Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 70: Muốn hẹn anh (Nửa H)




Tối qua Lê Phù hoàn toàn mất sức, được Châu Ánh Hi ôm vào phòng tắm tắm rửa. Lúc trần truồng dán vào nhau, dục vọng lại lần nữa bắn lên từ trong bọt nước ấm áp, nếu không phải vì ngày mai cô phải đến Sở Y tế tăng ca, anh nhất định sẽ dỗ cô làm thêm lần nữa trong phòng tắm.

Loại dục vọng không được thỏa mãn này, dù ban đêm Châu Ánh Hi đã dùng lý trí đè xuống, nhưng sáng sớm hôm sau, lại lan tràn theo phản ứng sinh lý của thân thể. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử, mới 5 giờ rưỡi, anh nhẹ nhàng nghiêng người, vén sợi tóc của Lê Phù ra, bờ vai gầy lộ ra từ cổ áo sơ mi, tiếng hít thở của cô rất nhẹ, ngủ vừa ngoan vừa sâu.

Từ khi cả thể xác lẫn linh hồn bị cô lấy đi, Châu Ánh Hi phát hiện anh ngày càng nhiều ý nghĩ “ác độc” hơn. Ví dụ như, lúc này anh rất muốn thử làm cô cho đến khi thức giấc.

Anh áp người vào lưng Lê Phù, lấy gậy thịt đã cương cứng từ trong quần lót ra, chưa trực tiếp cắm vào, mà cọ xát qua lại theo khe mông. Thời điểm cọ xát, anh kinh ngạc phát hiện, cô bị anh ôm vào giấc ngủ lúc nửa đêm, không biết từ khi nào, huyệt nhỏ đã chảy nước, như thể bị kích thích nhẹ sẽ tiết ra nước.

“Ưm...” Lê Phù còn chưa tỉnh ngủ, nhíu mày, rên rỉ mơ màng.

Dường như cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi cô nghe được tiếng xé bao cao su, còn có huyệt nhỏ đột nhiên bị vật cương cứng sáng sớm kia nhét vào. Cô bỗng bị căng tỉnh, mở mắt muốn trở tay đánh tên khốn kiếp sáng sớm đã bắt nạt cô ở phía sau. Nhưng tay lại bị Châu Ánh Hi bắt được, mười ngón tay siết chặt, ấn vào bụng dưới của cô.

Buổi sáng lần trước làm tình với cô là ở trạng thái tỉnh táo, nhưng Châu Ánh Hi phát hiện anh có chút “biến thái”, thích nhìn cô đang mơ mơ màng màng, bị anh làm cho dần thức dậy. Ngay cả khi anh đùa giỡn một chút, thậm chí gấp gáp đến độ cắn cánh tay của mình, nhưng anh rất thích loại tình thú này, ngậm lấy lỗ tai nóng bỏng của cô, nhanh chóng ra vào.

Lê Phù thật sự cảm thấy anh điên rồi, thủ đoạn tra tấn cô ngày càng nhiều.

Dương vật to lớn ra vào trong huyệt nhạy cảm, nhưng cô phát hiện, cảm giác khoảng trống phía dưới bị lấp đầy rất thoải mái, chút ngái ngủ khi rời giường kia cũng dần bị dục vọng bao trùm. Cô muốn nhiều hơn, nghiêng mặt vùi vào trong gối, nghe bên dưới bị làm tạo ra tiếng bạch bạch, tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng.

Châu Ánh Hi đã học cách được voi đòi tiên, thấy cô chậm rãi tiến vào trạng thái, hôn lên cần cổ cô ướt đẫm mồ hôi của cô: “Bé cưng thích vậy sao, sau này mỗi sáng anh đều gọi em rời giường như vậy, nhé?”

Giọng nói của anh vào sáng sớm vừa thức giấc, càng trầm thấp dịu dàng hơn ngày thường.

Dỗ người càng nguy hiểm hơn.

Thật ra Châu Ánh Hi biết Lê Phù sẽ không trả lời, nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời, chỉ là muốn nói vài lời tình cảm trên giường, khiến người ta mặt đỏ tới tận mang tai. Anh buông tay cô ra, hung ác cởi áo sơ mi của cô ra, nắm chặt đầu vú đang run rẩy, anh thích cảm giác ngọt ngào tràn ra khỏi lòng bàn tay mình, vừa xoa bóp vừa đẩy thân dưới vào.

Huyệt nhỏ mới từ cao trào tối qua trở lại bình thường, sáng sớm lại bị làm không kiêng nể gì, giống như trái chín không chịu nổi khi bị lăn qua lăn lại, nước tràn ra chảy dọc thân gậy đỏ tươi. Nước chảy đầm đìa, thịt mềm trắng nõn trong thời gian ngắn đã bị làm đến đậm màu.

