Ngắm Trăng - Nhất Khối Tiểu Tây Bính

Chương 47: Quyết định




Ngô Thi quay lại quán lẩu tùy ý tìm lý do chào đám người A Wing trước, sau đó cầm lấy túi xách trên ghế, gấp gáp chạy ra ngoài, đưa Lê Phù tâm trạng suy sụp đi.

Suốt 10 phút trên xe, không ai nói chuyện, vô cùng áp lực.

Quen biết Lê Phù lâu như vậy, Ngô Thi rất ít khi thấy cô khóc, ấn tượng sâu sắc nhất là thời điểm do áp lực học tập quá nặng, nhưng cũng không đến mức trầm lặng như bây giờ. Ngô Thi có dự cảm không tốt, cảm giác Lê Phù xảy ra chuyện nghiêm trọng, dọc đường đi luôn nắm tay cô, dùng lòng bàn tay ấm áp an ủi cô.

Cho đến khi vào trong phòng, thấy Tiểu Bao Phù, Lê Phù mới lên tiếng.

Cô kể ngắn gọn lại chuyện xảy ra.

Đối mặt với tin dữ bất thình lình, Ngô Thi nghe xong cũng rất sốc, chưa kể người bị bệnh là ba và bà ngoại của Lê Phù. Bệnh tình của ba Lê có chuyển biến xấu, mà hai ngày trước bà ngoại cũng được chẩn đoán là bị ung thư dạ dày.

Trong phút chốc, Ngô Thi cũng không biết nên nói gì, để Lê Phù nằm trên sofa, sau đó đi đun nước nóng, Ngô Thi lo lắng cô ở một mình, nói muốn ở lại với cô.

Nhưng không ngờ lại bị Lê Phù lấy lý do “muốn ở một mình” từ chối.

Ngô Thi hỏi ngược lại ba lần, chắc không?

Ba lần, Lê Phù đều cho đáp án khẳng định.

Ngô Thi đi rồi, phòng khách trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng gió thổi bay lá cây ngoài cửa sổ.

Dường như Tiểu Bao Phù hiểu được tâm trạng của chủ nhân, nó nằm cạnh chân Lê Phù, lầm bầm như muốn an ủi cô. Lê Phù ôm chén trà nóng ngồi trên thảm trải sàn, chỉ muốn lẳng lặng ngây người một mình, không muốn xung quanh xuất hiện bất kì tạp âm nào.

Thật là một ngày trớ trêu.

Buổi chiều cô mới diễn thuyết xong đề tài “Về sự sống và cái chết” ở trường, không ngờ chưa tới nửa ngày, đã xuất hiện trên người cô. Mặc dù cô cho rằng mình mạnh mẽ hơn nữ sinh bình thường, nhưng để cô đồng thời tiếp nhận hai tin dữ từ hai người thân nhất, cô vẫn không kiềm được nước mắt.

Trán nặng nề đập vào đầu gối, tấm lưng mảnh mai của cô không ngừng run rẩy, từng giọt nước mắt nóng hổi thấm vào da thịt.

Trước đây, nếu gặp phải chuyện đặc biệt khó chịu, cô sẽ không cậy mạnh, sẽ không đè nén nội tâm của mình, sẽ mình khóc một cách thoải mái, cho dù có trốn đi gào khóc một mình.

Tiếng khóc kéo dài vài phút trong phòng khách.

Lê Phù ngẩng đầu rút mấy tờ khăn giấy, đôi mắt xinh đẹp khóc đến sưng đỏ, thậm chí lúc lau nước mắt, hốc mắt còn chua xót đau nhức. Nhưng quả thật cơn đau có thể làm bay đi một nửa áp lực, hình như cô đã khá hơn chút. Vốn dĩ định đi đổi ít thức ăn chó cho Tiểu Bao Phù, điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô tưởng Lê Ngôn gọi tới, không ngờ lại là Châu Ánh Hi.

Nghe trong điện thoại, có vẻ Châu Ánh Hi không ở nhà, hình như là ở nhà hàng, bởi vì Lê Phù nghe được giọng nói của nhân viên phục vụ, giọng nói của anh tràn đầy lo lắng: “Buổi chiều anh có gửi cho em mấy tin nhắn Wechat, không thấy em trả lời, anh lo em xảy ra chuyện, em ổn không?”

Con người càng bất lực, càng dễ bị tình yêu và sự an ủi dịu dàng cuốn đi.

Lê Phù đang trong trạng thái suy sụp, nơi mềm mại nhất trong tim rung lên, dường như trong vài giây kia, cô lại nhầm lẫn người đàn ông trong điện thoại thành bạn trai. Nhưng anh không phải, cô đè xuống ham muốn bộc bạch trong lòng, chỉ nói một câu: “Gần đây hơi bận, áp lực hơi lớn thôi, không kịp trả lời Wechat của anh, ngại quá.”

Châu Ánh Hi chỉ khẽ cười: “Không sao, anh chỉ lo em có thể không chào hỏi câu nào, cứ lặng lẽ đá anh đi.”

