Đêm sâu thăm thẳm, không còn chút dịu dàng của mùa hè. Có lẽ là gió đã
mang quá nhiều mùi máu đến cuộc chiến tranh này, đêm nay dường như cũng
nhuốm mùi tàn nhẫn. Trăng đêm nay bị che khuất sau đêm đen, không chiếu
ra được ít ánh sáng nào, màn đêm như mực bao phủ cả vùng.
Ban đêm sâu đến vậy, có phải thích hợp với những sinh vật thích hoạt động trong
bóng tối? Ví dụ như trước mắt, một con chim nhỏ màu đen tuyền, ánh mắt
lại màu xanh quỷ dị. Nó im lặng như linh hồn xuyên qua bóng đêm, dừng
lại trên vai Tễ Phong, trong lòng Tễ Phong xuất hiện một tia rét lạnh —
Dạ Tầm, công cụ Tiêu Lăng Thiên dùng để đưa những tin tức trọng yếu, dù
chỉ là một con chim sẻ nhỏ nhưng tốc độ có thể sánh với chim ưng, ở
trong bóng đêm không ai có thể phát hiện. Nhưng hai mắt của nó quả thật
quá mức quỷ dị, giống như ngọn lửa địa ngục tà ác đang bùng cháy, luôn
làm cho Tễ Phong cảm thấy lạnh run.
Nhẹ nhàng gỡ ống trúc xuống, nhìn con chim kia yên lặng biến mất trong bóng tối, Tễ Phong từ xà nhà nhẹ
nhàng nhảy xuống dưới đất, không một chút tiếng động, tựa hồ chỉ có
không khí đang lay chuyển nhưng cũng đủ làm nam nhân ở trên giường thức
giấc.
“Chuyện gì?” Thanh âm trong trẻo giống như hắn chưa từng ngủ. Tiêu Lăng Thiên từ trên giường ngồi dậy, hỏi cách màn trướng.
“Khởi bẩm chủ thượng, Dạ Tầm tìm tới.” Tễ Phong quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên cao, trong lòng bàn tay nâng một ống trúc nho nhỏ màu đen.
Màn
trướng bằng lụa màu bạc bị nhấc lên, Tiêu Lăng Thiên chỉ mặc quần áo bên trong, tóc dài xõa tung bước xuống giường. Nhận lấy ống trúc mà tễ
Phong dâng lên, lấy ra một tờ giấy rồi đi tới ánh nến nhìn kỹ. Lát sau,
Tiêu Lăng Thiên lấy lửa từ nến mà đốt tờ giấy đi, khóe môi nhếch lên như nở ra nụ cười.
Tiêu Lăng Thiên vung tay lên, Tễ Phong biến mất trong bóng tối. Tiêu Lăng Thiên bước đi thong thả trở về trên giường, màn
trướng kéo xuống, ánh nến vụt tắt, bóng đêm lại khôi phục sự yên tĩnh
của nó.
Ngày hai mươi bốn tháng bảy, giờ dần, trời mờ sáng, Dạ Nguyệt Sắc cùng Tiêu Lăng Thiên đổi triều phục ngồi ở phủ tri châu, ở chính
đường nhận tham bái của văn võ bá quan trong thành Chiến Vân. Hai người
đều là một thân bạch y ngồi ở trên cao, tỏa ra khí chất cao quý khó nói
thành lời, chỉ là không biết tại sao trên mặt Dạ Nguyệt Sắc che một
miếng lụa mỏng, chỉ để lộ một đôi mắt đẹp trong trẻo.
(giờ dần khoảng từ 3-5 giờ sáng, @Sâu: dậy sớm dữ, lúc ấy ta còn chưa ngủ =”= @Boo:
>0
Trước đó Tiêu Lăng
Thiên cũng không biết nàng sẽ làm như thế, vừa thấy nàng che mặt, trực
giác cho là nàng có chủ ý gì đó, nhưng bây giờ nhiều người nhiều chuyện, không tiện hỏi tới. Các quan viên tham bái cũng không thấy kỳ quái, chỉ cho là Nữ Đế không muốn lộ dung nhan ở trước mặt bọn họ mà thôi.
Do
đang có chiến sự nên nghi thức tham bái đều được đơn giản đi. Dạ Nguyệt
Sắc hỏi một chút về tình hình chiến đấu, tướng quân Lạc Thiết Vân tiến
lên trả lời. Mắt thấy trời dần sáng, vì để chuẩn bị cho chiến tranh,
Tiêu Lăng Thiên lấy cớ Nữ Đế thân thể khó chịu không thể cùng tham gia
nghị sự, phân phó cung nhân hầu hạ Nữ Đế thật tốt, rồi kết thúc tham
bái, mang theo các quan viên đi quân doanh.
