộn, đi từ sáng sớm tới tối mịt mới về, cả hai luôn đi cùng nhau, trông vô cùng ăn ý.

Lăng Tử Hàn nhìn hai người kia sóng vai đi ra ngoài, chỉ cảm thấy bọn họ ngay cả bóng lưng cũng rất xứng đôi, sau đó sẽ mỉm cười, tự thấy bản thân mình rất buồn cười vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà vui.

Đem bữa sáng đã dùng qua dọn dẹp sạch sẽ, cậu liền vào phòng sách, giống như lúc trước mà lên mạng đánh cược. Lúc này, cậu chú ý thấy, phần mềm máy vi tính của Lạc Mẫn đã nâng cấp hệ thống chống Presence.

Từ năm 2012, khi công ty IBM (1) hướng toàn cầu muốn phát triển kỹ thuật Presence, liền xảy ra chấn động mạnh. Kỹ thuật Presence là một loại phương pháp tìm người thông qua internet. Thông qua tài khoản đăng ký cá nhân có thể biết được người mà mình cần tìm ở đâu, dùng thiết bị gì để lên mạng, là PC (2), hay là PDA trên điện thoại di động (3). Một số chương trình ứng dụng của Presence còn có thể giúp nhận định được người đăng ký sử dụng thiết bị nào, từ đó cho hệ thống mẹ lựa chọn điều kiện tốt nhất để truyền thông tin đến cho người sử dụng: nếu như người đó sử dụng PC thì có thể dùng hình thức liên lạc bằng tần số còn nếu người đó sử dụng laptop thì có thể dùng hình thức liên lạc bằng văn bản còn nếu như người đó dùng điện thoại, thì có thể dùng hình thức liên lạc bằng âm thanh. Kỹ thuật GPS (4) được cài đặt trong điện thoại còn có thể truy ra vị trí chính xác của người sử dụng, vị trí sai số không vượt lên trên 3 mét. Bọn họ tuyên bố, loại kỹ thuật này mang lại một điều bất lợi đó là như một dây quấn quanh cổ không được tự do cứ như: “Bạn có thể ngồi yên thân một mình sao?”

Hiện tại, loại kỹ thuật này đã phát triển lên cao đến cực điểm, kết hợp với wireless (5) tốc độ cao, bất kì ai đều có thể trong thời gian rất ngắn tìm được người mà mình muốn tìm, cho dù người này đang ở nơi nào. Vì vậy, mọi người đối với việc bảo hộ cá nhân mình cũng chú ý nhiều hơn bao giờ hết, theo thời theo thế các công ty phần mềm cũng tung ra các “thiết bị bảo hộ”, những chương trình “tấm chắn” cũng được nâng cấp thành kĩ thuật làm nhiễu sóng lắp đặt cho các khách hàng, thậm chí còn có khả năng truy ngược lại, lần dò ra tên đang có ý định truy tìm thông tin của mình.

Lúc này kỹ thuật Presence cùng chống Presence cứ như là bệnh và vacxin, hacker cùng phản hacker, là đạo cao nhất trì, ma cao một trượng (6), “Shield Internet” (7) được nâng cấp, thì kỹ thuật thăm dò cùng điều tra cũng biến đổi thành nhiều phương thức mới.

Đây là phiên bản mới nhất của phản Presence được cài trong máy của Lạc Mẫn, nhưng dù sao phần mềm này cũng chỉ là phần mềm bình thường mà người dân sử dụng, nếu so ra thì tổ chức tình báo sử dụng phần mềm cao cấp hơn nhiều. Tại bộ phận An Ninh Quốc Gia, toàn bộ đều được thiết lập thiết bị cao cấp nhất, tập hợp trong đó nhiều người đã từng là cao thủ hacker, trong vấn đề thiết kế phần mềm phản Presence cùng Presence so với các công ty bên ngoài còn cao hơn vài bậc. Đồng hồ đeo tay của cậu cũng là chương trình phần mềm của Bộ thiết kế riêng cấp cho, chỉ là bình thường thì cậu rất ít dùng, để tránh cho người khác chú ý hoặc cảnh giác. Trừ chiếc đồng hồ đó ra, hiện tại cậu không mang theo bất kì thiết bị điện tử nào, tất cả các loại máy tính, điện thoại di động, DV, v.v, như vậy có thể tăng thêm độ khó cho những người truy tìm.