Lê Phù áp vào lồng ngực nóng bỏng của Châu Ánh Hi, anh vừa đẩy nhanh tốc độ, chất lỏng trong huyệt đã không ngừng chảy ra, thấm ướt ga trải giường màu trắng. Hơi nóng quấn quýt lấy nhau, huyệt nhỏ của cô bị làm đến chết lặng: “Châu Ánh Hi…”

Châu Ánh Hi biết cô lại sắp cao trào, ưỡn hông, hung ác dùng sức cắm huyệt của cô, ma sát bộ phận nhạy cảm, sau đó đẩy vào nơi sâu hơn. Vốn dĩ thể lực của cô còn chưa khôi phục lại, hoàn toàn không chịu được cách làm tình hung bạo này, nũng nịu nức nở cầu xin anh bắn nhanh lên.

Cuối cùng, sau khi Châu Ánh Hi bắn ra, Lê Phù xấu hổ phun ra trước mặt anh.

Chảy một lúc mới hoàn toàn chảy hết.



Bởi vì là tăng ca chủ nhật, bác sĩ Chung nói chỉ cần 11 giờ đến Sở Y tế là được, vì thế Lê Phù tắm rửa xong lại ngủ thêm một giấc. Trước khi ngủ, cô dặn Châu Ánh Hi nhớ phải gọi cô dậy.

Khoảng 10 giờ, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Rèm cửa chưa kéo ra, trong phòng tối tăm không có ánh mặt trời, Lê Phù nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 45 phút, cô vội vàng ngồi dậy, vén mái tóc rối bời dán trên má. Châu Ánh Hi đẩy cửa ra rồi nhẹ nhàng khép lại, đặt quần áo sạch sẽ lên ghế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thấy là quần áo của mình, cô kinh ngạc hỏi: “Sao quần áo của tôi lại ở đây?”

Anh chỉ ra ngoài cửa: “Anh nhờ Lê Ngôn mang đến, còn cả tài liệu công việc của em.”

“Anh trai tôi?”

Lê Phù hoảng đến mức thay đổi sắc mặt.

Châu Ánh Hi bước tới trước mặt cô, ôm hai vai cô, chân thành giải thích: “Anh trai em đã nhìn ra quan hệ của chúng ta từ lâu rồi. Lần trước ở sân tennis cậu ấy chất vấn anh tất cả mọi chuyện, anh không có lý do gì để lừa cậu ấy cả, bởi vì anh thật lòng với em, không có ý chơi đùa.”

Nhìn gương mặt cáu kỉnh của cô, Châu Ánh Hi xoa trán Lê Phù, để cô thả lỏng: “Được rồi, thay quần áo, ra ngoài ăn bữa sáng anh làm, sau đó anh đưa em đi làm.”

Lê Phù tàn nhẫn đá anh một cái, biểu cảm như muốn cắn chết anh.

Sau khi Châu Ánh Hi ra ngoài, Lê Phù nhanh chóng thay quần áo, nhìn vào gương chỉnh trang lại vẻ ngoài.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, còn có giọng nói quen thuộc: “Là anh, Lê Ngôn.”

Lê Phù chột dạ mở ra một khe cửa, nhìn anh ấy vài lần rồi cụp mắt xuống, không biết nên nói gì.

“Nhóc con lanh trí, sao không nói gì nữa rồi.” Lê Ngôn cố ý trêu chọc cô.

Cô tủi thân bĩu môi.

Lê Ngôn đưa tay qua khe cửa xoa đầu Lê Phù: “Chuyện riêng của em, anh không quản làm gì, bởi vì anh biết em gái anh rất có chừng mực, cũng biết tính em gái anh rất nóng nảy, không có ai có thể ép em ấy làm bất cứ chuyện gì, trừ khi em ấy tình nguyện.”

Lê Phù hít một hơi thật sâu, trong lòng run rẩy.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười xấu xa của Lê Ngôn, Lê Phù ngẩng đầu, thấy anh khoanh tay tựa vào cửa nói: “Anh hy vọng lần sau em đừng lừa gạt sếp Lê là em ngủ ở nhà Tô Miểu Di nữa. Anh hy vọng em sẽ nói, em đang ở nhà bạn trai, nói không chừng tâm trạng của sếp Lê sẽ tốt lên, hôm sau có thể khỏi bệnh hẳn.”

Cô biết chính xác người “bạn trai” trong miệng anh trai chỉ ai, cô mím môi không nói gì.

