Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 76




Nàng không day dứt, Dạ Nguyệt Sắc liều mạng nói với chính mình, nàng sẽ không day dứt. Con đường mình đã chọn phải tự mình đi tới, Dạ Nguyệt Sắc thật sự đã lựa chọn trốn tránh, còn nàng đã lựa chọn liều lĩnh ở lại bên chàng, vì vậy, nàng tuyệt đối sẽ không day dứt.

Hạc tiên bằng đồng đen được chạm trổ nhã nhặn mà đơn giản, toát ra vẻ tràn đầy lịch sử và tang thương, cúi đầu ngậm cái khay nhỏ trong mỏ, ngọn lửa đã được chỉnh xuống thật nhỏ, chỉ còn lại ánh sáng mông lung, bốn chiếc đèn tường ở bốn góc đã không còn cách nào có thể chiếu sáng căn phòng trống trải, giá rét này nữa.

Bạch Phi Lân ẩn mình trong bóng tối, lạnh lùng nhìn Dạ Ngụy Sắc đang say ngủ trên giường. Không biết là vì giá lạnh hay vì đắp quá nhiều lớp chăn nặng nề mà dường như nàng đang bị ác mộng quấy nhiễu, bất an trở mình, trong ánh sáng yếu ớt cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt nhợt nhạt, xinh đẹp tuyệt trần của nàng đầy mồ hôi lạnh. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, đôi môi cũng dùng sức mím lại, cho dù đang gặp ác mộng vẫn thật yên tĩnh và quật cường, không để lọt ra một câu nói mơ.

Chỉ cần đưa tay ra là hắn có thể cứu nàng thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng hắn không làm vậy, hắn chỉ đứng im, lạnh lùng nhìn nàng, trong đôi mắt luôn luôn lạnh như băng có một cái nhìn khó hiểu.

Vì sao đối mặt với những bông hoa Bỉ Ngạn đỏ như lửa, nàng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương như thế. Giữa một bầu trời đầy hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu, nàng mặc một bộ y phục màu trắng nhẹ nhàng, thanh mát như băng, tìm khắp xung quanh, vẫn không thể tìm được thân ảnh khiến nàng có thể an tâm kia.

Nàng cố gắng tự bình tĩnh lại, chậm rãi xuyên qua bụi hoa cao đến thắt lưng. Mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng nàng biết mình sẽ phải gặp ai, giống như trong tất cả những giấc mơ khác của nàng.

Quả nhiên, một gương mặt giống nàng như hai giọt nước xuất hiện, người đó không khóc lóc, cầu xin như trước, lần này, trên gương mặt tái nhợt như đã chết kia mang theo một nụ cười quỷ dị, đó là vẻ điên cùng trong yên tĩnh khi đã ở tận cùng của sự tuyệt vọng.

“Ta sẽ chờ ngươi.” Giọng nói này như truyền từ nơi xa tới, không ngừng vang vọng, không có bất cứ tình cảm nào.

“Chờ ta? Để làm gì?” Dạ Nguyệt Sắc cũng rất bình tĩnh. Trước mặt là một đoạn đường gập ghềnh mà nhất định nàng phải đi qua, chỉ có chính nàng đi qua, không ai có thể giúp nàng.

“Chờ ngươi trả hết mọi thứ lại cho ta.” Gương mặt kia bắt đầu cười, vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu nứt ra, môi nhếch lên thành một nụ cười, ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng.

Vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc lạnh lùng, đôi mắt sáng và lạnh như sao, khí thế đế vương âm trầm đã được thâm cung triều đình dạy dỗ lập tức mơ hồ tản ra, dáng vẻ vừa ung dung vừa bén nhọn, giống Tiêu Lăng Thiên như đúc.

Tựa hồ nhìn thấy bóng dáng của nam nhân tuyệt mỹ làm người ta kinh hãi, thân ảnh mỏng manh như sương khói kia hoảng hốt lùi một bước, nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mặt Dạ Nguyệt Sắc nữa.

Dạ Nguyệt Sắc không chút buông lỏng, từng bước tiến sát lại, vươn tay ra nâng cằm cô gái kia lên.

Làn da tái nhợt như người chết, xúc cảm mịn màng lạnh băng như da rắn. Đôi môi đỏ tươi chợt mở ra như muốn cắn người, Dạ Nguyệt Sắc run lên trong lòng, nắm gương mặt kia càng chặt trong tay, thân hình nghiêng về phía trước, mắt đối mắt, mũi đối mũi với gương mặt kia.

“Trả lại cho ngươi? Tại sao phải trả lại cho ngươi?” Giọng nói của Dạ Nguyệt Sắc hoàn toàn không mạnh mẽ, tàn khốc, ngược lại còn dịu dàng vô hạn, bởi vì quá mức dịu dàng nên lại lộ ra vẻ nguy hiểm. Đôi mắt nàng tỏa ra tia sáng lạnh lùng, khí thế mãnh liệt áp đảo sự điên cuồng của cô gái kia.

