(*) Xe ding ding (叮叮车): Hệ thống xe điện hai tầng lâu đời và lớn nhất thế giới, hoạt động từ năm 1904.
Có hoa tươi, có lời yêu thương, thời gian làm việc trôi qua rất nhanh.
Buổi tối đúng giờ tan tầm, Lê Phù chưa đi lấy xe ngay mà đi bộ đến ga tàu điện ngầm. Cô và Châu Ánh Hi thỉnh thoảng hẹn nhau ngồi tàu điện ngầm và xe buýt, sẽ càng có cảm giác yêu đương hơn.
Tiêm Sa Chủy về đêm ngập trong ánh đèn neon.
Đám đông nhộn nhịp chen chúc trên con đường hẹp, người đến rồi đi.
Lê Phù xuống tàu điện ngầm, rẽ vào trung tâm thương mại gần đó, cô thấy Châu Ánh Hi mặc áo khoác dài qua đầu gối màu đen, đứng ngoài cửa cúi đầu đánh chữ, có vẻ như đang bận rộn công việc. Cô đùa nhây, lặng lẽ chuồn ra sau lưng anh, thấy xung quanh không có ai, nhẹ nhàng vỗ lên mông anh.
Châu Ánh Hi giật mình, quay đầu lại, thấy đôi mắt cười kia, trong lòng lập tức dịu dàng, nắm lấy cổ tay cô, nói: “Bác sĩ Lê, sao lại đùa giỡn lưu manh bên đường như vậy.”
Trong mắt Lê Phù tràn đầy tủi thân: “Sao chỉ cho phép anh đánh em, mà không cho phép em đánh anh.”
Chu Ánh Hi kéo cô về phía trước, trầm giọng nói: “Còn tùy lúc.”
“Thầy Châu, sao anh còn có gánh nặng thần tượng vậy.” Nói xong, Lê Phù lại vỗ nhẹ một cái.
Hàng người tiến tới ở hai bên, Châu Ánh Hi bị hành vi đùa giỡn của cô làm cho đỏ mặt.
Trên giường là chó săn hung ác, dưới giường là chó con nhút nhát, sự tương phản này đâm vào tim Lê Phù. Cô kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, sau đó nói một tiếng: “Đi thôi”. Châu Ánh Hi nắm tay cô, mười ngón đan chặt đi vào trung tâm thương mại.
Cũng giống như tất cả các cặp tình nhân đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, hai người cũng đi ăn tối trước, sau đó chọn một bộ phim mình thích. Hai người làm ổ trên ghế tình nhân, lặng lẽ tựa sát bên nhau, để thời gian hẹn hò chậm rãi trôi qua trong một bộ phim tình yêu lãng mạn.
Lúc xem phim, tay Châu Ánh Hi không an phận, như có như không vuốt ve chân Lê Phù, cả người anh khó chịu.
Lê Phù nhắc nhở anh nhiều lần, nói muốn tập trung xem phim, Châu Ánh Hi lại biện minh, nói đã có ghế tình nhân, không phải là để các cặp tình nhân thân thiết sao.
“Châu Ánh Hi.” Lê Phù nhỏ giọng tặc lưỡi: “Anh ở trong lòng em thật sự…”
Cô nhíu mày, lắc đầu.
“Làm sao?” Châu Ánh Hi hỏi.
Lê Phù thở dài: “Đã hoàn toàn không còn là nhà nghệ thuật không vướng khói lửa nhân gian, sụp đổ rồi, anh biết không.”
Châu Ánh Hi nhìn vào mắt cô: “Bên ngoài anh vẫn là nghệ sĩ không vướng khói lửa nhân gian, nhưng bộ mặt thật của anh, chỉ để em thấy thôi.”
Lê Phù cười khẽ, đưa tay bốc bỏng ngô: “Một ngày nào đó em nhất định phải vạch trần hành vi xấu xa của anh.”
“Mọi người sẽ không tin em đâu.”
“…”
Thu hồi ánh mắt nóng rực, bàn tay Châu Ánh Hi lại sờ về phía chân Lê Phù, năm ngón tay giữ chặt đầu gối cô, dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào da thịt, yêu cầu cô tiếp tục xem phim.
…
Phim kết thúc lúc 10 giờ rưỡi tối, Châu Ánh Hi đón taxi đưa Lê Phù về nhà, nhưng Lê Phù lại nói, cô muốn ngồi xe ding ding.