Nam nhân có chiến sự bận
rôn, Dạ Nguyệt Sắc biết mình không thể ra trận đánh giặc, cũng không
biết bày mưu tính kế, cho nên không quấy rầy bọn họ. Nàng cũng có chuyện mình muốn làm
Đổi sang một bộ nam trang mộc mạc, tóc búi lại theo
kiểu nam tử. Chỉ lát sau, Dạ Nguyệt Sắc biến thành một vị thiếu niên
đứng ở đường cái của thành Chiến Vân, phía sau có hai gia đinh một nam
một nữ. Đó chính là Thương Hải Nguyệt Minh. Nàng đi dọc con đường, từ từ nhìn thấy cảnh sắc tiêu điều nơi đây. Bởi vì chiến sự cho nên phần lớn
các thương gia cũng không buôn bán gì nữa, chỉ còn lại phần lớn là các
trà lầu tửu lâu, bên trong có mấy người dân đang nói chuyện chiến sự.
Nhìn sắc trời một chút, Dạ Nguyệt Sắc quyết định ở lại tửu lâu ăn cơm
trưa, thuận tiện nghe dân chúng trong thành có cái nhìn thế nào đối với
trận chiến này.
Bước vào một nhà trọ tương đối rộng rãi sạch sẽ, tiểu nhị ngay lập tức tiến lên ân cần tiếp đón.
“Mời các vị khách quan vào bên trong, các vị muốn ăn gì?”
Vừa nói, tiểu nhị vừ dẫn bọn họ tới bên một cái bàn ở trên lầu sát cạnh cửa sổ. Đang đi vào bên trong thì bỗng nhiên một vị công tử áo xanh ở chiếc bàn phía trước ngẩng đầu lên, cũng đúng lúc Dạ Nguyệt Sắc nhìn về phía
đó, hai cặp mắt nhìn nhau. Dạ Nguyệt Sắc ngẩn ra còn vị công tử kia chậm rãi cười.
Vị kia không phải là đệ nhất cao thủ đông lục Lâm Vãn Y sao?
Không sai, người trước mắt chính là Lâm Vãn Y. Chỉ thấy hắn đứng dậy, ôm
quyền mỉm cười với nàng: “Tô tiểu đệ, đã lâu không gặp, bặt vô âm tín.”
“Thì ra là Lâm huynh,” nàng cũng ôm quyền đáp lễ, “Đã lâu không gặp, thật là khéo.”
“Không bằng cùng nhau ngồi đi, cùng nói chuyện vui vẻ.” Lâm Vãn Y thành ý mời, có lẽ vì lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng quá sâu sắc, hắn rất có
cảm tình với cô bé có vài lần duyên phận này.
“Vậy thì đành quấy rầy
Lâm huynh.” Dạ Nguyệt Sắc hớn hở đồng ý. Lần trước gặp mặt là lúc nàng
đang e ngại Tiêu Lăng Thiên, đi có chút vội vàng, bây giờ nghĩ lại chỉ
sợ là thất lễ. Lúc này có thể gặp mặt ở chỗ này, cũng là một loại duyên
phận. Thế giới của nàng vẫn bị hạn chế ở trong hoàng cung, chỉ là một
phương trời bé nhỏ, bây giờ có một người không biết thân phận của nàng
có thể cùng nàng nói chuyện ngang hàng, làm bạn bè. Đó thật là một
chuyện tốt.
Ngồi xuống, Dạ Nguyệt Sắc tùy ý gọi mấy món ăn, Thương
Hải Nguyệt Minh theo thường lệ đứng ở phía sau hầu hạ. Lâm Vãn Y nhìn
thấy này cảnh này, lại nhớ đến ca ca của Tô Tái Tình có một thân quý
khí, liền biết nữ tử trước mắt này hẳn là tiểu thư gia đình quyền quý,
nên không khỏi tò mò hỏi:
“Lúc này ở thành Chiến Vân đang chiến tranh loạn lạc, vì sao Tô tiểu đệ lại ở chỗ này?”
Không nghĩ tới vừa nói chuyện hắn đã hỏi vấn đề này, Dạ Nguyệt Sắc cầm lấy
chén trà uống nhẹ một ngụm, để chén trà xuống rồi mới nói.