“Ngươi chỉ là một kẻ nhát gan, bởi vì sợ hãi và yếu đuối mà tự giấu mình đi, nay lại muốn ta trả lại mọi thứ cho ngươi? Trả lại cho ngươi, ngươi có thể làm được gì? Ngay là liếc mắt nhìn chàng một cái ngươi cũng không dám, chẳng lẽ còn muốn đứng bên cạnh chàng? Dạ Nguyệt Sắc ta nói cho ngươi biết, ngươi đã chết! Cho dù chưa chết, ta cũng sẽ không cho ngươi tỉnh lại, đây là sự lựa chọn của ngươi, sẽ không còn đường quay về! Ta đã tới đây, đã hứa sẽ ở bên cạnh chàng, dù có chết cũng phải giữ lời hứa này với chàng. Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự tìm nhà tốt mà đầu thai, nếu không có bản lĩnh thì hãy vĩnh viễn ở lại đây, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa. Chỉ dựa vào lời của ngươi mà ta sẽ ngoan ngoãn trả tất cả lại cho ngươi? Đời này, kiếp này, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đó!”

Nàng không day dứt, Dạ Nguyệt Sắc liều mạng nói với chính mình, nàng sẽ không day dứt. Con đường mình đã chọn phải tự mình đi tới, Dạ Nguyệt Sắc thật sự đã lựa chọn trốn tránh, còn nàng đã lựa chọn liều lĩnh ở lại bên chàng, vì vậy, nàng tuyệt đối sẽ không day dứt.

Cô gái kia bị giọng nói mềm nhẹ đến nguy hiểm của nàng dọa sợ, một mạch lùi về phía sau, muốn tránh thoát. Dạ Nguyệt Sắc đã hạ quyết tâm ép nàng ta đến đường cùng nên lúc này cũng tiến tới không tha.

Đột nhiên, trong không gian hư vô này nổi lên cuồng phong, cánh đồng hoa Bỉ Ngạn rộng vô biên cuồng loạn lắc lư trong gió, từng làn sóng màu máu rung động tới tận chân trời. Gió mạnh khiến tay áo màu trắng của hai người bay phần phật trong gió, tóc dài màu đen bị thổi tung. Trong cái nhìn chằm chằm đầy sát ý của Dạ Nguyệt Sắc, bóng người kia dần dần mờ nhạt, giống như khói muốn theo gió bay đi, Dạ Nguyệt Sắc cũng bất ngờ buông lỏng bàn tay, quay đầu nhìn về phía nơi xa tắp đầu bên kia biển hoa.

Giống như có một dây cung khẽ rung lên từ đáy lòng, cảm giác lạnh buốt chạy từ lòng bàn chân lên đến trái tim, cảm giác bị nhìn trộm khiến Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay đầu. Có ai đó đang ở trong bóng tối nhìn nàng, ánh mắt vô tình muốn xuyên thấu qua giấc mơ của nàng, rình mò bí mật trong nội tâm nàng.

Nàng đột nhiên mở hai mắt ra, hoàn toàn không có một chút mê man, đập vào mắt là tấm màn màu tím trăm hoa đua nở, dưới ngọn đèn mờ mờ đến gần như vụt tắt, tấm màn biến thành một bóng đen mông lung. Nàng không quay đầu nhìn, không cần nhìn nàng vẫn có thể cảm nhận được trong không khí có một mùi vị không bình thường, có ai đó đang ở trong căn phòng này. Giống như dã thú ngủ đông trong bóng tối chăm chú nhìn con mồi, âm thầm thu gom sức lực, giống như có thể nghe được tiếng da thịt căng ra, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra khỏi bóng tối, phát ra một cú trí mạng.

Yên lặng ngồi dậy, Dạ Nguyệt Sắc cẩn thận khống chế hơi thở của mình, khiến cho thoạt nhìn có vẻ hết sức bình tĩnh. Nàng cẩn thận dùng chăn bao lấy mình, ngăn chặn không khí rét lạnh ban đêm, cũng mượn động tác này để điều chỉnh dòng suy nghĩ của mình, cuối cùng, nàng quay đầu nhìn về phía bóng tối bên ngoài tấm màn.

“Ai đang ở đó?” Giọng nói của nàng lạnh lùng, trang nghiêm như băng đá, trầm trầm uy nghi, không có một chút sợ hãi.

Bạch Phi Lân tiến về phía trước, rời khỏi bóng tối, hiện ra thân hình, đứng trước giường nàng trong ánh sáng mờ mờ. Vẫn là từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt không vừa lạnh vừa thờ ơ như ban ngày nữa, trong ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo một chút thích thú.

Hắn mặc trang phục thường ngày màu đen, gần như hợp thành một thể với bóng tối, đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng nữ tử mà vẻ mặt vô cùng đương nhiên. Dạ Nguyệt Sắc cũng không e ngại, mặc dù không cảm giác được thiện ý trên người hắn nhưng cũng không có cảm giác nguy hiểm.