Băng qua vài con phố chật hẹp, họ đợi vài phút ở đường phụ trước khi lên một chiếc xe ding ding màu đỏ. Từ nhỏ Lê Phù đã thích ngồi ở tầng hai, cô kéo tay Châu Ánh Hi, nhanh chóng leo lên cầu thang, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, sóng vai ngồi xuống.
Lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên cùng bạn trai ngồi xe ding ding, lòng cô tràn đầy niềm vui.
Tất nhiên, anh cũng vậy.
Đêm đến không có quá nhiều người lên xe, đúng lúc tạo cho họ thế giới hai người yên tĩnh trong sự náo nhiệt.
Ở Hồng Kông, đèn xanh đèn đỏ, tiếng bước chân, tiếng xe cộ… dường như tất cả đều nhanh đến mức không nói vô nghĩa, nhưng chỉ có duy nhất xe điện là rất chậm, tiếng trục xe và quỹ đạo ma sát xoành xoạch, dọc theo đường ray chậm rãi chạy trong thành phố chen chúc giữa các tòa nhà này, hình thành một loại lãng mạn độc đáo.
Lê Phù và Châu Ánh Hi đã quen với cuộc sống ở Luân Đôn và Cambridge, cố gắng tìm kiếm chút cảm giác yêu đương từ tốn ở thành phố này.
Cửa sổ xe mở hết ra, không khí thiên nhiên không bị cản trở tràn vào, Hồng Kông tốt hơn nước Anh ở chỗ, mùa đông cũng sẽ không quá lạnh. Lê Phù tựa vào vai Châu Ánh Hi, liên tục ngước mắt nhìn anh, anh cũng liên tục cúi đầu tìm ánh mắt của cô, tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phố dường như không liên quan đến họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thì ra đây chính là cảm giác yêu đương.” Lê Phù nghịch ngợm xoa xoa ngón tay anh.
Châu Ánh Hi sửa lời lại cho cô, ngẩng đầu lên, nói: “Phải, yêu đương với anh là cảm giác như này, với người đàn ông khác, không nhất định có thể cho em cảm giác tốt như vậy đâu.”
Lê Phù nhéo đầu ngón tay anh: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Châu Ánh Hi nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của cô, nói: “Cũng không phải là anh cảm thấy mình rất hoàn mỹ, chỉ là anh rất tự tin cho rằng anh rất hợp với em.”
Một lời tỏ tình trìu mến đến bất ngờ, Lê Phù thấy trong lòng ngứa ngáy. Cô nghiêng người hôn Châu Ánh Hi một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là sự dịu dàng ấm áp vô tận.
Châu Ánh Hi lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc tai nghe, một bên nhét vào lỗ tai Lê Phù. Cô phát hiện, anh rất thích nghe nhạc cùng cô, đi dạo, đi xe buýt cũng vậy.
Trùng hợp thật, cô cũng thích.
Hai người có xứng đôi hay không, thường liên quan đến từng chuyện nhỏ trong cuộc sống.
Rất rõ ràng, hai người là trời sinh một đôi.
“Tôi vẫn sẽ luôn bình tĩnh lắng nghe
Cùng em kề vai dù tiến hay lùi
Thời gian sẽ trôi, rồi lại trôi…”
Khúc nhạc dạo dần hết, là bài hát “Vô điều kiện” của Trần Dịch Tấn.
Lại một lần nữa ăn ý thầm lặng, bởi vì đây cũng là một ca khúc Lê Phù rất thích. Cô tựa vào vai Châu Ánh Hi, tầm mắt hai người hướng ra ngoài cửa sổ, trên đường có một đôi tình nhân đang tươi cười, đang ôm ấp, đang hôn môi.
Sợ Lê Phù lạnh, Châu Ánh Hi nắm luôn tay kia của cô đặt vào lòng bàn tay của mình. Khi bài hát tiến vào phần cao trào, lồng ngực anh dâng lên chút cảm xúc mãnh liệt, anh không nhịn được khẽ ngâm nga.
“Khi xuất hiện trào lưu thích sự mới mẻ
Khi những người bên cạnh thích sự nổi tiếng
May mắn thay khi bên tôi và em
Là sự tự nhiên ngọt ngào.