Mỗi ngày, như thường lệ, cậu đều tỉ mỉ xem qua cùng nghiên cứu các xác suất thua lỗ, sau đó mới đặt cược. Cậu đặt tỉ lệ thắng dao động ở khoảng 60%, cho nên mỗi khi kết toán lãi suất cũng có được phần dư chút ít. Nhìn tiền tổng của mình không có xuất hiện số âm, cậu sẽ cười tỏ nét hài lòng, càng lộ ra khuôn mặt trẻ con đơn thuần.

Chạng vạng cùng ngày, Chu Tự cùng Lạc Mẫn trở về sớm hơn bình thường. Khi bọn họ vừa vào cửa, Lăng Tử Hàn đang chơi game mini đánh quái thú, vui đến quên hết mọi việc. Chu Tự đứng ở phía sau cậu, nhìn một hồi, cũng cười lớn.

Máy vi tính của Lạc Mẫn là loại tối tân nhất, có hai màn hình phản quang, một cái đặt trên bàn bằng tinh thể lỏng 21 tấc Anh (8), một cái còn lại là màn hình siêu lớn được thiết lập âm tường. Lúc này, trên mặt tường đối diện bọn họ là khung cảnh tranh đấu dữ dội, kết hợp cùng với âm thanh được truyền ra, cho dù chỉ đứng ở một bên nhìn, cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.

Chu Tự nhìn, đưa tay ôm chầm vai Lăng Tử Hàn, còn tay kia thì vuốt nhẹ tóc cậu.

Lăng Tử Hàn kêu to: “Mau buông, sắp chết rồi.”

Chu Tự cố ý không buông.

Lăng Tử Hàn động tác chợt chậm lại một chút, lập tức lọt vào vòng vây, sau đó nghe quái thú kêu gào một trận, liền hiện lên GAME OVER. Lăng Tử Hàn tức giận tắt đi máy vi tính, đứng dậy đi ra ngoài.

Chu Tự cười ha ha, nhào lên trước ôm cậu vào lòng, vô cùng thân thiết nói: “Đừng nóng giận, nếu không tôi tìm hai người cao thủ PK (9) giúp cậu.”

“Không muốn.” Lăng Tử Hàn thể hiện tính trẻ con liền nhanh chóng từ chối, xoay người muốn đẩy y đi.

Chu Tự ngược lại càng ôm chặt cậu, nhịn không được đưa tay lên vuốt ve chóp mũi thanh tú.

Lạc Mẫn từ trong phòng bếp đi ra, không khỏi lắc đầu, cười nói: “Được rồi, anh đừng chọc cậu ấy nữa, nhanh ăn cơm thôi.”

Chu Tự lúc này mới buông tay, cười hì hì nhanh chóng tới phụ dọn bàn.

Lăng Tử Hàn cũng đi giúp xới cơm.

Chờ khi đã ngồi vào bàn, Lạc Mẫn thân thiết nhìn Lăng Tử Hàn nói: “A Ngạn, tối nay chúng tôi có hành động, em đi theo cùng anh.”

Lăng Tử Hàn giật mình mà nhìn về phía hắn: “Em cũng phải đi sao?”

“Ừ.” Chu Tự mỉm cười nói. “Tập kích khách sạn chúng ta lần này chính là người của Ngũ Mai Bang, cho nên chúng ta muốn triển khai hành động để trả thù. Bất quá, chúng tôi còn nhận được tin báo, Ngũ Mai Bang không chỉ muốn giết tôi, còn muốn giết A Mẫn. Hắn sợ những người đó tìm không được hắn sẽ quay qua đối phó cậu, cho nên, trong khoảng thời gian này cậu đi theo chúng tôi, đó là cách an toàn.”

“Vâng.” Lăng Tử Hàn rất nghe lời gật đầu nhẹ, nét mặt vô cùng dễ thương.

Lạc Mẫn ôn hòa nói: “Em yên tâm, có anh ở đây, em sẽ không có việc gì đâu.”