“Bạch thành chủ đêm khuya tới chơi không biết có chuyện gì.” Nét mặt nàng thản nhiên, không hoảng hốt như những cô gái khác.

“Ta vừa nhận được tin báo, ba người ở lại ngăn cản khi đưa ngươi về đã chết. Bọn họ là cao thủ đứng đầu thành Thương Sơn, nhưng thoáng chốc đã chết cả ba người, nam nhân của ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh.”

“Đưa ta rời khỏi tay chàng mà chỉ mất ba thủ hạ đã khiến ta giật mình rồi.” Nàng khẽ mỉm cười, giống như trân châu sáng bóng trong ánh sáng mờ ảo: “Thật ra ta tương đối tò mò về một chuyện, chẳng lẽ cô bé Niếp Niếp kia cũng là các ngươi phái tới? Cô bé đó thật sự chỉ mới năm, sáu tuổi sao?”

“Ta là tộc trưởng của tộc Thương Lang, tất cả người trong tộc Thương Lang đều phải nghe mệnh lệnh của ta, cô bé đó và người nhà cũng vậy. Sau khi thủ hạ của ta thăm dò ra chỗ ở của các ngươi, bọn họ không dám tùy tiện xông vào, vì vậy mới lợi dụng cô bé để dẫn ngươi ra ngoài, dù sao đó chỉ là một cô bé không biết gì, các ngươi sẽ không đề phòng.” Hắn ngừng lại một chút: “Nhưng so với chuyện này, không phải ngươi nên lo lắng cho tình cảnh của chính mình hơn sao?”

“Tại sao ta phải lo lắng?” Nàng hỏi ngược lại, gương mặt sáng như ngọc hơi nghiêng, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Ngươi tốn nhiều công sức như vậy để bắt ta tới đây, không phải để nổi cơn nóng giận rồi giết ta chứ.”

“Sẽ không giết, mà chỉ hành hạ thôi thì sao?”

“Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, tra tấn có gì thú vị. Hơn nữa, giữ con tin lành lặn không phải sẽ có lợi cho đàm phán hơn sao?”

Không phải nàng chưa từng lo lắng, nhưng lời của Tiêu Lăng Thiên nói với nàng, nàng vĩnh viễn không quên. Chàng nói, bất kể lâm vào bước đường cùng thế nào, tuyệt đối đừng để kẻ địch biết nàng sợ hãi, vĩnh viễn không được yếu thế trước mặt kẻ địch, đây là một yếu tố quan trọng nhất để chiến thắng.

Nàng không thể coi là đệ tử giỏi của Tiêu Lăng Thiên, nhưng lời chàng dạy, nàng sẽ nhớ, hơn nữa, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân trước mặt này cũng không có ý định làm hại nàng.

Bạch Phi Lân nghe vậy, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, đáng tiếc chỉ có băng giá trên mặt bị phá giải, còn trong mắt vẫn lạnh lùng vô tình.

“Thật kỳ quái, rõ ràng rất giống, rồi lại hoàn toàn không giống.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, giống như đang tự nói với mình, nhưng lại cố ý để nàng nghe được từng lời: “Nói thử xem, giữ ngươi lại thì thế nào? Để xem rốt cuộc ngươi có giống nàng hay không.”

Nàng? Nàng nào? Vẻ mặt Bạch Phi Lân hiện giờ có chút kỳ quái.

“Mặc dù không biết nàng đó là ai, nhưng ta cho rằng ta không giống bất cứ ai hết. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, mời Bạch thành chủ ra về.”

Lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, Dạ Nguyệt Sắc ý thức được rằng không thể ở gần Bạch Phi Lân, một loại cảm giác nguy hiểm đã tiếp cận nàng.

Bạch Phi Lân không nói gì, chỉ đứng đó nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc bốn mắt nhìn nhau với hắn, không chút nhân nhượng. Cuối cùng, Bạch Phi Lân thu hồi ánh mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười lễ độ, khẽ cúi người:

“Vậy tại hạ cáo từ.”

Hắn xoay người rời đi, bước một bước lập tức hòa mình vào trong bóng tối. Sau đó, cửa phòng mở ra, xuyên qua khe cửa, Dạ Nguyệt Sắc có thể nhìn thấy ánh trắng sáng tỏ trải dài trên mặt tuyết. Bạch Phi Lân vừa đóng cửa lại, trong phòng lại trở về với bóng tối một lần nữa.

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi nằm xuống. Ngủ trên chiếc giường lạnh băng giống như bất kể đắp bao nhiêu chăn cũng không các nào làm mình ấm lên được, nàng lại nhớ tới lồng ngực rộng rãi, ấm áp của Tiêu Lăng Thiên.

Nàng nhắm mắt lại, ôm chặt chính mình, vòng tay ấm áp kia không có ở đây, xem ra tối nay nàng đừng nghĩ tới chuyện có thể ngủ tiếp.