Khi lời đồn vang lên chua chát
Cho anh ta ghen tị nhiều hơn
Vì tình yêu trên thế gian
Là không so đo, vô điều kiện…”
Gió đêm thổi nhẹ, từng nốt nhạc dịu dàng từ tốn của anh đều có thể nắm chặt trái tim của Lê Phù, cô biết tại sao anh lại mở bài hát này cho mình nghe.
Bởi vì, đó là lời anh muốn nói với cô.
Không chỉ là những lời tâm tình êm tai, mà còn là lời thề, là lời hứa.
“Thật ra, ban đầu hình như em đã động lòng với anh rồi.”
“Thế à? Lúc nào?”
Kinh ngạc khi Lê Phù sẽ nói như vậy, Châu Ánh Hi cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô, chờ mong một đáp án dễ nghe.
Cho dù ánh đèn neon sặc sỡ lóe lên dưới đáy mắt Lê Phù, cũng không giấu được sự dịu dàng động lòng với anh: “Ừm, ở hồ Como, lúc anh đang đàn dương cầm cho hai cặp đôi mới cưới, lúc nghỉ giải lao, em nhớ rõ hình như anh ngoái đầu lại tìm người. Chính từ cái nhìn đó, em thán phục, sao trên đời này lại có người lớn lên giống hoàng tử đến vậy, như là bước ra từ trong thế giới cổ tích vậy.”
Trong lòng cực kì cảm động, Châu Ánh Hi ôm eo Lê Phù, cúi đầu hôn cô.
Tầm nhìn dần khôi phục ánh sáng, Lê Phù dùng ngón trỏ chọc chọc gò má anh: “Châu Ánh Hi, khoảng thời gian đó vất vả rồi, nhưng xin anh yên tâm, em thật sự thích anh, không phải là đùa giỡn. Sau này, em cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với anh.” Cô ngoắc ngón út với anh: “Chúng ta ngoắc tay, phải ở bên nhau thật hạnh phúc, nhé?”
“Được.” Châu Ánh Hi ngoắc ngón tay Lê Phù, hai ngón tay ngoắc chặt như ổ khóa đính ước.
Cô đáp lại nụ cười, còn ngọt ngào hơn trước.
Người đang yêu thường rất ngây thơ, nhưng biết bao nhiêu người, ngay cả một lời hứa ngoắc tay cũng không giữ được.
Tiếng xe leng keng xuyên qua từng con đường chật hẹp, rời khỏi nội thành, lái vào các tòa chung cư chi chít. Lê Phù tựa vào vai Châu Ánh Hi, trong tai nghe tiếng Quảng đổi hết bài này đến bài khác, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi, dường như chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần nắm tay anh, cô sẽ vô thức thấy bình yên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Xe buýt, ghế ngồi, nắm tay, dựa sát nhau, ôm hôn…
Đó là cách giải thích về sự lãng mạn của họ.
Trong khoảnh khắc cúi đầu vén tóc cho Lê Phù, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ bị ánh sáng chiếu qua của cô, Châu Ánh Hi hy vọng, xe cộ, đồng hồ có thể trôi chậm lại chút, vậy thì họ có thể yêu nhau lâu hơn chút.
Anh thích cô, rất thích, rất thích.
Khi xe đến trạm, Lê Phù được Châu Ánh Hi đánh thức, hai người suýt nữa ngồi quá trạm.
Từ nhà ga trở về khu dân cư, còn một đoạn đường ngắn, Châu Ánh Hi thấy ven đường có một cửa hàng hoa tươi chưa đóng cửa. Anh nắm tay Lê Phù, chọn một bó hoa hồng đẹp nhất cho cô.
Anh nói: “Cái này gọi là, hoa hồng đêm.”
Một tay Lê Phù được Châu Ánh Hi nắm, một tay cầm hoa hồng đêm màu trắng còn đọng sương, chậm rãi đi về phía khu dân cư. Rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau, nhưng hai người vẫn không nỡ xa nhau, nhưng đường cũng chỉ dài có từng đó, thoáng cái đã đi hết.
Lê Phù không muốn lên tầng, kéo anh ngồi xuống ghế dài trong khu.