“Vâng.” Lăng Tử Hàn rất tin tưởng mà lại gật đầu.

Chu Tự nhìn dáng dấp nhu thuận của cậu, không khỏi buồn cười.

Cơm nước xong, trời đã tối rồi. Lạc Mẫn vào phòng, lấy ra một khẩu súng Glock, hỏi cậu: “Em từng dùng súng qua chưa?”

Lăng Tử Hàn lắc đầu.

Lạc Mẫn liền đối với cậu làm mẫu một chút: “Em xem, rất đơn giản, nếu có người hướng về phía em mà nổ súng, thì em phải nhắm ngay thân thể của người đó mà bắn, ngàn vạn lần không được chần chờ, hiểu chưa?”

Lăng Tử Hàn có chút do dự, lúc này mới gật đầu.

Chu Tự tiêu sái mà dựa vào sát tường, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nhìn thấy biểu tình có chút nao núng của Lăng Tử Hàn, không khỏi an ủi: “A Ngạn, cây súng mà cậu cầm, cũng chỉ đề phòng xảy ra chuyện thôi. Nói chung chúng tôi nhất định sẽ che chở cho cậu, sẽ không dễ dàng bắt cậu nổ súng đâu. Bất quá, cậu cũng đừng tùy tiện nổ súng, như thế, cả tôi và Mẫn ca cậu có thể gặp nguy hiểm.”

Lăng Tử Hàn vốn có ý định nhận lấy cây súng, nghe vậy liền rụt tay về: “Vậy … em không nhận đâu.”

Lạc Mẫn cười kéo tay cậu ra, đem súng đặt vào tay cậu: “Cây súng này cũng là để bảo vệ thôi, cầm thôi chứ không cần nổ súng. Em cứ cầm lấy, dù là không nổ súng, cũng có thể hướng đối phương hù dọa, khiến y nhảy dựng lên mà chạy.”

Chu Tự nghe xong, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Ừ, lời này nói đúng, cũng như là uy hiếp bằng vũ lực.”

Lạc Mẫn cũng nhịn không được cười ra tiếng.

Lăng Tử Hàn dường như cảm thấy đúng, liền nhận lấy cây súng lục, nhưng chỉ biết cầm trong tay, không biết nên làm cái gì tiếp theo.

Lạc Mẫn đi tới bên cạnh cậu, đem súng cắm vào bên hông, sau đó giúp cậu mặc áo chống đạn, cuối cùng mặc áo khoác kéo khóa che giấu cẩn thận cho cậu: “Như vậy là tốt rồi!”

Chu Tự cũng không đùa nữa, đưa tay ra nhìn một chút, nói rằng: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Đi xuống lầu, bọn họ hai người không có cùng nhau hành động, mỗi người bước lên một chiếc xe jeep, rồi tự mình nổ máy chạy đi.

Lăng Tử Hàn ngồi ở trên xe Lạc Mẫn, vẫn không mở miệng hỏi. Lạc Mẫn đem xe hướng thẳng vùng ngoại ô mà chạy, trái phải hai bên người ở càng ngày càng ít, sau đó xuất hiện một dàn nhà trệt được sắp đặt ngay ngắn, vừa nhìn thì biết đó là khu kho hàng.

Lạc Mẫn nhẹ giọng nói với cậu: “Lần này tôi cùng Tự ca binh chia làm hai đường, y dẫn người đi phá hộp đêm Huy Hoàng của Ngũ Mai Bang, tôi đi thiêu hủy kho hàng vũ khí của chúng. Chúng tôi nghe nói Ngũ Mai Bang mới chuyển hơn 300 kg heroin từ Philippines qua, đang đặt tại đây. Hừ, tôi muốn đốt sạch hết, cho bọn chúng tán gia bại sản.”

Lăng Tử Hàn nghe, chậm rãi gật đầu.