“Ta cùng
huynh trưởng chỉ định tới thăm một người họ hàng, ai ngờ gặp phải chiến
sự. Ca ca của ta một lòng muốn nhập ngũ chiến đấu để đền đáp quốc gia,
ta không yên lòng nên muốn lưu lại, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn
nhau. Còn vì sao Lâm huynh lại ở chỗ này?”
“Ta không thể so sánh với
lệnh huynh, chỉ vì gia sư vẫn ẩn cư ở đây, lại thấy chiến sự nơi đây
nguy hiểm mà gia sư đã cao tuổi, ta không yên lòng, nên đến thăm.”
Dạ Nguyệt Sắc nghe vậy thì gật đầu, nhưng phía sau nàng Thương Hải Nguyệt
Minh lại âm thầm kinh sợ. Danh chấn thiên hạ Lãm Ngọc công tử Lâm Vãn Y, mười lăm tuổi xuất đạo đã nhiều lần giao chiến cùng cao thủ, đến nay đã mười năm mà chưa hề chiến bại, được người đời xưng tụng danh hiệu đệ
nhất cao thủ đông lục. Chẳng qua là sư phụ của vị đệ nhất cao thủ này
lai lịch bất minh, đến nay không người nào biết được, giờ phút này hắn
lại dễ dàng nói ra nơi sư phụ ẩn cư , không biết hắn có suy nghĩ gì.
Thật ra thì Lâm Vãn Y thật chẳng có suy nghĩ gì, chẳng qua là không khỏi
thấy ngạc nhiên trước duyên phận với cô bé này. Biết nàng không có võ
công, nên không tự chủ mà nói ra. Nói ra khỏi miệng, thì mới nhớ tới Tô
tiểu đệ mặc dù không biết võ công, nhưng hai người hầu đều là cao thủ
thâm tàng bất lộ, không khỏi ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
(thâm tàng bất lộ :Cố tình dấu diếm, không để lộ ra bản chất của mình)
Thương Hải Nguyệt Minh cực kỳ bình tĩnh, mặc dù trong lòng giật mình, nhưng là trên mặt thì lại yên tĩnh như giếng nước sâu, phảng phất như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm hầu hạ Dạ Nguyệt Sắc dùng cơm.
“Ta tới mấy
ngày, nhưng vẫn không nhìn thấy phụ nữ và trẻ con, Lâm huynh có biết vì
sao?” Dạ Nguyệt Sắc muốn thăm dò tình huống kỳ lạ trong thành, cảm thấy
Lâm Vãn Y là người trong giang hồ, hẳn là biết nhiều hơn người thường
nên liền lên tiếng hỏi thăm.
“Tô tiểu đệ có lẽ không biết, bởi vì
thành Chiến Vân này là thành nơi biên giới hai nước, cho nên quanh năm
đều ở trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Vì để ứng phó với việc có thể
phát sinh đại chiến, triều đình đã xây dựng một khu lánh nạn ở phía đông thành chuyên dùng để phụ nữ, trẻ em và người già tránh nạn. Bây giờ
đang trong thời gian đại chiến xảy ra, những người không có năng lực
chiến đấu đều đã đi lánh nạn rồi”
“Thì ra là như vậy”, nàng khẽ mỉm cười, “Triều đình cũng rất chu đáo.”
Dạ Nguyệt Sắc tuy giả trang thành nam nhân nhưng không che giấu dung nhan, khi cười khẽ một tiếng, thật giống như đóa hàn mai mới nở. Tuy không có chủ ý nhưng vẻ mặt lúc này lại diễm lệ, như hoa bay nhè nhẹ rơi vào
trái tim Lâm Vãn Y, khiến cho hắn rung động, lại không khỏi nhớ tới một
chuyện.
Năm ngoái, khi gặp nhau, nàng nói mình mười bốn, vậy bây giờ
—— nàng chắc là đã đến tuổi cập kê. Không biết đã có nhà nào tới hỏi
chưa?
(@Boo: hoho sr anh, Nguyệt Sắc nhà em hoa đã có chủ lâu oài,
kaka ~^-^~ @Sâu: Thiên ca mà biết anh này có ý đồ bất chính chắc chắn sẽ đại khai sát giới =]]~)
Ý thức được mình đang nghĩ gì, hắn không
khỏi trấn động trong lòng, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng đã khác. Hắn đã không còn ít tuổi, khi nhìn thấy cái ngoái đầu mỉm cười của Dạ
Nguyệt Sắc lúc mới gặp, một mũi tên đồng đã không tự chủ được mà cắm vào tim hắn. Nay đã hiểu rõ tâm tư của mình, nhìn đôi mắt thanh thuần trong sáng của nàng, hắn lại không khỏi ngầm cười khổ.