Lê Ngôn đi vào phòng khách, vỗ vai Châu Ánh Hi, nói đầy ẩn ý: “Bệnh viện còn có việc, tớ đi trước đây.” Lại ghé sát vào tai anh, dùng giọng điệu cảnh cáo thì thầm một câu: “Chăm sóc em gái tớ cho tốt, không được bắt nạt con bé.”

Châu Ánh Hi chỉ thề thốt hai chữ, chắc chắn.



Sau khi hai người ăn sáng xong, tạm thời chưa dọn dẹp bát đũa, Châu Ánh Hi khoác thêm một chiếc áo gió, sau đó dẫn Lê Phù xuống tầng chở cô đến Sở Y tế làm việc. Xe của anh ở Hồng Kông vẫn là một chiếc Bentley Flying Spur màu trắng, anh chính là người chung thủy như vậy, chỉ cần là một vật, một món ăn, hoặc là một người anh đặc biệt thích, anh sẽ không sẵn lòng thử thêm điều mới mẻ nào khác.

Dọc đường đi, Lê Phù đều cúi đầu xử lý công việc, lúc thì lật tài liệu, lúc thì gửi Wechat.

Toàn bộ quá trình Châu Ánh Hi đều không làm phiền cô.

Xe đỗ lại trên con đường đối diện Sở Y tế, Lê Phù nói một tiếng cảm ơn, xách túi xuống xe. Nhưng lại đúng lúc gặp vài đồng nghiệp cùng bộ phận tình cờ đi ngang chào hỏi cô, cô nhanh chóng hòa nhập vào tập thể, vừa nói vừa cười.

“Rachel...” Là giọng của Châu Ánh Hi.

Khi Lê Phù quay đầu lại, mấy đồng nghiệp bên cạnh cũng cùng nhau quay đầu lại.

Châu Ánh Hi mặc một chiếc áo gió màu đen, ôn hòa, điềm tĩnh. Anh nhìn hai bên đường không có xe cộ đi qua, sau đó chạy đến trước mặt Lê Phù, đưa bút máy trong tay cho cô: “Bút của em rơi trên xe anh.”

“À, cảm ơn.” Đây là bút máy vừa mới mua, Lê Phù đau lòng nắm chặt trong tay.

Châu Ánh Hi gật đầu lễ phép mỉm cười với đồng nghiệp bên cạnh, sau đó xoay người ngồi vào trong xe.

“Rachel, ai vậy?”

“Bạn trai sao?”



Trong những câu hỏi nhiều chuyện liên hoàn của đồng nghiệp, cuối cùng Lê Phù cũng ngồi vào vị trí làm việc.

Cô chỉ giả bộ qua loa nói, là bạn bè.

Ai tin.

Không ai tin.




Bình thường, bữa trưa Lê Phù đều giải quyết cùng Ôn Kiều ở quán trà gần đó, có điều Ôn Kiều vừa chạy tới phòng thí nghiệm của Hà Văn Điền để theo dõi một vụ án phân xác. Sau khi cô sắp xếp xong một phần tài liệu, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, định ăn uống qua loa, chuẩn bị xuống dưới thì nhận được điện thoại của Hứa Sâm.

Hứa Sâm nói cậu đợi dưới lầu, muốn mời cô cùng ăn trưa, hỏi cô có rảnh không.

Lê Phù nói, đợi vài phút, cô xuống ngay.

Hai người Hồng Kông bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, đều biết trên con phố phía sau có một quán mì Xa Tử (*) vô cùng ngon.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(*) Mì Xa Tử (车仔面): Món mì bình dân ở Hồng Kông, nguồn gốc từ những năm 1950.



Lần đầu tiên là nhờ Tô Miểu Di dẫn họ tới.

Vừa vào cửa, ông chủ nhận ra Hứa Sâm trước: “Nhóc đầu to, lâu rồi không gặp.”

Hồi cấp 2, Hứa Sâm rất thích chơi bóng rổ, dáng người khỏe khoắn hơn nam sinh bình thường, nhìn tổng thể đầu trông hơi to. “Nhóc đầu to” là biệt danh ông chủ đặt cho cậu.

“Phù cây sào.” Ông chủ cũng nhận ra Lê Phù.

Từ nhỏ Lê Phù đã cao gầy, cả người chẳng có mấy miếng thịt, cho nên ông chủ thích gọi cô như vậy. Nhưng tính cách cô tốt, cũng không để ý.

So với những quán trà tràn đầy hương vị hiện đại kia, Lê Phù thích loại quán nhỏ lâu đời như này hơn, khói phủ khắp phòng, hương vị mì đặc biệt thơm ngon.