Trên tư liệu mà cậu đã xem qua có nói rõ, trong giới xã hội đen B quốc, hai đại bang phái lớn nhất chính là Nhật Nguyệt Hội cùng Ngũ Mai Bang, Nhật Nguyệt Hội chủ yếu kinh doanh sòng bạc cùng buôn lậu súng ống đạn được, còn chủ nghiệp của Ngũ Mai Bang laị là mại *** cùng buôn lậu thuốc phiện. Bởi vậy, từ chính giới, cảnh giới đến người dân bình thường, đối Nhật Nguyệt Hội ấn tượng cũng tốt hơn. Có thể thấy rõ điều đó qua việc bang chủ Lý Nguyên của Nhật Nguyệt Hội sau khi bước vào chính giới, có thể cấp tốc ngồi vào vị trí chủ tịch quốc hội hội nghị quốc dân, còn đến khi Ngũ Mai Bang vào chính giới, lại bị chèn ép, không thể tự ý hành động. Mấy năm gần đây, hai đại bang phái trước sau như nước với lửa, vẫn luôn trong tình thế giằng co cực liệt.

Hộp đêm Huy Hoàng là ổ mại *** lớn nhất Nam Cảng, cũng là cây hái ra tiền của Ngũ Mai bang. Chu Tự dẫn người đi phá, xem như là diệt đi nguồn sống. Lạc Mẫn lại đi thiêu hủy kho hàng, vậy còn độc ác hơn. Hơn 300kg heroin, tại thị trường quốc tế có giá hơn 200 triệu đola Mỹ, nếu cứ như vậy mà đốt đi, chẳng biết Ngũ Mai Bang từ nay về sau có thể gượng dậy nổi hay không? Bất quá, đối với hành động lần này, Lăng Tử Hàn tự nhiên là rất tán thành. Nhiều chất có hại như vậy, đã hủy diệt đi biết bao gia đình, hại chết bao nhiêu người, tuy nói rằng những việc này phải thuộc về cảnh sát quản lý và xử lý, theo lẽ thường không có liên quan tới cậu, nhưng nếu đã nhúng tay vào rồi, cậu cũng sẽ không thờ ơ, nhất định sẽ dốc toàn lực.

Suy nghĩ một chút, cậu hỏi: “Chỉ có một mình anh hành động sao?”

“Không phải. Còn có 5 người khác nữa, bọn họ luôn luôn theo phía sau tôi.” Nói xong, Lạc Mẫn dừng xe lại tại một nơi xa. “Trừ khi nào không còn cách nào khác, cậu không nên động thủ.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi hắn: “Để tôi đi với anh, là ý của anh, hay là ý của Chu Tự?”

“Ý của Chu Tự.” Lạc Mẫn thở dài. “Tôi cũng biết là y muốn thử cậu, nhưng tôi lại không thể phản đối. Tin tức của bên Ngũ Mai Bang là thật, là do chính người của tôi truyền đến, dường như bọn họ đang định lúc cậu có một mình mà công kích bất ngờ. Cho nên, tôi cảm thấy việc đem cậu theo là hợp lý, có tình huống khẩn cấp gì cũng có thể phối hợp cùng nhau, hoặc là yểm hộ cậu rời khỏi.”

Lăng Tử Hàn gật đầu: “Tôi hiểu rõ rồi. Anh yên tâm, tôi biết làm như thế nào.”

Lạc Mẫn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời. Trong đêm, chỉ có một vầng trăng khuyết soi rọi, chẳng còn nguồn sáng nào nữa. Khắp nơi mù mịt, một mảnh tối đen, chỉ có khu kho hàng đằng xa, dưới các mái hiên đều có hai ngọn đèn chân không, càng làm tăng thêm sự ảm đạm chung quanh, vô cùng thuận lợi cho hành động lần này.

Lạc Mẫn mang theo Lăng Tử Hàn chạy về phía trước. Vì để đề phòng có người hoài nghi, hắn chạy không nhanh, trước sau vẫn giữ tốc độ để một người chưa qua huấn luyện nhưng vẫn có thể đuổi kịp. Thể lực Lăng Tử Hàn tất nhiên là đã khôi phục không ít, đi lại nhanh nhẹn theo sát phía sau hắn, nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Lạc Mẫn đội tai nghe mini wireless, đem đồng hồ đeo tay trên tay tới gần miệng, nhẹ giọng gọi thuộc hạ, hỏi tình huống.

Rất nhanh, những người đã mai phục sẵn tại đây một ngày đêm hướng hắn báo cáo kết quả quan sát.