Lê Phù chưa kịp trả lời, anh lại nói thêm một câu, tựa như đang cầu xin: “Có thể hứa với anh không, cho dù muốn từ chối anh, cũng phải ngồi xuống ăn bữa tối cuối cùng, được không?” Giọng điệu còn hơi tủi thân: “Là em nợ anh.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đầu óc hỗn loạn của cô hoàn toàn không bận tâm đến chuyện tình cảm, Lê Phù chỉ đáp một tiếng: “Được.”

Trước khi cúp điện thoại, Châu Ánh Hi lại dùng giọng nói dịu dàng bày tỏ nỗi nhớ nhung: “Tiểu Phù, anh rất nhớ em.”

Ngoài ra còn có một câu dặn dò giống anh trai mà cũng giống bạn trai: Đóng kỹ cửa sổ, nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Phù cho rằng mình sẽ không bị quấy nhiễu, suy nghĩ vẫn hướng về Châu Ánh Hi.

Trong phòng khách yên tĩnh, cô ôm đầu gối, cúi đầu, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào avatar màu lam trên màn hình điện thoại. Căn phòng dường như tràn ngập giọng nói của anh, giọng nói quen thuộc khiến cô bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra giữa họ những ngày qua và suy nghĩ về mối quan hệ của họ.

Nhưng một tình huống bất ngờ xảy đến, khiến mối quan hệ tưởng chừng có thể thuận lợi tiến triển lại rơi vào bế tắc, thậm chí lùi bước.

Rất nhiều chuyện đan xen thành cái bóng, bao phủ Lê Phù, quanh người ảm đạm không ánh sáng. Cô càng nghĩ càng đau đầu, là cuộc gọi của Lê Ngôn, kéo cô từ đầm lầy tối tăm đi về phía ánh sáng.



Đêm đó, Lê Phù và anh trai Lê Ngôn nói chuyện điện thoại đường dài suốt 5 tiếng, từ 9 giờ tối đến đêm khuya. Hai người sinh hoạt ở Boston và Cambridge đã ngầm đưa ra một quyết định chung.

Có một số việc, một câu nói của người nhà có thể vượt qua ngàn lời vạn chữ của người ngoài.

Mà Lê Phù lại lần nữa cảm thấy mình đặc biệt may mắn, may mắn là cô có người anh trai tốt nhất trần đời.

Một tuần tiếp theo, Lê Phù gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, mỗi ngày bôn ba giữa trường học và thư viện, lục tục xử lý từng chuyện một. Vừa khéo một tuần này, Châu Ánh Hi cũng bận rộn chuyện dàn nhạc, mỗi ngày đều mở cuộc họp bất tận.

Do đó, họ ít liên lạc hơn.

Mà Ngô Thi cũng chẳng hay biết gì, cũng không rõ cả ngày Lê Phù bận rộn cái gì, cho đến một ngày cô ấy nghe giáo sư nói Lê Phù xin học trực tuyến từ xa, cô ấy tức giận hoảng sợ, vội vàng đến nhà trọ tìm người. Cửa vừa mở ra, cô ấy đã nghe thấy Lê Phù vừa chào hỏi cô vừa gọi cho hãng hàng không để kiểm tra việc vận chuyển chó.

“Cậu phải đi sao?” Vừa cúp điện thoại, Ngô Thi đã giận đùng đùng hỏi.

Lê Phù gật đầu: “Ừm, hôm nay vừa làm xong mọi chuyện, còn định ngày mai tìm cậu.”

Một người bao dung không so đo như Ngô Thi, lần đầu tiên tức phát khóc vì quyết định tự tiện của bạn thân: “Lê Phù, cậu hay thật đấy.”

Lại gần ôm Ngô Thi, Lê Phù thì thầm bên tai cô ấy: “Chúng ta đi đạp xe nhé, được không?”

Thời tiết buổi chiều rất đẹp, không có mưa cũng không mây đen, dưới bầu trời rộng lớn là bức tranh xanh mơn mởn rộng lớn, rất giống với những gì Lê Phù thấy khi lần đầu tiên tới Cambridge. Nếu từ biệt có thể như lần đầu gặp gỡ, cô nghĩ, hôm nay có vẻ là một ngày tốt để nói lời tạm biệt.

Lê Phù và Ngô Thi đạp xe đạp màu trắng, đi vòng quanh những nơi họ đã đi qua.

Bao gồm cả Đại học Cambridge họ đã cùng nhau phấn đấu vì tương lai; Nhà hàng nơi từng để lại tiếng cười nói vui vẻ của họ; Còn có góc phố nơi họ từng say rượu đùa giỡn, không phải lúc nào phong cảnh cũng đẹp, nhưng là dấu vết tuổi thanh xuân khắc sâu trong đáy lòng họ.

Bởi vì Từ Chí Ma (*), Cambridge trở thành thành phố mà Lê Phù hằng mong ước.

