Ngâm Vịnh Phong Ca

Chương 29




Mồng mười tháng tám, mặt trời đã lên cao

Mùa hè ở Ngâm Phong quốc chưa từng nóng bức đến như vậy. Tuy nhiên, đây có thể chỉ là ảo giác của mình. Lạc Thiết Vân đứng trên tường thành cao chót vót của thành Chiến Vân nhìn hơn mười bảy vạn tướng sĩ của cả hai bên đang đối đầu dưới tường thành, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng trong lòng như có thứ gì đang bừng bừng cháy, muốn phá ngực mà ra

Dưới thành Chiến Vân có một bình nguyên tên là Lạc Anh, phân cách đông tây của dòng Lạc Thủy. Ở đây, dòng Lạc Thủy phân cách đông tây đại lục bỗng nhiên lặn xuống thành một mạch nước ngầm, cho nên nơi này là bình nguyên duy nhất nối liên đông tây đại lục. Vì hoàn cảnh địa lý đặc biệt, nơi này trở thành chiến trường giao tranh giữa hai nước Ngâm Phong và Lâm Thủy, trải qua mấy trăm năm, vô số trận chiến lớn nhỏ đã xảy ra, máu tươi của vô số tướng sĩ nhuộm đỏ mảnh đất này, và đây cũng là nơi đã an táng biết bao vong linh chiến sĩ.

Bây giờ, mới là lần khai chiến đầu tiên của chiến dịch quy mô lớn , vậy mà lại diễn ra ở nơi này. Hoắc Thiên Uy quyết định đánh một đòn mạnh vào Ngâm Phong quốc. Lần đầu, cho mười lăm vạn quân tiến hành công thành. Điều này đủ để chứng minh quyết tâm to lớn của hắn. Nhưng điều khiến cho hắn giật mình chính là thành Chiến Vân lúc trước luôn đóng chặt cửa thành, vậy mà bây giờ chỉ cho hai vạn quân nghênh chiến. Nhìn hai vạn quân sĩ ngân giáp, lại nhìn lên trên tường thành, hình ảnh soái kỳ hai mặt một đen một trắng tung bay trên tường thành, Hoắc Thiên Uy cười lạnh trong lòng. Tiêu Lăng Thiên ơi là Tiêu Lăng Thiên, lấy hai vạn địch với mười lăm vạn, không ngờ là ngươi lại là kẻ ngông cuồng đến thế. Nhưng, đối mặt với ta mà dám làm như vậy, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.

Phía trên bình nguyên Lạc Anh, mười lăm vạn quân lính Lâm Thủy quốc dàn trận đông nghịt, đội ngũ chỉnh tề: xếp đầu tiên là kỵ binh, tiếp đến là đội cung, sau là thương binh cùng bộ binh. Vậy mà Ngâm Phong quốc chỉ có hai vạn quân bộ binh nghênh chiến, do tả trung lang tướng Tiết Khiêm đứng đầu, hình thành thế trận bảo vệ trước cửa thành, trên tường thành, đội cung thủ đang dàn trận. Hai quân phân cách rõ ràng, khoảng cách ước chừng 300m, hai bên ở thế giằng co.

Áp lực của cuộc đại chiến sắp đến được đặt ở đáy lòng mỗi người theo thời gian lại từ từ biến đổi, hành hạ con người ta đến phát điên. Trong thành Chiến Vân, tràn ngập không khí khẩn trương. Đến con ngựa cũng cảm thấy bất an xao động, liên tiếp đánh mũi, phát ra tiếng phì phì. Các kỵ sĩ cúi người trấn an ngựa, nhưng bàn tay cầm chặt trường thương cũng đã thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Hai bên giằng co trong yên lặng, dây cung ở trong lòng từ từ căng ra đến khi không thể hô hấp được nữa. Cuối cùng, Hoắc Thiên Uy cầm lệnh kỳ ở trong tay chậm rãi giơ lên, sau đó kiên quyết hạ xuống, chỉ sau một khắc đã gãy đôi.