Thủ vệ Ngũ Mai Bang ở chỗ này chỉ có hai mươi người, buổi tối có mười người nhận trách nhiệm, nhưng trên cơ bản đều ở phòng trực ban đánh bài hoặc chơi vi tính, rất ít đi ra tuần tra, còn những người trực ca sáng, hiện tại đều đang ngủ, giải quyết cũng nhanh lẹ hơn. Những kho hàng này đều mang kết cấu chủ yếu bằng gỗ, thuộc về kiến trúc nhiên liệu dễ cháy. “Hàng” của bọn chúng rất có khả năng đặt tại trung tâm khu hàng số A7, nhưng cũng không thể khẳng định.

Lạc Mẫn hạ lệnh, đem người Ngũ Mai Bang giết sạch, thiêu hủy toàn bộ kho hàng của chúng.

Nhật Nguyệt Hội quả nhiên không hổ là trùm buôn lậu vũ khí, bọn Lạc Mẫn mang tới đây toàn là đạn lửa kiểu mới nhất của Mỹ mới nhập về không lâu. Lăng Tử Hàn nhìn mà buồn cười, chỉ sợ cả bom, tên lửa cùng pháo, có khi đạn hạt nhân họ cũng có.

Năm thuộc hạ của Lạc Mẫn khiêng ra một loại súng phóng khí lửa tựa như rocket, đem đạn nhét vào, hướng thẳng vào khu kho hàng, hỏa tiễn liền lập tức mạnh bạo khai nổ, bắn ra một nguồn sáng dài gần nửa thước, vừa tiếp xúc với kho liền nổ lớn, sau đó như lửa gặp củi khô mà bốc cháy dữ dội.

Lập tức, cả khu kho hàng liên tiếp mà dấy lên một ngọn lửa.

Người của Ngũ Mai Bang tất cả đều kinh hãi, liền cầm súng chạy vọt ra, nghênh tiếp bọn họ là từng làn đạn như mưa.

Năm thuộc hạ của Lạc Mẫn cùng hắn ở các vị trí khác nhau, một bên phóng lửa một bên giết địch. Lạc Mẫn đặc biệt lưu ý đã có vài người không muốn sống mà chạy nhanh vào kho hàng A7, lập tức hiểu rõ, heroin chính xác là đặt tại đó, lúc này mệnh lệnh ra toàn lực tấn công vào kho hàng A7.

Ngay tức khắc, một làn đạn lửa nhắm thẳng vào đó. Những tên lửa đạn được đặc chế đặc biệt, chỉ cần gặp vật, liền lập tức bùng cháy, không cách nào dập tắt. Mấy người kia trong biển lửa kêu thảm thiết, nhưng cũng nhanh chóng nín lặng.

Lạc Mẫn sợ Lăng Tử Hàn bị đạn lạc bắn trúng, hoặc bị trúng những sóng lửa thiêu cháy đằng xa, nên phân phó chỗ bí mật cho cậu. Lăng Tử Hàn xem qua trận thế, cũng biết cậu không cần phải ra tay giúp đỡ, chính bọn họ đã có thể đối phó, liền an an ổn ổn mà trốn trong góc.

Ngọn lửa không ngừng từ các kho hàng bốc cao lên, trong đêm như con hỏa long, vô cùng to lớn. Âm thanh tường cháy, tiếng súng cùng tiếng kêu thảm thiết của người liên tiếp vang lên, rất có lợi trong việc che giấu hành động tập kích trong bóng tối.

Lăng Tử Hàn bỗng nhiên cảm giác được xung quanh xuất hiện khác thường, cũng đã không kịp lánh.

Có bốn người song song hướng cậu nhào tới, một người một tay vòng quanh cổ cậu, một tay cầm khăn tay bưng kín miệng mũi cậu, mặt khác ba người kia cầm hai tay cùng hai chân cậu, vững vàng mà chế trụ cậu.

Cậu lập tức hiểu rõ bốn người này là nhắm tới cậu, trong khăn tay chắc hẳn là thuốc mê cực mạnh.

Cậu vùng vẫy mười giây đồng hồ, dần dần giảm bớt lực, thân thể nặng nề mà rũ xuống, có lẽ là đã hôn mê.