(*) Từ Chí Ma - 徐志摩 (1897-1931): Nhà thơ, nhà văn hiện đại thuộc Phái Tân Nguyệt thời Trung Hoa Dân Quốc. Ông sinh trưởng trong gia đình khá giả, có thời gian du học ở Anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tại nơi này, cô đã lưu lại vô số kỷ niệm, có người ghét bỏ thành phố này cũ kĩ, cứng nhắc, nhàm chán, nhưng cô lại thích, thích vô cùng. Đương nhiên, khi cô chuyển từ thích sang yêu một thành phố, cũng bởi vì nơi này có người cô nhung nhớ.

Ánh hoàng hôn đã cùng nhau theo đuổi vô số lần, vào hôm nay có vẻ đặc biệt lãng mạn.

Xe đạp dừng lại dưới gốc cây lớn, trong ánh hoàng hôn, trên băng ghế có bóng người mờ nhạt.

Lê Phù tựa vào vai Ngô Thi, tay hai người đẩy tới đẩy lui, như những thiếu nữ mười mấy tuổi giận dỗi. Đôi mắt Lê Phù sưng đỏ nhìn đám mây ánh lửa xinh đẹp nhất, nói: “A Thi, tớ thật may mắn, tớ nhớ ngày đầu tiên đến Đại học Cambridge đã quen biết cậu trong ba câu trò chuyện. Không ngờ, chớp mắt chúng ta đã làm bạn gần 6 năm rồi.”

Khi cô nói ra con số nặng nề này, dường như đã trải qua giấc mộng sót lại trên phim.

“6 năm, cậu còn biết là 6 năm.” Ngô Thi bất mãn vỗ tay Lê Phù, nước mắt vừa kiềm chế được lại chảy dài trên má: “Cho dù có đi, cậu cũng nên thương lượng với tớ chứ.”

Lê Phù lau nước mắt trên mặt cô ấy: “Nhưng lần này khác, tớ không có sự lựa chọn.”

Ngô Thi cúi đầu im lặng.

Không ai thích chia ly, nhưng hai người đều biết lần chia tay này không còn là kỳ nghỉ đông hè ngắn ngủi với những cuộc vui, mà là sự từ biệt dài đằng đẵng trước những ngã rẽ cuộc đời.

Nhưng cuộc sống là vậy, dù gặp nhau hay chia ly đều khó đoán trước.

Lê Phù ôm Ngô Thi, chậm rãi giải thích: “Thật ra đầu năm nay, tớ đã cân nhắc không biết nên ở lại Cambridge hay về Hồng Kông, nếu không phải vì người nhà bị bệnh tật quấn thân, có lẽ tớ sẽ thử không nghe theo ý muốn của ba mẹ, ở lại Anh. Mỗi ngày tan ca, có thể điên cuồng cùng cậu, vui vẻ biết bao nhiêu. Nhưng có lẽ cuộc sống này không có tự do tuyệt đối, khó tránh khỏi sẽ có ràng buộc, tớ có thể không cần tình yêu, không cần hôn nhân, nhưng tớ không thể không để ý đến người nhà của tớ.”

Ngô Thi không phải là người không nói lý lẽ, cô ấy gật đầu: “Tớ hiểu.” Nhưng cô ấy vẫn mím môi khóc: “Chỉ là tạm thời tớ không chấp nhận được, vừa nghe cậu gọi điện thoại làm thủ tục vận chuyển Tiểu Bao Phù, thật sự tớ có loại cảm giác sợ hãi mà cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại.”

Lê Phù cười: “Cậu giàu vậy mà, thường xuyên đến Hồng Kông thăm tớ là được.”

“Cậu hiểu tớ nói gì mà.” Ngô Thi cầm tay cô, lòng bàn tay run rẩy: “Khoảng cách tớ nói đến không phải là số km, mà là khoảng cách trong tâm hồn. Tớ coi cậu là bạn thân nhất, tớ không thể tưởng tượng được, sau này chúng ta không ở cùng một đất nước, mỗi người đều có vòng bạn bè mới, sau đó dần trở nên xa lạ.”

Lê Phù xoa mặt Ngô Thi, nhẹ dỗ dành: “Không đâu, tớ sẽ không làm vậy đâu.”

“Cậu sẽ không?” Ngô Thi vò khăn giấy thành cục, giọng mũi nặng nề: “Lê Phù, tớ hiểu cậu nhất, cậu mà về, ba ngày là có thể quen một đống bạn mới, sau đó tiệc tùng rồi là chụp ảnh các kiểu. Nếu tớ mà phát hiện cậu ngoại tình, tớ sẽ không bao giờ tha cho cậu.”

“Không phải cậu cũng vậy sao.” Lê Phù hừ một tiếng.

Lớp trang điểm mắt tèm lem vì khóc, Ngô Thi gấp khăn giấy, nhẹ nhàng ấn lên đường kẻ mắt, ậm ừ: “Ngay cả ngủ với Châu Ánh Hi cũng không nói với tớ, còn nói coi tớ là người bạn tốt nhất.”

Chủ đề rất nặng nề, Lê Phù không muốn nói tiếp, nói muốn về nhà, đứng dậy đi lấy xe đạp.

Ngô Thi đuổi theo, không phải trêu chọc, mà là nghiêm túc hỏi: “Vậy Châu Ánh Hi thì sao? Cậu có định gặp thầy ấy trước khi về Hồng Kông không?”