Ngàn Dặm Tương Tư

Chương 17




Type: Phương Thùy

Những ngày sau đó, Thiên Anh bắt đầu tự ra ngoài dạo chơi một mình nhiều hơn. Mạc Quân nhân cơ hội ấy để Danh Phong tiếp cận nàng.

Đúng như những gì chàng mong muốn, Thiên Anh dần dần coi Danh Phong là bạn, thậm chí còn là người bạn thân thiết. Tình cảm nàng dành cho Danh Phong tốt đẹp và thân ái đến nỗi nếu Danh Phong không phải do chính chàng đóng giả mà thành, hẳn chàng đã không ít phen đau đầu vì ghen tuông với kẻ này rồi.

Từ “người bạn” Danh Phong, chàng dần hiểu hơn về nàng. Đôi khi chàng nghĩ, nếu chàng không đem lòng yêu nàng, hoặc nếu chẳng may nàng sinh ra là một đại nam nhân, vậy chàng và nàng hẳn sẽ là bạn tốt.

Loại sách nàng thích nhất là binh pháp, loại hoa nàng thích nhất là mộc lan, thời khắc trong ngày nàng thích nhất là hoàng hôn, cảnh trí nàng thích nhất là mặt hồ khi gió nhẹ thổi tới làm gợn lên những con sóng lăn tăn, quê cũ của nàng không có tuyết nên nàng  cực kỳ mong mỏi mùa đông nơi đây.

Danh Phong thậm chí còn được nghe nàng kể về người bạn thân Tô Hoàng của mình. Nàng nói nàng và người đó không còn là bạn lâu rồi. Mặc dù cả hai người họ không hề nhớ rằng đã từng làm một chuyện kinh thiên động địa là để nàng xuyên không tới đây, Mạc Quân ước đoán khoảng thời gian chấm dứt xảy ra không lâu sau khi nàng trở về.Về lý do, nàng nói là vì một nữ nhân xuất hiện. Thật buồn cười khi sự hiện hữu của một người đến sau lại có thể khiến một tình bạn thân thiết chấm dứt. Nhưng sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi biết Tô Hoàng vốn là một người tu tập, một đạo sĩ, một nam nhân với niềm tin sắt đá rằng tình cảm trên thế gian này là công bằng với mỗi người.

Mạc Quân như nhớ lại những lời nàng nói ngày nọ ở núi Ngự Long. Chàng hiểu, nàng không hề ác cảm gì với người bạn này, trái lại còn thực lòng quý mến y, chỉ là nàng không cách nào chấp nhận được sự chia đều tình cảm như thế. Nếu không thể có một kết quả tốt đẹp cho tất cả, nàng thà chấm dứt ngay với nhát cắt đau đớn nhất chứ quyết không để bản thân phải khổ sở vì một vết cứa rỉ máu âm ỉ.

Tính cách nàng - như chàng đã nhận ra - rất rành mạch và rõ ràng, thậm chí còn khá quyết liệt. Nàng nghiêm khắc với bản thân và với hầu hết mọi ngườ, trừ những người nàng yêu quý. Thế mới biết chàng đã nhận được bao nhiêu ưu ái và tin tưởng từ nàng khi nàng chỉ giống như con mèo hoang nghịch ngợm lúc bên chàng chứ không phải một con nhím xa cách với thế giới bên ngoài.

Đôi khi, bằng thân phận Danh Phong, chàng hỏi nàng về chính chàng.

“Phu quân của muội đối với muội thế nào?”

Nàng mím môi, một lát thì nói: “Chàng rất tốt.”

Nhưng Mạc Quân muốn nghe nhiều hơn thế. Chàng lại hỏi: “Chỉ thế thôi à?”

Nàng ngạc nhiên hỏi lại: “Thế thôi. Chứ huynh muốn biết chuyện gì?”

Đôi khi, chính nàng lại đặt ra những câu hỏi khiến chàng bối rối.

Như là một lần, nàng đột nhiên nói: “Danh Phong, huynh nghĩ sao nếu có người viết tặng huynh một khúc nhạc?”

“Ý muội là gì?”

“Muội đang nghĩ, phải tình cảm sâu sắc đến mức nào người ta mới viết nhạc cho nhau?”

“Như muội và phu quân vương gia của muội.” Chàng cười cười cho nàng đáp án.

Nàng bỗng nhìn chàng, vẻ mặt dường như không chắc chắn. “Muội… không biết nữa.”

Thái độ này của nàng khiến Mạc Quân lo lắng khôn nguôi. Chàng vội dò hỏi: “Sao lại không biết? Hoài Vũ vương chẳng phải là đệ nhất cầm sư sao?”

“Người ta nói chừng tháng Mười một năm ngoái, chàng thường chơi một khúc nhạc buồn thảm lạ lùng trong Thiên Vũ tạ. Có vẻ như chàng đã viết riêng cho ai đó.”

Cho nàng. Đó là khúc “Vô hình” chàng viết riêng tặng nàng, chỉ cho nàng mà thôi. Khúc nhạc buồn thảm vì nó chứa đựng toàn bộ nỗi bi thương của chàng khi ấy. Chàng đã từng tấu khúc đó cho nàng nghe trong một buổi chiều hai người ghé chơi Thiên An đình nhưng không cho nàng biết.

Dưới danh nghĩa bạn bè, Danh Phong liền khuyên nàng trở về hỏi phu quân về điều này. Nàng chỉ cười không đáp.

Đêm đó, khi ôm nàng ngủ, Mạc Quân tha thiết mong mỏi nàng sẽ hỏi mình, nhưng nàng chỉ im lặng. 

Một lần khác, nàng lại hỏi Danh Phong: “Huynh có bao giờ vẽ chân dung một ai đó không?”

Câu hỏi này khiến chàng ngẩn ra, một lát sau mới trả lời: “Có chứ!”

“Nhiều không?”

“Điều đó còn phụ thuộc vào tình cảm của ta đối với người kia nữa. Muội hỏi điều này làm gì?”

Nàng cười trừ, lắc đầu: “Muội chỉ tò mò thôi.”

Biểu hiện của nàng càng khiến Mạc Quân lo lắng hơn khi một lần, Danh Phong rõ ràng bắt gặp nàng thở dài lẩm bẩm: “Ước gì muội hiểu được chàng.” Nhưng nàng nhất mực phủ nhận.

Tối đó, khi hai người đang ngồi trong thư phòng, nàng bỗng nhiên lên tiếng: “Mạc Quân, chàng có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc không?”

Chàng sững người trong chốc lát, sau đó đứng dậy tới gần, nâng cằm nàng lên, kiên quyết hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Nàng tránh đi ánh mắt chàng, muốn thoái lui nhưng bị chàng giữ lại, đành ngoan ngoãn trả lời: “Em đang nghĩ suốt thời gian qua, liệu chàng có vui vẻ?”

Mạc Quân nhíu mày nhìn nàng, quyết định phải trả lời bằng hành động. Chàng liền bế nàng đặt ngồi lên bàn, cúi đầu hôn mãnh liệt, sau đó mới trầm giọng nói bên tai nàng: “Ta đang rất, rất vui vẻ.”

Nhưng thái độ kỳ lạ của nàng không dừng lại đó. Một ngày đầu tháng Chín, nàng nói với Danh Phong: “Tết Trùng cửu, muội muốn đến Huyền Không Sơn Thượng.”

(*) Tết Trùng cửu hay còn gọi là Tết Trùng dương nhằm ngày 9/9 âm lịch hằng năm. Vào dịp này, người ta thường lên núi cao ngắm cảnh và uống rượu hoa cúc.