“Hứa Đại Tráng, rảnh rỗi tới tìm em sao?” Cô chia cho Hứa Sâm một đôi đũa.

Hứa Sâm cười nói: “Ừ, cố ý tới tìm em.”

Lê Phù ngước mắt lên, hỏi: “Chuyện gì?”

“Người này vốn không muốn anh nói cho em biết.” Hứa Sâm thần thần bí bí: “Nhưng anh nghĩ anh phải nói cho em biết, để em biết anh ấy rộng lượng cỡ nào.”

Không biết cuối cùng là anh đang thừa nước đục thả câu chuyện gì, khiến Lê Phù mất kiên nhẫn: “Nói chuyện.”

Hứa Sâm đặt hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nghiêm túc kể về một người và một việc.

Trong quán ăn nhỏ cũ kĩ, tiếng xào rau, tiếng thái rau, tiếng người, các loại âm thanh lộn xộn hòa cùng một chỗ. Trái tim Lê Phù không biết do bị lời nói của Hứa Sâm, hay bị tạp âm không dứt bên tai quấy nhiễu, cô cúi đầu, thở hổn hển.

Bởi vì hai người đều đang bận, nên bữa cơm này cũng chỉ ăn khoảng gần nửa tiếng.

Trở về tầng dưới Sở Y tế, sau khi mở cửa xe, Hứa Sâm xoay người vỗ vai Lê Phù, đứng ở góc độ bạn tốt nhiều năm cổ vũ cô: “Em là một cô gái rất có sức hấp dẫn, từ nhỏ đến lớn không ai không thích em, cho dù là giáo viên tiếng Anh khó tính nhất, cũng chỉ thích có mình em. Nên là, em hoàn toàn không cần sợ hãi thế giới của Châu Ánh Hi. Tin anh đi, ba mẹ anh ấy chỉ cần tiếp xúc với em, chắc chắn sẽ bị sức hấp dẫn của em thuyết phục.”

“Được rồi, anh biết khen lắm.” Lê Phù cười đẩy Hứa Sâm vào xe: “Mau về làm việc đi.”

Hứa Sâm nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, nhanh chóng ngồi vào xe.

Sau khi tiễn bạn tốt đi, Lê Phù ngồi một mình trên ghế tầng dưới Sở Y tế ngẩn người. Bóng cây sau giờ trưa nhẹ nhàng lay động trên áo sơ mi trắng của cô, lời nói của Hứa Sâm hẵng còn quanh quẩn bên tai cô.

“Hôm trước Châu Ánh Hi gọi điện từ Luân Đôn tới văn phòng luật của anh, nói muốn anh làm cố vấn pháp lý cho dàn nhạc của anh ấy. Anh có hỏi anh ấy, anh Châu không cần xem lý lịch của tôi sao, anh ấy nói, thứ nhất, tôi đã quen biết cậu từ trước, thứ hai, tôi tin Lê Phù sẽ không tùy tiện khen ngợi một người.”

Lê Phù ngồi trên ghế, nghĩ đến câu nói kia của Hứa Sâm, lại cúi đầu thở dài.

“Anh cảm thấy Châu Ánh Hi thật sự rất thích em.”

“Em rất có bản lĩnh nha, khiến tất cả mọi người đều yêu thích em.”

Lê Phù tựa vào ghế, ngửa đầu nhìn trời xanh không một gợn mây, đột nhiên lẩm bẩm.

Sau khi cắt đứt liên lạc 4 tháng, hình như Châu Ánh Hi thật sự đang từng chút một tiến vào cuộc sống của cô. Trước kia cô cho rằng anh là một người chậm chạp, không nghĩ tới, có thể đánh bóng thẳng nhanh và mạnh mẽ như vậy.

Lê Phù lấy điện thoại ra, đầu ngón tay ấn xuống số điện thoại của Châu Ánh Hi, cô mới ngạc nhiên phát hiện, khi chủ động liên lạc với anh, hành vi và tâm lý của cô đều lặng lẽ trở nên tự nhiên hơn trước rất nhiều.

Sau hai tiếng tút, Châu Ánh Hi bắt máy, giọng nói lúc nào cũng dịu dàng: “Sao vậy?”

Lê Phù thuận theo trái tim, nói: “Tôi muốn mời anh ăn cơm, có thứ muốn cho anh.”

Nhưng bị Châu Ánh Hi dùng một hình thức khác từ chối: “Thứ bảy đưa cho anh trên du thuyền nhé.”

“Du thuyền?” Lê Phù nghe không hiểu.

“Ừm, anh vừa thông báo cho Lê Ngôn, ba anh muốn mời gia đình em ra biển chơi một ngày.”

“…”