“Xông lên!” Theo lệnh kỳ rơi xuống, kỵ binh doanh tướng quân Trần Khải hét lên, thúc vào bụng ngựa dũng mãnh xông lên. Ở phía sau hắn, năm vạn kỵ binh giống như triều cường, hung hãn xông lên.

Chỉ trong nháy máy, cả vùng đất trở nên chấn động, nếu người nào chưa từng tận mắt chứng kiến thì vĩnh viến không cách nào tưởng tượng được hình ảnh năm vạn thiết kỵ đồng loạt xông lên một cách uy dũng là một cảnh oai hùng như thế nào. Bọn kỵ sĩ mặc áo giáp đen vẫn duy trì đội hình liều mạng xông tới trước, tạo thành một đợt thủy triều không gì ngăn cản được, bất kể là cái gì, gặp phải đợt thủy triều này đều sẽ bị cắn nuốt một cách vô tình, đè ép, nghiền nát cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Hoắc Thiên Uy ở soái doanh, nhìn đội kỵ binh xông lên như thủy triều dậy sóng khiến cho hắn vô cùng tự hào. Đây là niềm kiêu hãnh của hắn, đội quân thiết kỵ vô địch thiên hạ này, ai ai cũng biết là do một tay hắn đào tạo. Hại vạn bộ binh kia, ngay cả vũ khí cũng không cần xuất thủ, chỉ cần dựa vào khí thế của đội quân cũng đủ để phá tan.

Dạ Nguyệt Sắc đứng trên tường thành, mặt không chút thay đổi nhìn về phía đội quân thiết kỵ dũng mãnh không gì có thể ngăn cản đang xông tới gần, tiếng chém giết bên tai càng lúc càng lớn. Không phải nàng không khiếp sợ, nàng sợ, dù sao nàng cũng chưa bao giờ từng trải qua trận đại chiến nào, thậm chí có thể nói ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua là có ngày trực tiếp tham gia vào một trận đại chiến ở cổ đại. Nhưng tại khoảnh khắc nàng muốn lùi bước chạy trốn, quay đầu lại thấy được phía sau có soái kỳ hai mặt.

Soái kỳ hai mặt một đen một trắng tung bay trong gió, cờ trắng lóe sáng ánh vàng kim của chỉ thêu ngũ trảo Kim Long rất sống động, có tường vân phía trên, đó là tượng trưng cho uy lực của hoàng thượng, đồng thời cũng là tượng trưng của nàng. Cờ đen thì dùng kim tuyến thêu một con sư tử uy phong lẫm liệt, hai cánh phía sau dang rộng, giống như có thể tung cánh bay bất cứ lúc nào.

Cờ màu đen là tượng trưng cho nam nhân kia, nhưng giờ phút này, hắn lại không ở bên cạnh nàng, cho nên, cho dù chỉ là làm một người đứng tượng trưng ở chỗ này, thì phần vinh quang này nàng cũng muốn thay hắn nhận lấy.

Cưỡng chế sự sợ hãi trong lòng, nhìn quân thiết kỵ càng ngày càng gần, nàng lanh nhạt cất giọng nói với Lạc Thiết Vân ở bên cạnh: “Không sai biệt lắm, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Lạc Thiết Vân ước chừng một chút khoảng cách giữa hai quân, còn chừng năm trăm thước, liền chậm rãi giơ lệnh kỳ trong tay lên. Dưới thành, lính liên lạc lập tức báo cho Tiết Khiêm đứng ở phía trước trận chiến, Tiết Khiêm giơ cao cánh tay phải, hô to:

“Chuẩn bị,”

Vừa dứt lời, binh sĩ hàng đầu tiên đã ngồi xổm xuống, lộ ra binh sĩ hàng sau, xếp thành ba hình tròn khổng lồ, vây quanh viên mộc, viên mộc phía trên đục lỗ, cài đặt thiết thương, phía trước có bốn cái tà mộc, đây là con cự mã được làm theo những miêu tả của Tô Tái Tình. Phía sau cự mã là ba hàng xe nỏ đen thẫm mang theo những hòm sắt lớn. Những hòm này mở ra, có thể nhìn thấy bên trong lóe ra ánh sáng lạnh lẽo của đầu mũi tên. Mỗi hàng có một trăm cỗ xe nỏ, ba trăm cỗ xe nỏ mỗi cỗ xe có một người lính, giờ phút này đang chăm chú nhìn chằm chằm tay phải dang giơ cao của Tiết Khiêm, đợi lệnh.