Nhìn của chỉ của cô bé này, chỉ sợ là người của gia đình lớn, mình mặc dù hơi có chút danh
tiếng, nhưng rốt cuộc cũng là người trong giang hồ. Bởi vì cái gọi là
môn không đăng hộ không đối, đứa nhỏ này lại giống như không có chút
tình cảm với mình, đối với mình chỉ có tình bằng hữu, không có nửa điểm
tình yêu nam nữ, chỉ sợ rằng tâm không có chỗ để bày tỏ.
Bên này hắn
đang suy nghĩ lung tung, bên kia Dạ Nguyệt Sắc hỏi không được trả lời
lại cho rằng hắn có gì bất mãn với triều đình, liền hỏi:
“Không biết
Lâm huynh đối với chiến sự lần này thấy thế nào, quân địch tập trung bốn mươi vạn hoả lực, Lâm huynh cho rằng phe ta có phần thắng không?”
Lâm Vãn Y phục hồi tinh thần, nhìn nàng, than nhẹ một tiếng trong lòng.
“Không cần lo lắng, mặc dù quân địch đông đảo, nhưng hôm trước ta được biết
hoàng thượng ngự giá thân chinh, việc đó là sự ủng hộ lớn cho quân ta,
làm tăng sĩ khí cho quân dân. Chủ soái quân ta lại là đương kim nhiếp
chính vương điện hạ. Vị nhiếp chính vương điện hạ này mặc dù còn trẻ,
nhưng thâm sâu khó lường, có hắn trấn giữ, bản thân ta cảm thấy phần
thắng là rất lớn.”
Dạ Nguyệt Sắc nghe hắn sùng bái người trong lòng
mình, đương nhiên vui mừng, nụ cười trên mặt cũng trở nên nhu hòa, mà sự dịu dàng đó rơi vào trong mắt Lâm Vãn Y lại trở thành phong tình, khiến hắn lại càng thêm rung động.
Hai người vừa ăn cơm trưa vừa nói
chuyện với nhau rất thoải mái, chỉ chớp mắt đã đến xế chiều. Dạ Nguyệt
Sắc nhìn thời gian, thấy đã nên trở về vì nàng còn chuyện cần làm, phải
chuẩn bị một chút, cho nên đứng dậy cáo từ.
Lâm Vãn Y cảm thấy có
chút buồn bã, liền hỏi thăm địa chỉ của nàng, muốn ngày sau đến thăm. Dạ Nguyệt Sắc không thể cho hắn biết, nên không thể làm gì khác là từ
chối, lấy lý do là ở nhờ nhà họ hàng cho nên không tiện. Mà Lâm Vãn Y
vẫn còn ở phòng hảo hạng của khách điếm này, nàng hẹn lần sau sẽ tới
thăm, lúc này hai bên mới cáo từ hồi phủ.
Trở lại phủ tri châu, Dạ
Nguyệt Sắc muốn viết lại những thứ đã nhớ trong đầu. Nàng sống ở thế kỷ
hai mươi mốt, sách chiến tranh thời cổ đại cũng xem qua, vẫn nhớ kỹ một
số trọng điểm quan trọng, hy vọng đối với cuộc chiến lần này có thể giúp ích được một chút.
Vừa viết, vừa chờ Tiêu Lăng Thiên trở lại, ngay
cả bữa tối cũng chưa ăn. Chớp mắt, ánh trăng đã lên cao đến ngọn liễu,
đã gần đến giờ Mẹo.
Tiêu Lăng Thiên, tại sao ngươi vẫn chưa trở lại?
(@Boo: edit xong chương này thấy thương Lâm huynh wa, có cảm tình trước nhưng
lại nói sau, khổ thân. Lần sau mà thích thì nói lun đi. Chém một hồi lại nhớ đến phim You are handsome” => các bạn nam là phải rút kinh
nghiêm nha!! chẹp chẹp, @Sâu: Xem cái phim YAH ấy mà ta ức phát khóc, ta thích anh kia cơ, nghe cái bài hát mà anh ấy hát cho bạn nữ chính mà
thương anh ấy tê tái. Hức hức. Nhưng vấn đề ở đây là dù bạn Lâm có nói
trước hay nói sau thì số trời đã định, địch sao nổi với Thiên ca, hơ hơ
hơ)