Thấy vậy bốn người kia tinh thần mới dần thả lỏng, lực đạo trên tay trong nháy mắt không tự chủ được cũng buông dần ra, lập tức liền nhanh chóng đem dây lại, dự định trói cậu.

Nhanh như chớp, ngay lúc đó, tứ chi của Lăng Tử Hàn giống như cá, trơn trượt mà thoát ra sự nắm giữ của ba người kia. Mũi chân phải cậu đá mạnh lên đầu của người đang nắm chân, hai tay ra quyền sắc bén như đao, hướng hai bên tay toàn lực chém ra. Thanh âm cổ họng nát vang ra rất nhỏ, sau đó hai tay cậu nhanh chóng như sấm chớp, vươn ra phía sau bẻ quặc đầu người ở phía sau, một phát hữu lực, chỉ nghe “Bộp” một tiếng, xương cổ người nọ đã gãy.

Bốn người cùng lúc té trên mặt đất, mất mạng tại chỗ. Lăng Tử Hàn theo đà mà ngã xuống mặt đất, tay phải đồng thời rút súng ra, hướng về phía hai giờ tính theo cậu là trung tâm. Trong khoảng khắc chỉ mành treo chuông, tay cậu vẫn dừng ngay động tác ấn cò súng, cả người đông lại, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng như thế, phảng phất cứ như pho tượng.

Trong bóng tối, người đứng nơi đó chính là Lạc Mẫn.

Hắn mặc dù đang chỉ huy hành động, cũng không ngừng quay đầu lại lưu ý an toàn của Lăng Tử Hàn. Ngay trong lúc bốn người kia chế trụ cậu định bắt cậu đi, hắn lập tức liều lĩnh xoay người lại chuẩn bị cứu viện. Nhưng lúc đó, hắn liền thấy hai tay cùng mũi chân của Lăng Tử Hàn đều chuẩn xác mà trúng yết hầu của kẻ tập kích, sau đó vặn gãy cổ của một người. Những động tác này hầu như đồng thời cùng hoàn thành một lúc, hơn nữa đều là một chiêu trí mạng. Hắn ngẩn ngơ, liền thấy Lăng Tử Hàn giơ súng lên, chỉ về phía hắn. Trong nháy mắt, hắn đã rõ, nếu như không phải Lăng Tử Hàn kịp thời thu súng, hắn đã chết. Tốc độ như vậy, căn bản là hắn không thể tưởng tượng được, không ai có thể vừa né tránh vừa đánh trả cùng một lúc như thế.

Hắn vẫn không biết một thanh niên nhìn ngây thơ và nhu nhược như Lăng Tử Hàn rốt cuộc là tới đây để làm gì, mặc dù đang trong khách sạn tại Mộc Lý đã từng thấy cậu cầm súng qua, nhưng một người thanh niên đang hôn mê dù thế nào cũng không tỏa ra được sát khí hại người. Thế nhưng, giờ khắc này, hắn đã rõ. Người thanh niên này chính là một sát thủ bậc nhất. Giờ này khắc này, cả người cậu như một thanh lưỡi dao sắc bén, cho dù là tay không, cũng có thể đem người chém thành hai.

Lạc Mẫn ở trong Nhật Nguyệt Hội cũng có thể coi là tay súng bậc nhất, nhưng tốc độ của thanh niên kia so với hắn còn nhanh hơn gấp mười. Nếu như chân chính cùng hắn quyết đấu, Lạc Mẫn chỉ sợ trong lúc đó tại khoảng cách như thế này sẽ chết hơn mười lần.

Đêm đã khuya, tiếng súng tuy rằng vẫn còn vang, nhưng đã dần trở nên thưa thớt. Phía sau chính là ngọn lửa đỏ rực, Lạc Mẫn vẫn đứng ở trong bóng tối không nhúc nhích.

Lăng Tử Hàn hiểu được cảm giác của hắn, đem súng vắt vào bên hông, ung dung đứng dậy, hướng hắn vẫy tay.

Lạc Mẫn lúc này mới phản ứng, lập tức bước nhanh chạy tới.