Càng ngày càng gần, Khi hàng đầu tiên của kỵ binh chỉ còn cách 1000m, tay phải củaTiết Khiêm không chút do dự hạ xuống, ngân giáp ở trong nắng gắt tỏa ra vẻ huyết sắc. Phía sau, nhất thời hàng vạn mũi tên được bắn ra cùng lúc.

Trước mắt là hai hàng binh sĩ đang sử dụng máy bắn tên, vào cùng một thời điểm, đồng loạt bắn, hàng nghìn mũi tên bay lên, bầu trời bao la nắng ngắt đột nhiên biến thành màu đen. Mặt trời như bị che khuất bởi vô số mũi tên đang phá vỡ bầu trời, nhằm thẳng đội kỵ binh phía trước mà bay đến.Ngay phía sau là đội quân thiết kỵ đang như thủy triều xông đến, không thể ngăn cản nổi, vậy mà bỗng nhiên lại tan tác như luống rau bị dẫm nát, quân lính liên tiếp ngã xuống, không còn khí thế uy phong như ban đầu. Trong chốc lát, số binh sĩ tử vong đã bao phủ cả vùng đất này

Trần Khải không biết mình nhìn thấy gì, hắn chỉ thấy bầu trời dột nhiên tối đen lại, ngẩng đầu lên không xác định được gì. Là tên sao? Nhưng khoảng cách quá xa, cung thủ không thể bắn xa được đến vậy. Đang suy nghĩ điểm đáng ngờ, hắn thậm chí không kịp giơ khiên lên chắn, liền bị mũi tên khổng lồ lao đến, cả người lẫn ngựa đều ngã xuống. Trong khi đang hoảng hốt thì ở bên cạnh đã có nhiều tiếng kêu thống khổ vang lên, tiếng ngựa hí bi thảm, nhưng lại nghe không rõ, mọi chuyện như đang xảy ra ở một nơi rất xa, ngay cả cảm giác đau đớn trên người cũng không rõ ràng.

Kia —— là cái gì? Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn trước khi tắt thở.

Hoắc Thiên Uy nhìn thấy sự lạ phát sinh trên chiến trường, hai mắt đột nhiên đỏ bừng, ngụm máu tươi muốn trào ra. Quân thiết kỵ vẫn luôn là sự kiêu ngạo của hắn, hắn nam chinh bắc chiến, giành thắng lợi là nhờ công lớn của lá bài chủ chốt này. Vậy mà ở nơi này, chỉ trong chớp mắt, cả đội quân tinh nhuệ đã bị tiêu diệt mà ngay cả vạt áo của đối thủ cũng không chạm vào được.

Những mũi tên khổng lồ, dày đặc như bão táp, rơi vào đội kỵ binh ở giữa đội hình, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tiêu diệt một nửa binh lực của quân địch. Đội kỵ binh tuy không bị trúng mưa tên, nhưng do đang di chuyển với một tốc độ cao mà lại đột ngột dừng lại, kỵ mã mất đà, đồng loạt bị trất khớp mà ngã xuống. Binh lính từ trên lưng ngựa ngã xuống gãy xương, chảy máu nhuộm đỏ cả khoảng đất. Năm vạn thiết kỵ, trong nháy mắt chỉ còn lại không tới hai vạn, bị hao tổn quá nửa.

Đội quân còn lại thấy tình hình trước mắt thì vô cùng sợ hãi, có một người quay đầu ngựa cố chạy trốn ra sau. Điều này đã tác động số còn lại. Mọi người đều học theo hắn, hướng ra sau chạy trốn. Đội quân phong kỵ như ong vỡ tổ, binh lính chạy tán loạn.

Người trấn giữ đội hình ở phía sau là đô úy Tạ Lâu Nguyên, vừa nhìn thấy tình hình như thế, lập tức giơ tay chém đầu binh sĩ đầu tiên đảo ngũ. Vừa vung đao vừa hô to: “Giữ vững trận hình! Tập kết! Lùi là chết! Lùi là chết!”