Vài ngọn đèn đường mờ ảo chiếu trên con đường lát đá, Lê Phù cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn ở bên bạn trai lâu một chút. Nhìn qua hai người đều rất hưởng thụ sự yên tĩnh khi đêm đến, Châu Ánh Hi lại vì cô mà ngâm nga một bài hát tiếng Quảng, vẫn là “Vô điều kiện” của Trần Dịch Tấn.
“Tạo ra những hẹn ước có thể hẹn ước
Ôm chặt lấy từng ngày sau này
Thật ra chắc em đã phát hiện ra
Tôi có rất nhiều thứ không hoàn hảo.
Tôi chỉ biết ngày ngày cố gắng hơn…”
Chỉ hát một đoạn ngắn, Châu Ánh Hi đột nhiên kéo tay Lê Phù đặt lên đùi mình, dùng sức nắm: “Phù Phù, chúng ta sống chung đi.”
Lê Phù kinh ngạc, rụt rè từ chối: “Chúng ta mới bên nhau bao lâu chứ.”
Châu Ánh Hi kề vào má cô, vô tình bắt được vẻ mặt đáng yêu của cô: “Nhưng em cười.”
“Em, em không cười.” Lê Phù căng thẳng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, chột dạ mím môi.
“Anh nghiêm túc đấy.” Hai tay Châu Ánh Hi ôm lấy Lê Phù, tựa cằm trên đầu cô: “Anh sẽ nói với ba mẹ em, anh không thể đợi được nữa, muốn mỗi ngày đều ở bên em.”
Lê Phù nằm trong ngực ấm áp của anh bướng bỉnh: “Anh dính người quá đi.”
“Ừ, anh dính người thế đấy.”
“Anh là đồ phiền phức.”
…
Châu Ánh Hi ôm Lê Phù không buông tay, thích cùng cô sưởi ấm trong đêm đông có gió mát thổi qua.
Đôi môi ấm áp của anh hôn từ trán, chóp mũi xuống môi cô, vết hôn dày đặc tê dại khiến tim cô ngứa ngáy, cuối cùng bị khiêu khích đến bốc lửa, thân thể không ngừng nâng lên. Hai tay cô vòng ra sau lưng anh, nghênh đón nụ hôn sâu của anh, cánh hoa trắng trong tay bị gió thổi bay, từng mảnh bay lên ghế, trên mặt đường.
Đột nhiên, từ đèn đường vang lên tiếng thở dốc của đôi nam nữ.
Tưởng ai xa lạ, Lê Phù sợ tới mức đẩy Châu Ánh Hi ra, nhìn theo ánh sáng, mới phát hiện là Lê Ngôn. Anh ấy ôm chặt Tô Vũ Tâm, không để ý người khác hôn mút, Tô Vũ Tâm nhỏ nhắn sắp bị nụ hôn ướt át như bão táp mưa sa của anh ép đến nghẹt thở.
“Lê Ngôn, Lê Ngôn…”
Thấy người ngồi trên ghế, Tô Vũ Tâm nức nở kêu lên, đá Lê Ngôn mấy cước, anh ấy mới phản ứng lại.
Rất nhanh, Lê Ngôn nhìn thẳng vào mắt Lê Phù, có cảm giác hóa đá vì bị nhìn trộm.
Lê Ngôn kéo Tô Vũ Tâm, đi tới bên ghế, lấy lại tinh thần, giải thích với Lê Phù: “Tối nay chị dâu em ở nhà chúng ta.”
“Ừm.”
Thấy Châu Ánh Hi bên cạnh, Lê Ngôn lấy thân phận anh trai Lê Phù, cố ý nghiêm khắc hung dữ: “Khuya thế này rồi, cậu còn ở đây làm gì, mau về đi.”
Anh ấy kéo Lê Phù: “Em, về nhà họ Lê với anh.”
Dù sao thì anh trai và chị dâu cũng là người nhà của mình, Lê Phù ngoan ngoãn trốn sau lưng Lê Ngôn, thè lưỡi với Châu Ánh Hi bị loại khỏi “gia đình.”
Lê Ngôn lại chỉ vào Châu Ánh Hi, nhắc nhở anh: “Muốn em gái tớ làm bà Châu, cậu còn phải cố gắng thêm.”
“Tuân lệnh.” Châu Ánh Hi trịnh trọng vỗ vai anh ấy.
-
Lê Ngôn: Chết tiệt, ông đây vẫn chưa hôn xong mà aaaaa!!!