Lăng Tử Hàn chỉ chỉ bốn người trên mặt đất: “Anh nhìn xem, có biết họ không?”

Lạc Mẫn lập tức cúi đầu, nhìn kỹ mặt của bốn người họ, lập tức lắc đầu: “Không nhận ra, bất quá xem trang phục cùng động tác bắt cóc cậu của bọn họ, không phải là người của Ngũ Mai Bang.”

Lăng Tử Hàn nhanh chóng lục soát người của bốn tên đó. Bọn họ đều mang theo súng Glock, cũng không có gì ngạc nhiên. Ngoài ra còn có điện thoại di động, cái bật lửa, còn có điếu thuốc lá bán tại khắp B quốc, nhìn không ra đầu mối nào. Ngoài những thứ đó, còn có một người đeo đồng hồ đeo tay. Lăng Tử Hàn lấy tay che đi mặt đồng hồ cũng là camera mini, lúc này mới cẩn thận mà cởi dây đồng hồ của tên đó ra, hướng thẳng ngọn lửa mà ném vào.

Một lát, cậu thở dài: “Bọn họ hơn phân nửa là người của cục tình báo CIA. Được rồi, mau nhanh xử lý thôi.”

Động tác Lạc Mẫn nhanh nhẹn cùng với cậu, đem bốn người họ ném vào trong ngọn lửa đang cháy rực.

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, đem toàn bộ vật dụng của bọn họ ném vào ngọn lửa, cháy sạch sẽ.

Lạc Mẫn hiểu rõ rằng cậu không thể đem những thứ này về, trong nhà có Chu Tự, còn có không ít máy camera cùng Paresence, thật sự là không thể lộ ra nửa điểm kẽ hở.

Lúc này, tất cả tiếng súng đều ngừng, thuộc hạ của Lạc Mẫn hướng hắn báo cáo, đã giết sạch toàn bộ người của Ngũ Mai Bang, kho hàng cũng đã cháy sạch.

Lạc Mẫn nghe xong, lập tức hạ lệnh: “Rút!” Sau đó, hắn cũng định rời khỏi.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Anh nên nhìn quanh một chút, xem còn quên … cái gì không?”

Lạc Mẫn bỗng nhiên nhận thức được vấn đề. Hắn trong giới xã hội đen đã lâu, tư duy đã bất tri bất giác giống như bọn họ. Hắn vẫn tin tưởng mấy bộ hạ đắc lực của mình, bọn họ sẽ không lừa dối hoặc là phản bội hắn, lại không nghĩ rằng lúc này là tình huống đặc biệt, một chút sơ sẩy cũng có thể thí mạng.

Suy nghĩ một chút, hắn hướng Lăng Tử Hàn cười cười áy náy, sau đó cùng cậu đi xung quanh toàn bộ kho hàng.

Đến tận khi xác nhận không còn người sống, lửa cháy khắp nơi, lúc này hai người mới xoay người, chạy vào trong bóng đêm.

HẾT CHAP 15

Mục lục

(1) IBM: http://vi.wikipedia.org/wiki/IBM.

(2) PC – Personal Computer: http://en.wikipedia.org/wiki/Personalcomputer.

(3) PDA – Personal digital assistant – thiết bị hỗ trợ cá nhân: http://vi.wikipedia.org/wiki/Thi%E1%BA%BFtb%E1%BB%8Bk%E1%BB%B9thu%E1%BA%ADts%E1%BB%91h%E1%BB%97tr%E1%BB%A3c%C3%A1nh%C3%A2n.

(4) GPS – Global Positioning System – Hệ thống định vị toàn cầu: http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%87th%E1%BB%91ng%C4%91%E1%BB%8Bnhv%E1%BB%8Bto%C3%A0nc%E1%BA%A7u.

(5) Wireless: thiết bị không dây.

(6) Câu nói chính xác: Đạo cao nhất xích, Ma cao nhất trượng, Đạo cao quá trượng Ma nhượng quy hàng – Cổ Đức.

(7) Shield Internet: Tường lửa.

(8) 1 tấc trung bình 2.54 cm (Hình ảnh của tivi).

(9) PK: đấu đối kháng trực tiếp trên mạng.