Sau một lúc hỗn loạn, những kỵ binh còn lại cuối cùng cũng khôi phục lý trí, nhanh chóng tụ tập ở bên cạnh Tạ Lâu Nguyên. Tạ Lâu Nguyên quay đầu lại xem xét tình hình ở chỗ nguyên soái, chỉ thấy Hoắc Thiên Uy cho lính liên lạc đến thông báo cho lui binh, quay về doanh trại, trong bụng thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn về phía kia, thấy lính ngã xuống khắp chiến trường, hắn cố nén bi thương ở trong lòng, mang theo đội ngũ nhanh chóng lui về.

Nhìn quân địch lui về, các tướng sĩ ở thành Chiến Vân đều cao giọng hoan hô. Đây là lần đầu tiên ở trong một trận đánh lớn, có thể tiêu diệt hơn một nửa quân chủ lực của đối thủ mà không chịu bất kỳ tổn thất nào. Đây thật sự là kỳ tích, chiếc xe nỏ nho nhỏ chính là kỳ tích, là kỳ tích mà Ngâm Phong quốc tạo ra.

“Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!” Không biết là người nào hô lên, nhưng càng ngày càng nhiều người bắt đầu phụ họa. Dần dần, mấy vạn người cùng hô vang, đao kiếm ở trong tay vung lên, tất cả đều hướng về lá cớ hắc bạch của người đã dẫn dắt bọn họ sáng tạo ra kỳ tích.

“Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại! Phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!”

Nhìn binh sĩ ở phía dưới, bên tai là tiếng gào thét của bọn họ. Ánh mắt của Dạ Nguyệt Sắc lại dừng trên những hài cốt đang nằm phơi xác trên chiến trường. Khuôn mặt của nàng vẫn bình tĩnh, nhìn không ra một tia gợn sóng, nhưng hai bàn tay đã nắm lại thật chặt thành quyền đến nỗi móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, rỉ ra từng giọt máu tươi.

“Nhìn đi, Dạ Nguyệt Sắc, ngươi hãy nhìn đi.” Nàng đang tự nói với chính mình, “Đây là giết chóc mà hai tay của ngươi tạo thành, máu này cũng là bởi vì ngươi mà chảy. Nhưng là đây là con đường ngươi tự mình lựa chọn. Bắt đầu từ hôm nay hãy vứt bỏ sợ hãi, yếu đuối, thương cảm đi, cho dù là tay đầy máu tươi, bước trên con đường này tuyệt đối sẽ không quay đầu lại. Đây không phải là vận mệnh lựa chọn, đây là ngươi —— Dạ Nguyệt Sắc lựa chọn.”

Nâng mắt nhìn chân trời xanh lam phía xa xa. Nơi này rộng vạn dặm, trên trời dưới đất, máu đỏ nhuỗm thẫm cỏ Nguyên Chi. Đây chính là con đường nàng chọn. Bước về phía trước một bước, tay phải đè chặt lên bội kiếm ở thắt lưng bên trái, cho tới nay nàng chỉ coi nó là món đồ trang sức, chậm rãi rút bội kiếm ra, nàng chỉ kiếm lên trời, hai tay ngoài dự tính của mình, không có có một chút run rẩy. Bảo kiếm ngân giáp trên người nàng dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phản xạ ra ánh sáng chói mắt, nàng lúc này như thiên thần tỏa sáng.

Không có lời kêu gọi, nàng biết mình không có sức lực, tiếng nói sẽ bị tiếng la ó của binh sĩ dưới thành át mất, cho nên chỉ dùng hành động để nhắn nhủ tới binh lính —— phong thần bảo hộ ta, thiên hạ bất bại!

Mọi người dần bình tĩnh, tiếng la hét dần biến mất, các tướng sĩ nhìn lên trên tường thành, hướng tới vị vương tôn kia, mọi người quỳ xuống, hai mắt tràn đầy thành kính.

Vào thời khắc này, bọn họ —— đã được gặp thần tiên!